Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 147: Hi vọng vẫn là tuyệt vọng (1)

[Cuối cùng chờ được tiếp tế tới…(^;_;^)]

Yotsuba Maya trong lòng mừng đến phát khóc, cánh tay càng ra lực hơn, Psion liên tục truyền tới Ám Hạt Nhân Năng Lượng, quả cầu màu tím đen đang giãy dụa một cách mềm yếu, thoáng chốc trở nên hung hãn, khí thế hừng hực đè ép lưới sét của Liu Yunde.

Ngay khi bà nghĩ rằng, gánh nặng trên vai sắp được nhẹ bớt phần nào, cả chiến trường bỗng trở nên an tĩnh.

[Chuyện gì…(0.0)?!] 

Yotsuba Maya còn đang sững sờ, thì ở chính giữa hậu quân Liu Yunde bỗng dạt ra tứ tán, bóng người liên tiếp đổ gục, có kẻ bị hất văng lên trời, đập vào mấy gốc cây, ngã lăn tại chỗ bất tỉnh nhân sự.

Và, khoảng trống ấy dần dần hé lộ ra…một người đang lững thững đi đến.

[Chỉ có một…⊙▃⊙…Còn lại đâu hết rồi…Chẳng lẽ chơi kế ly gián…(0,0)?!]

Gần như đó là suy nghĩ của toàn bộ binh lính cũng như pháp sư đang hiện hữu tại đây.

Sự thật trước mặt họ, có chút không giống như tưởng tượng.

Cứ nghĩ là, sẽ có một đội quân hung hậu đứng bên ngoài la hét, trực thăng, tăng chiến đều xếp hàng chờ lệnh.

Vậy mà, giờ này lòi ra, chỉ duy nhất một người cô độc tiến tới.

Người này, mặc trang phục của tiểu đoàn độc lập 101, đầu đôi mũ giáp che khuất khuôn mặt, ẩn giấu đi luôn giới tính và thân phận thật sự của chính mình.

Nhìn con đường trải dài đằng sau của “kẻ thần bí” (Mysteric Man) một chuỗi những “thi thể” nằm vắt vẻo, chất thành đống như rơm rạ trên mặt đất, ai nấy đều phát lạnh. Đặc biệt là binh lính của phe Liu Yunde.

Dẫu là đơn thương độc mã ra trận, nhưng khí thế của kẻ mới đến này, quả thật áp bách đến cùng cực.

Bầu không khí xơ xác và khí tức đìu hiu tràn ngập nơi đây.

Chuỗi “chiến tích” nối tiếp bước chân của hắn ngày càng tiếp cận, khiến Đại Á binh sĩ không thể không tập trung lại, đầu súng chĩa lên hướng người này làm ra uy hiếp cử động.

“ĐỨNG LẠI… (╬╯▔皿▔)╯╤═╤~╧═╧~!!!”

Một tên sĩ quan hét to, ý đồ ngăn chặn lại bóng hình đang đè ép lên tâm linh của họ. Nhưng chẳng có tác dụng gì.

Người đó, vẫn chậm rãi đi tiếp…từng chút…từng chút…tới gần hơn.

“Ngươi là ai…(0~0)!?”

Liu Yunde cũng không rảnh bận tâm đến Yotsuba Maya đang gia tăng áp lực lên lưới sét của mình, hắn sẵng giọng quát hỏi người thần bí.

Kẻ này…Rất nguy hiểm…(- -)…!

Trực giác của Liu Yunde đang báo động cho hắn, thậm chí, nương theo tên kia thân hình mỗi lúc mỗi áp sát, sự bất an ấy ngày càng mãnh liệt.

“Dừng tại đó…Hoặc ta sẽ công kích ngươi…(ノಠ益ಠ)!”

Liu Yunde lần nữa thét lên cảnh cáo. Không phải là hắn không muốn chủ động công kích, mà là Yotsuba Maya đột ngột tăng cường năng lượng của đòn tấn công, khiến hắn không tài nào phân tách sức mạnh ra để tiến hành đánh lén “người thần bí”.

Liu Yunde quyết định dùng tinh thần uy hiếp để trì hoãn thời gian.

Chỉ cần phá hủy được ma pháp chiến lược của Yotsuba Maya, hắn tựu rảnh tay chiến đấu, Đến lúc đó thì, dù kẻ đối diện là ai, Liu Yunde tin chắc mình cũng có thể xử lý được.

Mà quả như hắn dự đoán, người phía trước hơi ngừng lại, cũng không bước tiếp, cúi đầu như đang trầm ngâm điều gì.

Ngay khi Liu Yunde thở phào nhẹ nhõm, tên kia chợt động. 

Oành!

Người thần bị giẫm một chân tới trước, lưu lại một cái hố to hình bàn chân phía sau…Tất cả giật mình kinh hãi, người đó bỗng trầm giọng nói: “Ta nghĩ…Các ngươi có thể gọi ta là…Dawn Knight!”

[DAWN KNIGHT…(*?*)…!?]

Liu Yunde cố gắng lục lọi trong trí nhớ của mình, Lu Gonghu, Yotsuba Maya, kể cả những sĩ quan cùng pháp sư cũng như vậy…

Nhưng họ bi ai phát hiện ra, trong nhận thức của bản thân, không có người nào tên gọi là Dawn Kinght.

Bao gồm cả tên thật và danh xưng!

Vậy có nghĩa là người trước mắt đang dùng tên giả…

[Rất có thể như vầy...(- -)!]

Liu Yunde âm u nhìn đối diện thần bí Dawn Kinght, trong lòng không khỏi giảm mất mấy phần nắm chắc.

Gã Kị Sỹ Bóng Đêm này, chỉ sợ còn mạnh hơn Lu Gonghu!

Dù không nhìn tận mắt, nhưng thông qua kinh nghiệm và thái độ của Dawn Knight, Liu Yunde cũng có thể đoán được phần nào.

[Hắn có thể là một kẻ ngang hàng với mình…Về phương diện ma thuật…Nhưng…thật là thế sao…!?]

Liu Yunde tự hỏi thật nhanh, tuy nhiên vẫn chẳng thể đưa ra câu trả lời nào.

Binh…Bốp…Binh…Binh…Bốp…~~~~

Dawn Knight giống như nhàn nhã tại dạo chơi ở vườn trường vậy, mặc kệ tiếng súng bắn, mặc kệ bao người xông lên, mặc kệ lựu đạn quăng tới…Tất cả, đều không thể ngăn cản thế tới của Dawn Knight.

Súng xuyên giáp nả trên người Dawn Knight, phát ra chói tai tiếng “Leng keng”, nhiều viên tự động bắn ngược ra ngoài, làm cho binh sĩ Đại Á sửng sốt tột độ.

Chí ít, Lu Gonghu, còn phải mặc giáp trụ, dùng Psion để kích hoạt ma pháp văn mới kháng chịu được.

Bởi vì, đạn này, là chuyên chúc dùng để phá những loại giáp đặc chế đó của tiêu đoàn 101.

Vậy mà, giờ khắc này, hàng trăm viên đạn liên miên bất tận, bắn tại một cái giáp trang mỏng dinh không có ma pháp phòng hộ, rách lỗ chỗ, lại không thể phá tan được da thịt của người bên trong.

“Đạn này, thật có chút đặc biệt…(o~0)!?”

Hitomi một trảo bắt lấy mấy viên đạn đang bay tới, vân vê một chốc rồi búng về phía Đại Á quân sĩ.

Póc…Póc…Póc…~~~

Đau đớn thanh âm vang lên, vài cái xui xẻo binh lính bị dinh đạn này, tức thì tay chân tỏa máu đánh mất đi sức chiến đấu.

Nếu như chưa tăng Firudo lên ba mươi phần trăm, nhiều như vậy đạn xuyên giáp, Hitomi quả thật còn ăn không tiêu.

Nhưng vào lúc ấy, sau khi đã trút hết toàn bộ vốn liếng vào tuyệt chiêu của mình, mật độ da thịt, khả năng không chế từ lực của Hitomi, đã xưa không bằng nay.

Động lực của viên đạn bắn tới, chí ít có hai mươi phần trăm đã bị giảm hai mươi phần trăm vì lực trường bao phủ xung quanh cậu. 

Tiếp đó, vận dụng Tekkai hóa cứng, thân thể như sắt thép, ngay cả ma lực hội tụ cũng chẳng cần xài, Hitomi tựu có thể ngạnh kháng toàn bộ.

Liu Yunde sắc mặt âm trầm, liếc mắt quan sát cánh trái Lu Gonghu đang hung hục giết người, sắp sửa giết tới bên cạnh Tatsuya, lại nhìn về phía thần bí Dawn Knight kia…

Đối phương chưa hề để lộ bất kì ma thuật từ nãy đến giờ, chỉ bình thản tiếp cận, phá tan trận hình của bọn họ, khoảng cách còn chưa đầy mười mét.

Chỉ dựa vào thể thuật là có thể mạnh mẽ như thế…!?

Liu Yunde không tin.

Có điều, vị Kỵ Sĩ Bóng Đêm kia…rốt cuộc, sở hữu sức mạnh ra sao đây?

Áp đảo cấp chiến chuật ở trên sức mạnh cá nhân…Hay là, còn điều gì ẩn giấu.

[Nếu bắt được hắn ta…Nghiên cứu ra bí mật của hắn….Thì Đại Á liên minh sẽ…]

Nghĩ tới đây, Liu Yunde một mảnh lửa nóng, cắn răng hạ mệnh lệnh:

“Lu Gonghu…Thay đổi mục tiêu, bỏ qua thằng nhóc Tatsuya đó, ngăn cản hắn lại cho ta… 

(((m -__-)m…!”

“Tuân lệnh…Tướng quân…!”

Lu Gonghu gào to, cả người tựa trâu điên, nắm đấm khổng lồ ấy vung lên, quét ngang qua trước mặt chặn đường hắn hai cái binh sĩ đang tranh đấu, kể cả của Đại Á và Tiểu đoàn 101, thậm chí không thèm đoái hoài một lần lấy Tatsuya đằng sau đang giết đồng đội của mình, lao thẳng tới Hitomi.

[Lu Gonghu…Chiến thuật cấp binh tướng sao…Cỗ máy sát nhân…Hổ Ăn Thịt Người…(0.0)?!]

Hitomi nhìn bóng người to lớn ấy giẫm đạp kịch liệt trên mặt đất, giống như là một con nổi khùng cuồng ngưu, muốn tông tới húc bay bản thân đi.

Figure (nhân vật): Lu Gonghu

Race (chủng tộc): Bán Thú Nhân

LV (đẳng cấp) 2+6 (Buff!)

Skills: Taijutsu (Lv1+3), Mahouka (Ma pháp)- LV1+7

Hitomi thần sắc kinh ngạc cực kì…

Tên Lu Gonghu kia…số liệu, khác biệt vô cùng.

Ở anh hùng thế giới, Hitomi thấy qua rất nhiều chủng loại, có người chim, người cá mập, Nước Thải thành tinh, Nắp Cống quái nhân.

Nhiều vô số kể!

Thế nhưng mà, tại thế giới này, lần đầu tiên, cậu trông thấy một kẻ không thuộc loài người. Nói đúng hơn là hỗn huyết!

Bán thú nhân…Cái từ ấy, dường như chỉ dành cho những cái thế giới ma pháp thuộc về thời trung cổ kia thôi.

“Ngươi ngó đi đâu thế hả… (ノಠ益ಠ)!”

Ngay tại thời điểm Hitomi phân tâm, Lu Gonghu nắm đấm đã phóng thẳng tới trước mặt cậu, khuôn mặt hắn vàng khè, một bộ trung niên dáng dấp, hai răng nanh như có như không nhô ra bên ngoài, trên mặt mọc lấy sáu sợi râu mèo dài lòng thòng.

“Chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao… (`・ω・´)!” –Hitomi bên ngoài uy nghiêm đáng sợ, giọng nói lại có chút mông lung đùa cợt, năm ngón tay thon dài duỗi ra, hướng nắm đấm của Lu Gonghu chộp tới.