Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 150: Hi vọng vẫn là tuyệt vọng (4)

Ban nãy chống cự tam phương tấn công do Lu Gonghu khởi xướng, Hitomi đã một lần phải dùng đến Upper để gia tăng toàn bộ thể chất trong chốc lát.

Do đó mới kháng cự pha công kích ấy mà không có một vết thương trên người.

Tuy nhiên, bởi vì Hitomi phát hiện kích hoạt, dẫu có hạn chế theo thời gian, nhưng bản thân hoàn toàn chơi theo kiểu thả diều cũng được.

Nghĩa là, xài lúc nào, bật lúc ấy, không xài tắt đi.

Cứ như một cái nút tắt, mở vậy.

Mà hiện tại, đối diện với hỗn hợp kinh khủng của Liu Yunde và Yotsuba Maya sản phẩm chuẩn bị tự bạo.

À không, nói đúng ra thì chỉ có mỗi mình Yotsuba Maya mới là chính hãng, còn đâu thì đều là phụ trợ.

Sấm sét lả tả rơi ra, thỉnh thoảng đánh trùng vài tên xui xẻo, bởi vậy mới gọi là quà tặng kèm.

[Nếu nó bộc phát…chắc chắn phạm vi sẽ đạt tầm trăm mét đường kính hình tròn là ít… (`・ω・´)!]

Một trăm mét bán kính phạm vi là gì…Ngay cả Hitomi cũng phải rùng mình né tránh đáng sợ tồn tại a.

Cho dù lần trước cùng với Midoirya trực diện một cú đấm từ đằng xa của All Might, phạm vi của nó cũng chỉ đạt khoảng sáu mươi đến bảy mươi mét, mà đường kinh là theo kiểu ống trụ thẳng tắp, chỉ ngang cỡ một con đường, ước chừng năm, sáu mét là hết.

So với hiện tại uy năng đã giảm đi không ít tròn tròn tím đen quả cầu, quả thật là thằng nhỏ so với đàn ông tập gym.

Đúng kiểu, cống rãnh đồi so sánh với đại dương, kênh mương đòi tương đương với thủy điện.

Hoàn toàn chả cùng một cấp bậc!

All Might có thể xem xét là hình người đạn đạo cỡ mạnh, vậy thì Yotsuba Maya và Liu Yunde cong kích, là chính hãng đạn hạt nhân cỡ nhỏ đến cỡ trung.

Nếu như có thể cản được, Hitomi cũng muốn cản, bởi vì, nơi đây không chỉ có Đại Á binh lính, mà vẫn còn tồn tại Yotsuba pháp sư và vài tiểu binh của quân đoàn ma trang độc lập 101.

Có điều, suy đi xét lại, thực sự là hữu tâm vô lực.

Chỉ cố gắng bảo trụ càng nhiều người là tốt rồi.

[Sau khi, sử dụng từ trường phòng hộ, uy lực của quả cầu tím căn bản không nhằm nhò với mình…(- -)!]

Từ trường phòng hộ, là một năng lực mới Hitomi phát hiện khi nâng Firudo lên tới ba mươi phần trăm.

Trước đấy, cậu dùng được những chiêu như từ trường nhập thể, điều khiển từ lực không chế kim loại…Và lúc này, thì tăng thêm một cái nữa.

Nói là phòng ngự, nhưng thực ra, là vặn vẹo không gian thì đúng hơn.

Làm một trong tứ đại sức mạnh cơ bản của vũ trụ, lực từ, có khả năng thay đổi kết cấu không gian thông qua ảnh hưởng sự chuyển động và sắp xếp cấu trúc của các hạt. Điều này cần phối hợp sử dụng giữa Psion và Firudo.

Hitomi chưa khai thác được thêm công năng của nó, vì thời gian quá ngắn. Nhưng hiện tại, dùng để bảo vệ và hộ thuẫn, đã đủ xài.

Xì xèo ~~~

Âm thanh từ bầu trời truyền tới, mỗi lúc một rõ ràng hơn.

Crắc…!

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, thân thể của Hitomi đột ngột bành trướng thêm một vòng. Từ một mét tám thân cao, nhanh chóng tiếp cận hai mét chiều dài, toàn thân cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, thậm chí, so với Lu Gonghu còn muốn cường tráng.

“Ngươi rốt cuộc là quái vật gì…(ノಠ益ಠ)!” – Liu Yunde nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Cứ tưởng là Hitomi toàn bộ sức mạnh chỉ từng đó, ai dè, vào thời khắc mấu chốt như vậy, lại thấy đối phương biến thân thêm lần nữa.

Cảm giác này, thật con mẹ nó thốn!

Vù ~~~

Hitomi không bận trả lời, cả người hóa thành tàn ảnh, lấy tốc độ cực cao bắt đầu di chuyển.

Cậu thật lòng cảm ơn vị giáo sư khoa học nào đã chế tác mấy bộ giáp đang mặc.

Cường độ tựu không nói, chỉ riêng tính dẻo đã khiến Hitomi hài lòng.

Toàn thân bỗng nhiên nở nang thêm rất nhiều, vầy mà áo giáp không hề truyền lại tí chật chội hay gò bó nào, ngược lại vẫn vừa vặn.

Tính bền quả thật kinh người!

Nhờ như thế, Hitomi không hề sợ bại lộ thân phận, hoặc là thảm hơn, trần truồng rách bươm đi chiến đấu…

Nghĩ đến đó thôi đã thấy run run rồi!

[Nhanh…Bắt lấy bọn họ…(`・ω・´)!]

Hitomi cặp mắt lóe sáng, phát hiện ra Dakai đang ôm chân trái chảy máu nằm đằng sau một tảng đá to. Cách đó không xa, thằng nhóc tên gọi là Shiba Tatsuya cũng thu mình né sau gốc cây.

Chắc hai người này biết chạy không kịp, dự định tìm công sự để giảm bớt thương vong.

Rắc ~~~ Rắc ~~~ Rắc ~~~

Lưới sét bắt đầu xuất hiện những lỗ thủng đầu, tiên, từng viên bi màu đen tách ra từ quả cầu tròn vo kia lúc lắc một chút rồi thoát ra, hướng về phía mặt đất trôi nổi bay tới.

“Khỉ thật…Nhanh hơn…(0~0)!”

Hitomi trong lòng báo động, tốc độ lần nữa bạo phát, mấy chục mét khoảng cách chưa đầy vài giây đã tới nơi, một tay cậu chộp lấy Dakai, lập tức tiếp tục lao đi.

Xoẹt ~~~ Khí tức trở nên ngột ngạt âm u…Vài giây báo hiệu trước khi…Bùm!

Nắm chặt cổ áo Dakai, Hitomi lướt qua, thuận tiện tóm luôn Shiba Tatsuya, đồng thời nhắm Yotsuba phương vị phóng chân tới, một đường thẳng tắp, cát bụi bốc mù mịt, đạp đổ không biết là bao nhiêu thực vật.

Nhưng Hitomi mặc kệ. Bom nổ tới đầu rồi, có để lại thì tụi nó cũng chẳng tồn tại được.

Danh xưng kẻ phá hoại môi trường, khẳng định không đeo lên người cậu!

Trên tay hai người, Dakai cùng Tatsuya, khuôn mặt ngơ ngác nhìn nhau, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị người khác mang đi. Nhìn lại thì là người thần bí tự xưng Dawn Knight ban nãy (Riêng Dakai thì có biết đôi chút về thân phận của Hitomi).

Đúng lúc này, những viên bi ve đầu tiên kia đã tiếp xúc xuống mặt đất.

Tính đến hàng chục, hàng trăm viên bay lả tả khắp nơi, toàn bộ khu vực rừng cây vài trăm mét đều bị nó bao trùm hết.

Oành!

Oành!

Oành!

Không có gì hoa mỹ tráng lệ, chỉ là một hồi tử vong nở rộ từ màu tím đen thăm thẳm, phá hủy tất cả.

Đã biến thân Hitomi, tốc độ thậm chí đạt tới bán vận tốc âm thanh, lao nhanh như gió, kết hợp với ma pháp giảm trọng và gia tốc, những quả bom này, trong mắt cậu, thực sự quá chậm.

Tuy nhiên, tầm lan tỏa của nó đủ để chặn toàn bộ lối đi của Hitomi. Vừa né được một cái này, liền thấy được hai cái khác va chạm vào nhau, rồi thổi tung một vùng mười mét đường kính, bao nhiều sinh mệnh, thực vật trong đó, gần như đều hóa thành tro bụi.

Vù … uuuu….uuuu…~~~…!!!

“Bà gọi Yotsuba Maya đúng không…(- -)!?”

Giọng nói của Hitomi đột nhiên truyền ra từ sau lưng khiến Yotsuba Maya giật mình.

ẦM!

Phốc!

Màn chắn có chút dao động, Yotsuba Maya khóe miệng tràn ra một tia máu, nhanh chóng ổn định tâm thần lại, hô lên:

“Khi nào trời...cậu có thể…Nhanh đến như vậy… ⊙▃⊙!?”

“Đừng nhiều lời vô ích…Bà mau mở rộng vòng chắn cho hai người này đi…!”

Hitomi quát lớn, cảnh giác coi chừng xung quanh tiếp cận bi ve.

Bởi vì Yotsuba Maya lúc đầu có ý định tiêu diệt Đại Á binh sĩ, nên hướng đi của quả cầu màu tím không phải chủ lực bên này, mà là bên phía Liu Yunde.

Có điều, cho dù là thế, số lượng bi tím rớt xuống, cũng nhiều kinh khủng…

Đến vài chục viên là ít.

Tuy rằng, có rất nhiều viên đụng độ rồi nổ tung trên không, va chạm lẫn nhau, triệt tiêu đáng kể. Thậm chí còn bị Liu Yunde dùng sấm sét cho ngăn cản lại.

Nhưng Hitomi biết, hai bên thương vong, chỉ sợ, người đã chẳng có một ai.

Lu Gonghu còn tốt, hắn được Liu Yunde trọng điểm chiếu cố, chặn lại gần như toàn bộ năng lượng công kích trực tiếp tới thân thể, chỉ dư chút ít âm bạo ảnh hưởng, hoàn toàn không xi nhê gì.

Mà mấy binh lính khác của Đại Á, Hitomi nghe được tiếng họ gào khóc, tiếng kêu la thảm thương đau đớn, ngày càng nhỏ dần, rồi bị nhấn chìm vào biển lửa.

Phần đầu, bị hòa tan...

Cánh tay bị hòa tan...

Chân bị hòa toan...

Cuối cùng, cả người biến mất, như chưa từng tồn tại trên thế giới vậy!

[Thảm cảnh này…Nếu là ở anh hùng thế giới, ta khẳng định liều mình cản lại…Dẫu có trọng thương đi chăng nữa… (^;_;^)!]

Đáng tiếc…

Thật đáng tiếc một điều rằng, bọn họ không phải người cùng một đường.

Thậm chí, ở một khía cạnh nào đó, những binh lính Đại Á này, so với tội phạm còn muốn độc ác.

Họ là những cỗ máy sát nhân, già trẻ không tha, mặc dù là lệnh từ thượng cấp, nhưng cũng biểu thị rằng, những người đấy, không đáng được cứu giúp.

Kể cả là đồng bào, hoặc là không!

Khi Yotsuba Maya vận dụng tuyệt chiêu, biến thi thể người thành bộ xương khô, vẫn còn sót lại hình dáng ban đầu của họ.

Bộ dáng ấy, sức trùng kích của nó lên tâm linh của Hitomi, thậm chí còn lớn hơn là cảnh cậu thấy sát nhân và giết người thực sự.

Bởi vậy cho nên…[Yên nghỉ đi a…Binh lính Nhật Bản…Và liên quân Đại Á…(-.-)!]

[Ta không phải người của nơi đây…Ta có những ràng buộc và quy tắc riêng của chính mình…Số phận của các ngươi, chính là các ngươi tự chọn lấy… (ง • _ • ́)!]

Máu lạnh sao…Có lẽ đi…

Nhưng hãy nhớ, đây là chiến tranh, không phải cứu người.

Dẫu có đánh đến thi cốt vô tồn, không ai sống sót, thì chẳng ai có thể kêu ca được lời nào. Nhất là những trận chiến vì bảo vệ biên giới, bảo vệ lãnh thổ thế này…

SẼ KHÔNG CÓ CÁI GỌI LÀ ĐÚNG SAI…

CHỈ CÓ KẺ THẮNG…VÀ NGƯỜI THUA!

KẺ CHIẾN THẮNG, SẼ BƯỚC LÊN VƯƠNG TỌA…CÒN KẺ THUA CUỘC, MẤT ĐI TẤT CẢ!

Lịch sử, từ trước tới giờ, không phải do người chiến bại viết nên.

To be continued...