Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 156: Trở về!

P/S: Cảm tạ hai bạn leviloyal và vaoquang50 đã buff châu. Mong là bữa sau mấy bạn có thể chia ra buff, đừng chèn chung một lần, phí châu mà mất màu truyện...Hôm nay sẽ cố bạo thêm một chương, nếu không kịp thì ngày mai sẽ có 3 c. Cảm ơn các đạo hữu đã cùng đồng hành với truyện!

“Cuối cùng…cũng đã đến thời gian…(づ ̄ ³ ̄)づ!”

Hitomi nhìn trước mặt cảnh vật đầy cảm khái.

Hiện tại, cậu đang đứng tại đỉnh của ngọn núi Phú Sĩ ở Nhật Bản.

Năm tháng trôi qua thật mau, kể từ lần đó huyết chiến, ngoại trừ một vài lần đụng độ nhỏ, Hitomi cũng không hề gặp bất cứ cái gì gọi là truy bắt nữa.

Một phần là bởi vì cậu dấu rất sâu, cộng thêm Từ Trường Phòng Hộ loại này Ma Cấm Lĩnh Vực, ngăn cản đi rất nhiều kì dị Ma Pháp dò xét, cho nên cậu mới không bị bại lộ tung tích.

Hitomi về Nhật Bản, một phần vì cậu muốn lưu lại ấn ký tại đây, lần sau quay lại ma pháp thế giới, Hitomi sẽ không cần phải tùy cơ xuất hiện nữa.

Thêm vào đó, cậu đã thực hiện một việc, mà với tư cách là một người anh trai phải làm.

“Yotsuba Maya…Mong rằng, cô đừng làm tôi thất vọng đi…!”

Ánh mắt Hitomi hướng về phía xa xăm.

Đâu đó, tại dinh thự của một tòa biệt viện, một cô gái trẻ tuổi đang giận giữ mắng mỏ cảnh vệ của mình.

Cô gái ấy, cầm lấy bức thư trong tay, trầm mặc hồi lâu, rồi thì thào:

“Đến bao giờ, ngươi mới chịu gặp ta đây…(╯" - ")╯!”

“Lần sau…Có lẽ rất lâu, chúng ta mới gặp lại (-.-)!”

….

Hitomi không hề biết được, đâu đó, tại thế giới này, có một cô gái, đang ngóng chờ cậu, chỉ bởi vì một cử chỉ vô tình của chính mình.

Cậu đang chăm chú kiểm tra tin tức bản thân.

Điểm năng lượng trong ba tháng qua, lấy theo mức năm nghìn mỗi ngày rồi giảm dần.

Riêng có trận đánh ở cảng Quanzhou (Quảng Châu), bạo trướng cho Hitomi chín mươi ngàn điểm năng lượng, là một khoản thu nhập lớn nhất từ nhỏ đến giờ của cậu.

Hiện tại, thông số của Hitomi chính là…

Figure (nhân vật): Kizari Hitomi

Race (chủng tộc): Nhân loại

Level (Đẳng cấp) 3 +6

STR (lực lượng): Lv 3 +6

VIT (bền bỉ): Lv 3 +6

AGI (nhanh nhẹn): Lv 3 +6

INT (thần bí): Lv 2+4

*Skills

1. Rokushiki (Lục thức): LV3 (35%)

2. Firudo (Hải hổ bạo phá quyền): LV3 (52%)

3. Upper (biến hình)

4. S- Revitalize (Sinh mệnh quy hồi): LV3 (Hai chiều)

5. Mahouka (Ma pháp): LV2 (43%)

6. Taijutsu (Thể thuật): LV2 (30%)

Energy: 500.000

Tích cóp năng lượng qua năm tháng, rõ ràng phải nhiều hơn chừng này, nhưng trong khi chiến đấu với Liên Minh Đại Á, Hitomi phải tiêu hao Nguyên Năng liên tục để tiến vào trạng thái “Siêu não” cộng thêm gia tăng thực lực bản thân cấp tốc, bởi vậy Nguyên Điểm năng lượng mất đi là cực kì khủng bố.

Hiện tại, sức chiến đấu của cậu so với năm tháng trước đã bạo tăng rất nhiều.

Đánh nhau sinh tử, là thời điểm mà cong người dễ dàng đốn ngộ nhất.

Hitomi cũng không ngoại lệ. Mahouka (Ma pháp), Taijutsu (Thể thuật), đều được rèn luyện mà không cần dùng đến năng lượng hỗ trợ.

Rokushiki và Firudo cũng thế.

Mặc dù đẳng cấp của chúng quá cao, nên chỉ có thể nhích thêm hai, ba phần trăm, nhưng cũng là một thành tựu không nhỏ, đáng giá không ít năng lượng.

Nguyên Điểm đã truyền ra tin tức cho cậu, lần này mở Thứ Nguyên Chi Môn, đã có ưu đãi, chỉ cần một trăm ngàn điểm năng lượng.

Nhưng lần kế tiếp, dù cho có bản Nguyên Thế giới trợ lực, thì mười mấy năm tích cóp của Hitomi cũng đã tiêu xài hết, cậu cần tốn ít nhất năm trăm ngàn điểm năng lượng mới có thể phá bích tiếp tục.

Mà anh hùng thế giới, làm khí số tương liên, gắn liền với Hitomi, thì số mệnh khi cậu ảnh hưởng lên nó không hề lớn như những thế giới khác.

Bởi vậy, trong quãng thời gian kế, Hitomi có lẽ sẽ phải tiết kiệm, đồng thời cực khổ mà kiếm thêm năng lượng điểm, nếu muốn xuyên qua và mạnh mẽ hơn nữa.

“Có điều…Trở nên càng cường đại hơn…Mình sẽ giải quyết được càng nhiều việc…Anh hùng thế giới, bọn tội phạm, ta đến đây (`・ω・´)!”

[Mở ra Thứ Nguyên Chi Môn…!]

Hitomi trong lòng mặc niệm.

Lần này, không còn có phúc lợi như lần đầu tiên xuyên qua nữa.

Hitomi chỉ cảm thấy một hồi hoa mắt váng đầu, mọi thứ tưởng chừng đang chạy lùi lại, vạn vật đứng yên.

Đến lúc cậu bừng tỉnh, thì bản thân đã đứng tại khu đất hoang mà cách đó năm tháng cậu đã chọn lựa.

“Không biết Momo cùng mọi người ra sao rồi…(0.0)!?”

Hitomi thì thào, cảm giác thật hoài niệm cô bé cùng với những người bạn trong lớp 1-A.

Thế giới anh hùng mới chỉ năm ngày, mà Hitomi đã có năm tháng học hỏi, sinh tử trải nghiệm, có thể nói là kiến thức đầy mình, bản lĩnh ngập trời.

“Trước tiên…về nhà Yaoyozoru đã…!”

Điện thoại đã mất, Hitomi một trận khổ sở dò đường. Bởi vì trong thành phố trừ phi tội phạm xuất hiện, còn lại không thể tùy tiện dùng năng lực.

Trời còn đang sáng, cậu cũng không thể dùng Geppo và Soru để tốc hành được.

Cậu đành cuốc bộ.

[Cơ mà, trở lại…Cảm giác này, thật khiến người mê luyến đâu… (▰˘◡˘▰)!]

Hitomi vừa đi vừa ngâm nga vài bài hát ưa thích của mình.

Thỉnh thoảng trên con đường nhỏ trải dài đến đại lộ, cậu lại thấy từng ông cụ, bà cụ, các anh thanh niên trai tráng đang chạy bộ tập thể dục.

Thời gian, dường như còn rất sớm đâu.

Hitomi nhìn lên bầu trời xa xăm đang dần dần hé lộ ra những tia nắng sớm…

Một ngày mới, đã bắt đầu!

Tốn chừng một tiếng đồng hồ, vì trong túi không có tiền, cũng không có bất kì giấy tờ chứng nhận nào. Khi đi, Hitomi đã cất toàn bộ ở nhà, cho nên là, đến xe buýt địa phương cậu cũng chả thể bắt được.

Hỏi han vòng vèo mấy bận, Hitomi rốt cuộc đi đến con đường thường ngày dẫn đến nhà Yaoyozoru, tới đây, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm.

[Sắp được gặp lại mọi người rồi…(`・ω・´)!]

Thần sắc có chút nghiêm nghị, không đè nén được sự kích động trong lòng, Hitomi nhanh chân rảo bước chạy đến.

Xa nhà, nhớ nhà…Hai cung bậc cảm xúc này, giờ đây hòa quyện lẫn nhau, khiến Hitomi cảm giác hưng phấn hơn bao giờ hết.

Bạn gái thổ lộ, chưa được bao lâu đã phải rời đi.

Cảnh vật thường ngày ngắm nhìn nay không còn…

Tiếng huyên náo, những tràng cảnh anh hùng cùng tội phạm nhiệt huyết…Phải tạm gác lại.

Thật nhiều, nhiều lắm!

Tất cả những thứ đó, ngay lúc này đây, đều hóa thành nỗi niềm nhớ mong của Hitomi.

Xét cho cùng, cậu cũng chỉ mới mười sáu tuổi, chuẩn bị bước vào hàng ngũ mười bảy mà thôi.

Năm tháng, không dài, nhưng cũng không ngắn, đủ để Hitomi thấu hiểu được càng nhiều chuyện, càng trưởng thành hơn nữa.

Gần rồi…Cánh cổng thân thuộc ấy!

Hitomi đứng trước chiếc cổng sắt tự động màu đỏ thiếp vàng, hít một hơi thật sâu và bấm chuông cửa.

Ping…Ping…Ping ~~~

Réo rắt tiếng chuông liên hồi vang lên, camera bên cạnh bỗng hấp háy, và một giọng nữ vui sướng truyền ra từ loa:

“Hitomi –kun…Cậu về rồi…?!”

“Momo…!”

[giọng cô ấy vẫn dễ thương như vậy a…≧◔◡◔≦!]

Két…!

Cửa từ từ mở ra, Hitomi tiến vào.

Tại đại sảnh, có bốn bóng người đang đứng túm tụm, xì xào nhỏ to, không biết bàn tán điều gì. Bỗng nhiên, một người khẽ kêu lên, “Tên kia sắp xuất hiện…Mọi người, chấp hành kế hoạch…!”

Viu ~~~

Nhanh như chớp, ba bóng người chạy tứ tung, biến mất tiêu, chỉ để lại duy nhất một cái đứng trơ trọi ở giữa sảnh lớn.

Hô!

Hitomi hai tay trống trơn chậm rãi mà thư thả ngắm nhìn hoa lá xung quanh mình. Chưa bao giờ, cậu cảm thấy yêu đời đến thế.

Hitomi nhẹ bước vào sảnh lớn, hốt nhiên, một làn gió nhẹ kèm theo mùi hương thơm thoang thoảng lao nhanh về phía cậu, và ôm chầm lấy Hitomi.

“Momo…!”

“Ưm…!”

“Mình nhớ cậu (0 0)!”

“Mình cũng thế…(-.-)!”

Hitomi vòng tay ôm chặt lấy cô bé, Momo cũng ngẩng đầu lên, mắt đối mắt.

Chậm rãi, từng giây trôi qua…

Hitomi cúi người, từ từ hướng cúi đầu xuống, Momo đôi mi rung rung, nhắn lại, cặp môi đỏ hồng hơi run run rướn lên.

Hai cánh môi, tại khoảnh khắc ấy, nhẹ nhàng chạm vào nhau…

Hai đầu lưỡi, dần cuốn lấy, bắt đầu điên cuồng thăm dò đối phương…

Một hồi lâu sau, nụ hôn kiểu Pháp mới kết thúc!

Hai bóng người từ từ tách rời ra, Hitomi đưa bàn tay lên khẽ lau đi bên khóe môi Momo vệt nước trong suốt còn sót lại…

“Ái chà chà…Tui đang nhìn cái gì thế này…Hai diễn viên với dàn cảnh mười tám cộng chính hiệu…☜(˚▽˚)☞…!”

Bầu không khí lãng mạn từ nãy giờ, bị tiếng nói nhí nhảnh giễu cợt ấy phá toái trong chốc lát.

Hitomi:!!!

Momo:!!!

[Thôi chết, mình quên còn ba người bọn họ…Lộ mất rồi…Hic…Xấu hổ quá đi… (〃"▽"〃)o…@@@!]

Hitomi giật mình ngó dáo dác chung quanh.

[Giọng nói này nghe quen quen…Chẳng lẽ là…, ⊙▃⊙…!!!]

Từ đằng sau cột nhà và hai tấm rèm cửa, khẽ ló ra ba khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.

Chính là Rikido, Ryoko và Minami a!

Hitomi vẻ mặt có chút khổ qua, nép sát bên cậu Momo khuôn mặt đã đỏ bừng như một trái cà chín mọng vậy.

[Thật là thất sách…Thất sách…Biết thế, mình đã dùng Firudo cảm ứng trước…Chời đựu…(╥.╥)!]

~~~~ Boku no Hero Academia ~~~~