Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 133: Lịch sử (2)

Nói đến lịch sử, tựu nhắc không thể không nhắc tới chiến tranh.

Có chiến tranh, có đấu trí, so kè dũng cảm, có đàn ông nhiệt huyết nơi biên cương chiến trường, có anh hùng chi ca ngàn danh bất hủ.

Tất cả những thứ ấy, mới có thể tạo nên một hoàn mỹ bài ca thời đại.

Đó là suy nghĩ sâu trong tâm tư của mỗi người.

Nhưng đôi khi, nhân loại lại thường vô tình, hay cố ý, quên đi những sự hi sinh mất mát, những tổn thất to lớn đánh đổi bằng máu thịt của vô số những đồng bào nơi sa trường.

Cuốn sách này, cũng vậy!

Hitomi tra cứu mãi, hầu hết chỉ là mấy thứ vặt vãnh, và rồi, cậu tìm thấy một trang giấy nhỏ, lưu giữ những hình ảnh hút hồn của thành phố Fuchuu, kèm theo vài dòng chú thích về chiều dài bề sâu lịch sử của nó.

Những điều ấy, đều bắt nguồn, từ thành phố Tokyo cũ.

Một thành phố xinh đẹp, đã bị hủy hoại bởi cuộc chiến của nhân loại.

Từng dòng chữ nghiêng ngả xiêu vẹo, lại giống như đã từng chôn vùi bao đau thương quá khứ…

[Thế chiến thứ ba, một cái cối xay thịt đã nghiền nát đi hàng chục triệu, trăm triệu tính mạng con người…

Năm 1999 là khoảng thời gian ghi chép sớm nhất mà nhân loại còn lưu trữ rõ ràng. Có một nhóm cuồng tín đồ, vì muốn thực hiện lời tiên đoán tận thế đã âm mưu tổ chức khủng bố bằng vũ khí hạt nhân.

Tuy nhiên, mưu đồ của chúng đã bị một lực lượng cảnh sát đặc biệt phát hiện và kịp thời bắt giữ.

Cứ ngỡ chuyện tình chỉ dừng lại ở đó, nhưng không, những tên côn đồ tà ác này kì thực là một đám siêu tự nhiên người. Bọn chúng, đã bố trí hậu thủ.

Kết quả là chiến tranh đã nổ ra một cách bất ngờ, khiến cho toàn thế giới trở nên điêu tàn và hoang vu…

Tokyo, cũng không thể may mắn thoát được trong trận tranh đấu thảm khốc ấy…

Và bây giờ, còn tồn tại, chỉ là thành phố Fuchuu, một thứ được xây nên để khiến chúng ta nhớ đến Tokyo của ngày xưa…Một thời đại đã qua! ]

Hitomi lật thêm vài trang nữa, có điều cậu chẳng thu thập thêm bao nhiêu thông tin nữa cả. Có nhiều trang giấy mờ nhạt đến nỗi căng nứt con mắt ra cũng chả đọc được gì. 

[Số liệu dò xét, đành để sáng mai…(- -)!]

Không phải Hitomi quên, mà là thực tình không có cơ hội dò la thông số, bởi vì ngoại trừ hai nhà sư kia thì còn lại tăng lữ đều không ra tay.

Mà nhìn bọn họ giao thủ thì Hitomi cũng phán đoán được phần nào chỉ số rồi, thậm chí còn chưa đạt tới LV1 +5 đẳng cấp nữa.

Nhưng nếu chỉ từng đó thì khẳng định Nguyên Điểm sẽ không đưa cậu vào thế giới này.

Tất cả câu trả lời, chỉ có thể chờ đợi ngày tiếp theo đi khám phá mà thôi.

Nhắm mắt, Hitomi chìm vào mộng đẹp, từ trường xung quanh cậu vẫn giữ cố định tại ba mét phạm vi. Giả như có ai định tiếp cận thì Hitomi sẽ lập tức tỉnh dậy ngay.

Ngoài kia, bóng đèn vàng vẫn lập lòe lóe sáng.

Các nhà sư, vẫn còn đang tiếp tục công việc của họ.

Đâu đó, còn nghe tiếng thì thao văng vẳng bên tai.

Sáng sớm, Hitomi ngúc ngắc một chút đột nhiên bật dậy. Dù không mang theo đồng hồ bên người, tuy nhiên thói quen rèn luyện thân thể đã ăn sâu vào máu cậu rồi.

Chỉ cần đúng vào giờ này là bộ não của Hitomi sẽ tự động đánh thức cơ thể bắt đầu một vòng tập luyện.

Cạch!

Hitomi đẩy mở cửa phòng, bên ngoài trời còn hơi tối tăm, chỉ tờ mờ sáng, nghe văng văng xa xăm tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới đã đến.

[Hửm…bọn họ cũng thức rồi à…(0.0)!?]

Hitomi rõ ràng nghe được thanh âm va chạm cùng hò reo truyền từ sân trước của biệt viện. Lại có tiếng xào xạc dần dần tiến gần cậu.

Hitomi ghé mắt nhìn sang, là một cái tăng lữ vẻ mặt lạ hoắc, đang cầm chổi từ tốn quét lá cây rụng dưới sân.

Tuy chưa được biết tên của người này, nhưng chắc hẳn cũng là một trong những thành viên của ngôi đền mà thôi.

“Vị này sư phụ, chào buổi sáng!”

Hitomi chắp tay mỉm cười nói.

“Không dám, Kizari –kun đúng không, hôm qua cậu ngủ ngon chứ…!?”- Tăng lữ xua xua tay hỏi.

“Cũng khá ổn, không biết mọi người trong quý đền đang làm gì ngoài kia vậy (0,0)?”

“Thực ra chả có gì to tát, chẳng qua chùa chúng tôi có truyền thống tập võ kiện thân, theo ngôn ngữ xưa thường gọi là ninjutsu tức thể thuật.”

[Ninjutsu…(0-0)!?]

Lần đầu tiên nghe đến thuật ngữ kì quái này, Hitomi cảm thấy tò mò, nhưng cậu không dám tự tiện đi ra nhìn xem, bởi vì sợ rằng sẽ gây hiểu lầm như hôm qua.

Quét rác tăng lữ dường như hiểu được suy nghĩ của Hitomi, khẽ phẩy động cái chổi nói:

“Nếu cậu muốn thì cứ ra quan khán một cách tự nhiên, chùa chúng tôi không cấm chỉ điều đó…Hôm qua vì hành vi của cậu nhìn khả nghi quá nên trụ trì mới dò xét cậu một phen thôi!”

[Cái đó thì chịu rồi…(-.-)!]

“Đa tạ chỉ bảo!”

Hitomi lần nữa chắp tay, chân rảo bước đi ra bên ngoài biệt viện.

Tiếng ồn ào mỗi lúc một gần, ngày càng náo nhiệt hơn.

Hitomi lần nữa nhìn thấy một trận đối kháng, cơ mà không phải một đánh một, mà là một chấp hết.

Người đứng chính giữa là cái kia trẻ tuổi trụ trì, xung quanh ông vây lấy năm, sáu nhà tăng lữ.

Nhìn mấy người này phối hợp nhịp nhàng, có qua có lại, tựa hồ như là trận hình kết hợp để tấn công Kokonoe Yakumo, Hitomi cặp mắt lóe lóe sáng lên, bắt đầu phân tích.

Năm thân ảnh di chuyển loạn xạ, nhưng nếu quan sát kỹ có thể nhận ra được từng vệt quy tắc liên kết giữa họ, có nhu có cương, tiến lui nhịp nhàng, tạo thành một sự ràng buộc và áp chế đối với người trong vòng.

Kokonoe Yakumo rõ ràng mạnh hơn hẳn, tuy nhiên bị quấn lấy ăn đòn liên kích như vậy, cũng nhất thời không thể thoát ra được.

Bặc!

Binh!

Bốp!

Rốt cuộc thì một người thể lực không thể bì nổi so nhiều người, đặc biệt là còn xài thêm trận hình ăn ý phối hợp với nhau.

Chỉ vài phút sau, Kokonoe Yakumo đã thở hồng hộc, giơ tay lên hô to, “Tạm nghỉ!”

Không phải Kokonoe Yakumo không thắng được, mà bởi vì ông chủ động đứng trụ tại trong vòng tròn để đệ tử của mình tấn công.

Đây dường như là một phương pháp rèn luyện riêng biệt về khả năng phản xạ và cảm giác vậy.

Hitomi cảm thấy tay chân có chút rục rịch muốn thử sức một phen.

“Kizari –kun đã dậy rồi sao…!?”

Nghe Kokonoe Yakumo nói, mấy người mới phát giác trong sân nhiều thêm cái thiếu niên đang đứng nhìn họ với vẻ mặt hứng thú từ nãy giờ. 

“Trụ trì, các tăng lữ, xin lỗi nếu có ảnh hưởng đến quá trình tập luyện của mọi người!”

“Ồ…Không có gì. Bình thường thôi…!”

Kokonoe Yakumo xua xua tay đáp lại, “Thật ra thì chúng ta cũng đã luyện tập xong, nhìn cậu có vẻ hứng thú, muốn qua vài chiêu không?!”

Hitomi cũng chẳng chối từ, đang có ý định luyện tay một chút, thuận tiện dò xét thông tin của họ. Đôi khi số liệu vĩnh viễn chỉ là số liệu, không ai có thể nói trước được một con người có bao nhiêu thủ đoạn, kể cả Nguyên Điểm dò la cũng vậy.

Tuy nhiên, lần này Hitomi chắc chắn phải kinh ngạc một phen. Nhưng chuyện đó để nói sau.

“Yamata, cậu quen thuộc với Kizari –kun nhất, ra luận bàn với cậu ấy vài đường nửa thức đi, nhớ là có chừng mực nhé!”

Mấy từ cuối cùng, Kokonoe Yakumo hơi thấp giọng lại, hiển nhiên cũng cân nhắc qua lòng tự trọng của Hitomi. Nói thẳng thừng với khách nhân đôi khi gây ấn tượng không tốt.

Nhưng Kokonoe Yakumo có lẽ không biết rằng, những lời vừa nãy của ông đều bị Hitomi nghe được hết. Tuy rằng bị người khác đánh giá thấp bản thân, Hitomi cũng chẳng hề lộ vẻ phật ý.

Hư danh mấy thứ này, có thì tốt, không cũng chả sao, tội gì phải vì nó mà phiền lòng.

Huống hồ chi, mình nhìn qua cũng trẻ người non dạ, ngây ngô khù khờ, ai trông thấy chắc đều có cảm tưởng thằng này một bộ yếu gà sức chiến đấu cảm giác, nào biết được bên trong là một cái hất lên da người quái thú.

Kokonoe Yakumo nhầm lẫn thuộc về phạm trù bình thường thưởng thức mà thôi.

“Kizari –kun, sẵn sàng chưa(`・ω・´)?!”

Yamata thần thái nghiêm trang hướng Hitomi hành lễ, làm một động tác truyền thống võ thuật cổ điển.

“Tôi đã sẵn sàng, Yamata-san, mời!” – Hitomi cũng đáp lễ y như vậy.

“Hây ya!”

Yamata hét lớn một tiếng, khí thế hừng hực, vừa dứt động tác chào đột nhiên xoay mình búng hai vòng tạt thẳng chân phải về phía Hitomi.

[Hu trương thanh thế sao…(- -)!]

Không đón đỡ trực diện, Hitomi nhún người nhẹ nhàng lách qua một bên. Kami-e lục thức hiện tại đã thấm nhuần vào người cậu, chẳng cần cố gắng sử dụng cũng tự động vận hành.

“Hắc hắc…Kizari –kun xem chừng đã có luyện qua võ công hay thể thuật loại hình rồi nhỉ…◤(¬‿¬)◥!”- Yamata xoay xoay cổ chân đứng nguyên tư thế đá nghiên khi nãy, cười cười nói.

Người trong nghề, ra tay tựu biết có phải cao thủ hay không.

Mặc dù Hitomi chỉ là bang quơ né đòn tấn công, nhưng di chuyển có trật tự, lại vừa khít sát sao, ổn định bản thân ở vị trí an toàn. Nếu chỉ là newbie chắc chắn còn lâu mới làm được lưu loát đến vậy.

“Cũng chả có gì cao thâm, mong được quý chùa chỉ bảo thêm a…!”

Vù ~~~

Lời nói chưa xong đã phản công, Hitomi cũng không có cái gọi là nhường nhịn, thấy Yamata có ý định để mình lên chiêu trả lại, liền đạp đất mãnh liệt xông tới.

Tất nhiên là cậu vẫn phải thu lại phần lớn thực lực.

Áp chế bản thân, chỉ dùng xấp xỉ LV1+7 đẳng cấp.

Rokushiki, ngoại trừ Kami-e, còn lại toàn bộ không xài.

Firudo cũng không dùng, Upper cũng không.

Tuy vậy, hai người cũng đánh cho khí thế tưng bừng, thanh âm va chạm xảy ra dồn dập, khói bụi mù mịt.

~~~~~ Mahouka no Rettousei ~~~~~