Nhưng trước khi quyết định nghiên cứu những vấn đề này, Hitomi còn một chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Đó là chỗ ăn, chốn ở.
Cậu cũng không thể mặt dày mặt dạn mà ăn bám tại đền Kyuchuu mãi được.
Tay làm hàm nhai, đấy mới là chân lý cuộc sống.
Bởi vậy, sau bữa ăn sáng tươi mát chay tịnh, Hitomi tìm đến trụ trì Yakumo nói với ông suy nghĩ của mình.
Yakumo nghe xong hơi cau mày, nhìn Hitomi từ trên xuống dưới, lại trầm ngâm một hồi lâu rồi đáp:
“Ở cũng chẳng phải vấn đề to tát gì, nhưng nếu muốn trụ tại nơi này, Kizari –kun cần phải đáp ứng hai điều kiện!”
“Điều kiện gì thưa đại sư…(0.0)!?” – Hitomi có chút khẩn trương hỏi.
Đền Kyuchuu quả thật không tệ, các nhà sư am hiểu thể thuật cùng Ninjutsu, Hitomi có thể hướng họ học tập. Bên cạnh đó, nơi này cũng tránh bớt đi được rất nhiều phiền toái từ bên ngoài, thu thập thông tin hay gì đó mặc dù có chút khó khăn, nhưng chả phải vấn đề to lớn.
Yakumo liếc mắt ra phía ngoài nói:
“Cái thứ nhất đơn giản thôi, chùa không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, mà tiền của Kyuchuu chủ yếu là từ tự cung tự cấp chớ tiền nhan đèn kì thực chẳng bao nhiêu…”
“Cậu cần phải chứng minh sự hữu ích của bản thân, có thể kiếm tiền bằng việc đi làm thuê ở dưới trấn, hoặc canh nông ở mảnh đất sau vườn…Chọn cái nào cũng được!”
[Là làm việc…Ok!]
“Vậy còn khoản thứ hai là gì thế trụ trì…!?”
“Tất nhiên là…Chờ mọi người vào hỏi ý kiến chớ sao… (─‿‿─)!”
Yakumo nở một nụ cười ranh mãnh, cơ mà phối hợp với điệu bộ của ông thầy, làm Hitomi bất chợt liên tưởng đến Aizawa sen-sei. Có điều, nó đồng thời nhắc nhở Hitomi, muốn định cư tại đây, liền cần có sự chấp thuận của toàn bộ tăng lữ a.
Dẫu rằng Yakumo là trụ trì, người có quyền tối cao ở chùa, nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều do ông quyết định.
Tỉ như là, cho Hitomi tạm trú tại đền.
…
Theo tiếng gọi của sư thầy, các tăng lữ nhanh chóng đứng nghiêm trang trong đại sảnh.
Yakumo thấy tất cả đã có mặt đầy đủ, mới cao giọng, trịnh trọng nói:
“Ban nãy, Kizari –kun có hỏi xin phép ta về việc tạm thời cư ngụ tại đền…Mọi người chắc đều biết sơ qua chuyện của cậu ấy, ta cũng không nhiều lời nhắc lại làm gì.”
“Bây giờ, nhân lúc đông đảo tăng chúng có mặt, ta xin ý kiến mọi người có chấp thuận cho Kizari –kun dừng chân tại đền ta. Hoạt động và làm việc như một thành viên biên chế của chùa…”
“Nếu có ai không đồng ý thì xin giơ tay, còn nếu không phủ nhận, thì ta sẽ thông qua ý kiến của cậu Kizari!”
“Tôi đồng ý, Yakumo sama!”
Yamata là người đầu tiên mở lời, vẻ mặt tươi cười, “Đã sớm muốn ngày ngày luận bàn với Kizari –kun…!”
Hitomi cảm động hướng Yamata cười đáp lại, nhưng tức thì nghẹn mất tiêu, bởi vì còn một câu kế tiếp…
“Tốt như vậy miễn phí bao cát bồi luyện, kiếm đâu ra…(^o^)!”
[Ách…Thế là mình chỉ tương đương bao cát à…(-. -)!]
Hitomi im lặng đến cực điểm, nhưng trong lòng thật ra vẫn rất cảm kích.
Có Yamata mở màn, mấy người kia cũng gật đầu liên tục.
Tuy nhiên, người cuối cùng lại có vẻ khó khăn. Hitomi thấy vị tăng lữ này, ngần ngừ muốn nói gì đó lại thôi. Rốt cuộc, anh ta tiến gần Yakumo và thì thầm gì đó.
Chỉ thấy Yakumo vẻ không quan trọng xua xua tay, người kia mới lộ thần thái nhẹ nhõm, gật nhẹ đồng ý.
“Không ai phản đối…Vậy ta tuyên bố, từ giờ Kizari –kun chính thức trở thành nhân viên biên chế tạm thời của đền!”
Yakumo lớn giọng tuyên bố.
“Chúc mừng Kizari –san (^.^)!” – Yamata hớn hở chắp tay nói với cậu.
Mấy vị sư khác cũng tiến đến bắt tay với Hitomi.
“Cảm ơn anh đã ủng hộ, Yamata –san!” – Hitomi hành lễ trả lại, trong lòng bổ sung thêm một câu…[Tạ ơn thì tạ ơn, nhưng lý do của anh nghe sao mà nó nhồn nhột quá (-.-)!]
Có điều, gia nhập được đền Kyuchuu là tốt rồi, ít nhất bây giờ Hitomi đã có một chốn dung thân ổn định. Tiếp theo chính là thăm hỏi cụ thể luật lệ cùng với mấy thứ bí ẩn của thế giới này.
Hitomi không dám chắc, Mahouka (Ma pháp) là thứ chuyên dụng dành cho các tăng lữ ở chùa, hay là năng lực phổ cập ở đây.
Trụ trì Yakumo híp mắt nhìn Hitomi nói:
“Tôi sẽ để Yamata dẫn cậu đi tham quan mảnh đất sau đền, tiện thể chỉ luôn cách canh tác cho cậu…”
“Vâng, thưa đại sư!”
“Hai người có thể lui ra…”
Yamata dẫn Hitomi ra khỏi biệt viện, vòng vèo hai lần xuống chân đồi.
“Chúng tôi làm theo kiểu ruộng bậc thang, thật ra là có công cụ phụ trợ nữa đấy, Kizari –kun…Nhưng mà trụ trì nói mấy việc thế này là để rèn luyện thân thể nên đành tự túc hết thôi!”
“Có tầm sáu, bảy thửa ruộng loại vừa và nhỏ…Mỗi thửa vừa do hai người phụ trách, chia ra ca sáng và ca tối, thửa nhỏ một người…!”
Yamata vừa đi vừa giới thiệu cho Hitomi.
“Như thế thì tôi sẽ làm ở chỗ nào hả Yamata-san(0,0)!?”
“Bởi vì mới mẻ nguyên nhân, tôi nghĩ cậu sẽ làm chung với một thành viên khác…Để coi, đại sư huynh có rồi…Kihara, Madilar, Neo…”
Yamata đếm đi đếm lại vài lần, rốt cuộc tìm ra một vị khác tăng lữ tên gọi Komo.
Vị này cũng khá nhiệt tình chào hỏi Hitomi, sau khi biết Yamata ý định, liền vỗ vỗ ngực đảm bảo sẽ chiếu cố Hitomi.
“Vậy là xong xuôi…Chốc nữa làm việc, Komo –san sẽ chỉ cho cậu cách thức!”
Nhân lúc còn đang trên đường đi lấy dụng cụ, Hitomi liền hỏi vấn đề mà cậu thắc mắc từ hôm qua đến giờ:
“Yamata –san…Hồi đánh với tôi, anh xài chiêu thức gì mà có thể tự dưng biến mất khỏi tầm mắt đối phương thế (0.0)!?”
“Há, cậu nói cái đó sao!”
“Cái đấy là Ninjutsu đặc biệt nhẫn thuật…Nhưng theo cách gọi thông thường của mọi người, cậu cứ xem đó là một loại ma pháp đi!”
Yamata không quan trọng vẻ mặt trả lời. Dường như chiêu này cũng chả có gì gọi là bí mật cả. Hoặc là anh ta không sợ nó bị tiết lộ.
Dù là cái nào, thì cũng chứng thực cho Hitomi một điều rằng, ma pháp, là phổ cập ở thế giới này!
Cậu bất động thanh sắc, hỏi han vài vấn đề liên quan đến ma pháp, Yamata đều biết gì nói nấy.
Theo về biệt viện lấy công cụ, Hitomi bắt đầu hành trình khổ tu của mình.
Vừa làm ruộng, cậu vừa miên man tổng kết lại một ít thông tin ban nãy từ Yamata.
Ma pháp, tựa hồ đã tồn tại ở thế giới này từ rất lâu rồi.
Thậm chí kể cả trước khi các siêu tự nhiên lực lượng ló dạng, thì Ninjutsu của đền Kyuchuu cũng được xếp vào ẩn hình ma pháp loại.
Trên thế giới, bình dân đều biết đến Ma Pháp, thậm chí có cả những ngôi trường đặc biệt được thành lập ra để học tập Ma Pháp.
Đó là những nơi dành cho các thiên tài chân chính, các pháp sư tiềm năng, tương lai trở thành rường cột của nước nhà.
[Nhưng chỉ nhiêu đó thông tin là chưa đủ… (`・ω・´) ]
[Mình phải tìm cách tiếp xúc nhiều hơn nữa…Mà muốn vậy…( - -)!]
Hitomi ánh mắt hướng về xa xa đông đúc mà náo nhiệt đô thị.
“Kizari –kun, đừng thẫn người ra nữa…đến giúp tôi cái!”
“Tới liền….Tới liền!”
…
Bình lặng thời gian cứ thế trôi qua, thoắt cái đã là một tuần.
Này một tuần, Hitomi an ổn làm việc canh tác, nhìn qua giống hệt một cái nông dân bình thường. Sáng sớm lại rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng đi lên so chiêu với mọi người.
Hitomi có lòng muốn học tập chiêu thức “Vô Ảnh Vô Hình” nhẫn thuật kia, khỗ nỗi chưa tìm được cơ hội để mở lời.
Năng lượng của cậu cũng ổn định, ngày chậm chạp tăng lên bảy trăm điểm, gọi là kha khá. Nhưng Hitomi biết cái này chưa thấm vào đâu.
Bởi vì khi trở về anh hùng thế giới, liền cần mở ra Thứ Nguyên Tường Kép, lúc đó tiêu phí điểm năng lượng tính bằng chục ngàn, trăm ngàn chứ chả chơi.
“Ngày mai liền xuống núi một lần…!”
“Không thể bỏ lỡ dịp trời ban như vậy, nhất định phải xin theo…(- -)!”
Các tăng lữ ở đền Kyuchuu cứ tầm một tuần đến hai tuần lễ lại “hạ sơn” để mua sắm dụng cụ, thức ăn, thuận tiện thu thập tin tức bên ngoài.
Đừng tưởng các tăng lữ tối ngay ở trên chùa mà mù tịt về ngoại giới. Làm du khách thập phương đến chơi và cúng bái, Kyuchuu tin tức muốn linh thông rất nhiều so với phổ thông thị dân.
“Tức là Kizari –kun dự tính tham quan thành phố Fuchuu luôn…!?”
Yakumo xoa xoa đầu trọc khi nghe Hitomi trình bày mong muốn của mình.
“Điều này dễ thôi, nhưng mà cậu trong người có tiền chưa…!?”
“Tôi nghĩ là sẽ đi tới thư viện thành phố, thưa đại sư, nơi đó hoàn toàn miễn phí!”
“Vậy sao…!” –Yakumo sờ sờ cằm nói, “Thế thì cậu cứ đi theo đại đệ tử của tôi, Eran, cậu ấy sẽ chỉ đường cho cậu. Thuận tiện cầm chút tiền phòng ngừa bị lạc đường thì còn bắt xe tự đi được!”
“Ách….Cảm ơn ngài!”
[Đến chừ mà còn nhớ cái vụ mình mù đường đi lạc vô rừ[email protected]@@…(T^T)!]
Nhưng rốt cuộc thì Hitomi đã thực hiện thành công bước đầu thứ hai trong kế hoạch của mình. Bây giờ, vấn đề chỉ còn là chờ đợi thời gian tới mà thôi!