Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 159: We are Heroes! (1)

“Dạ…Đúng rồi anh…(0,0)!”

Hitomi trả lời, có hơi ngớ ra, không hiểu ông anh này đang định làm gì.

“Anh là Togata Mirio, khóa ba của trường cao trung U.A…!”

“Chú Night Eyes là người chịu trách nhiệm cho anh, hôm bữa, anh mới coi tài liệu của các anh hùng sẽ tham gia trận chiến này…Tại vì em trẻ quá, mà còn học U.A, nên anh mới ngạc nhiên…(^o^)!”

“Cái đó…(v.v)!” –Hitomi cũng không biết trả lời làm sao, đúng lúc này, hai anh chị đằng sau Mirio đồng thời tiến tới.

Chị bé tóc xanh kia bước lên trước.

“Chào em… (●"◡"●)!”

[Quào…dễ thương thật… ≧◔◡◔≦!]

Hitomi không khỏi định tâm lại.

Chị bé ấy có làn da sáng cùng đôi mắt xanh biếc to tròn, và một mái tóc màu lam nhạt dài đến tận chân, dường như xoắn lại ở phần hông.

Toàn thân trang phục anh hùng của chỉ là một bộ đồ bó sát toàn thân cộng thêm một đôi bao tay, cùng với hai sợi vật chất không rõ (có thể là tóc) xoắn lại tạo thành sừng xoắn ốc.

[Vóc người…Chà chà…Nếu tên Mineta háo sắc kia mà trông thấy, chắc phun máu ba thước quá…(0 0)!]

Hitomi không thể không cảm thán dáng người cân đối, thon thả mà nóng bỏng của đối phương. Nhất là khi mặc đồ bó như vậy, quả thực là khiến người khác khó lòng ức chế một vài suy nghĩ trong đầu.

Hitomi tất nhiên là sẽ không...Định lực của cầu được gièn dũa, cũng không phải loại một kích đã nằm tại chỗ yếu gà chiến đấu.

Vừa lúc, chị bé lên tiếng:

“Lần đầu gặp mặt, xin tự giới thiệu, chị là Hado Nejire, anh cao to tóc vàng này là Togata Mirio, còn cái anh rụt rè sau lưng chị, tên là Amajiki Tamaki!”

“Rất vui được gặp em nè…^,^…!”

“Em cũng rất vui được gặp các anh chị…!”

Hitomi cười đáp lời…[Hado Nejire…Cái tên này, nghe quen quen…(~.~)!]

Nhưng cậu chưa kịp nói tiếp, thì Hado-san đã thúc tay vào anh chàng đằng sau, nhí nhảnh kêu lên:

“Ơ kìa, Tamaki…Tớ với Mirio đã ra sân hết rồi…Sao cậu còn im re vậy!?”

[Người ta không thích thì thôi chị ơi…(-.-)!]

Hitomi trong lòng tự nhủ thầm như vậy, giờ mới chú ý đến ông anh kia.

Tamaki có mái tóc sẫm màu, bù xù và đôi tai nhọn, nhìn khá giống của loài Elf ((Tinh linh).

Anh ta mặc một chiếc giáp ngực bên ngoài một chiếc áo gi lê đen, đồng thời đeo một cáimặt nạ màu tím che mắt, một chiếc mặt nạ miệng có thể tháo rời, cùng với đó là một chiếc áo trùm có mũ màu trắng.

Ngoài ra, Hitomi để ý phần dưới của anh chàng còn có bận một chiếc quần tất màu đen trùm bên ngoài một miếng vải trắng (trông khá giống một chiếc váy) có thắt lưng màu đỏ.

Quả thật là vũ trang đến tận răng a…Chắc ông này định làm sát thủ giấu mặt hay sao ý.

Cái tính như thế, biểu gì không nhút nhát cơ chứ!

Có điều, nhìn Amajiki –san bị Hado-san bắt nạt, làm người đứng ngoài, im lặng cũng không hay. Hitomi định lên tiếng thì anh hùng top mười, cô Rồng Ryukyu bước tới nói:

“Nejire-san…Sắp đến lúc tổng tiến công rồi…Đừng nên mất tập trung… (`・ω・´)!”

“Dạ vâng…Em biết mà, cô khỏi lo… (♥^.^♥)!” – Hado Nejire nhí nhảnh cười toe toe đáp lại.

Đến bây giờ, Hitomi mới nhớ ra…

“Chi Hado, chị làm thực tập với cô Ryukyu, có gặp một bạn gái tên là Yaoyozoru Momo không…!?”

Ryukyu và Hado quay đầu, ngạc nhiên nhìn Hitomi nói, “Ồ, có…Không lẽ em biết cô bé ấy…!”

Hitomi gãi gãi đầu trả lời, “Momo-chan là bạn em…Lúc thực tập về, cô ấy thường kể với em về cô Ryukyu, và một chị tên là Nejire rất mạnh, cũng cực kì dễ thương nữa…!”

“Có điều, bây giờ em mới biết rõ quan hệ hai người…(v v)!”

“Momo xinh đẹp lắm đó…! Năng lực Creative của em ấy cũng tuyệt lắm…!”

Nejire bỗng tới gần, thì thào bên tai Hitomi, “Hai đứa, chắc không phải bạn bè bình thường chứ…Em nói, chị nghĩ ra, khi đi tuần tra, cô nhóc hay nhắc đến tên em với vẻ sùng bái lắm…Còn một chút gì đó nữa…Khục…Chị không nói nhé…!”

“Cơ mà, đúng là không ngờ trùng hợp ghê nhỉ…^ 0 ^!”

“Hàn huyên thế đủ rồi…(- -)!” – Ryuykyu đột nhiên trịnh trọng lên, “Chốc nữa, chiến đấu, ta sẽ không thể phân tâm để lo cho mấy đứa, bởi vậy, lượng sức mà bắt giữ tội phạm đó… (`・ω・´)!”

“Tụi em biết...!!!” –Cả bốn người đồng thanh nói.

“Ồ… thầy Eraser Head kìa…!” – Mirio ngạc nhiên khi thấy chủ nhiệm lớp 1-A đi về phía tụi nó.

Hitomi sức nhớ, Aizawa –sensei cũng tham gia vụ này mà.

“Kizari!” –Aizawa bước tới gần, hơi cau mày thấp giọng, “Chắc em biết lý do vì sao ta đến đây rồi…Ta biết em mạnh…Nhưng phải cẩn trọng đấy, rõ chưa!”

“Em hiểu, sen-sei (`・ω・´)!” –Hitomi gật đầu đáp

“Tốt…!”

Píp ~~~ Píp ~~~ Píp ~~~

“Tập trung…Tất cả tập trung!”

Đội trưởng cảnh sát, lướt qua tổng thể toàn bộ anh hùng, trầm giọng nói:

“Mọi người, giả sử chuyện có gặp tí trở ngại cũng chẳng có gì lạ…!”

“NẾU CÁC BẠN THẤY SỰ PHẢN KHÁNG, HAY CHỐNG CỰ ĐÁNG NGỜ, THÌ CỨ THẲNG TAY DẸP LOẠN…GIẢI QUYẾT CHÚNG NGAY LẬP TỨC… (`・ω・´)!”

“Kẻ thù của chúng ta hôm nay, băng Bát Tịnh, là tập hợp của rất nhiều nhóm nhỏ và những tên tội phạm sừng sỏ…!”

“Tại sao All Might không tham gia chiến dịch lần này, nếu có anh ấy, không phải nhiệm vụ chúng ta sẽ cực kỳ dễ dàng sao…(0~0)?!” – Một cái mũ chim anh hùng đứng ra đặt câu hỏi.

Mọi người nghe xong liền xôn xao.

Quả thật, ai cũng gần như phớt lờ vấn đề đấy đi.

Chẳng phải là, bọn họ còn một con bài chủ chốt siêu cường…

Biểu Tượng Của Hòa Bình rat ay, kẻ nào có thể chống đỡ.

Đội trương cảnh sát nhún vai nói:

“Kì thực, tôi còn liên hệ sớm hơn cả quý vị…Nhưng mà ngài ấy đã có việc đột xuất, và bay sang đảo I-Island nhận nghi thức trao giải bên đó cách đây một tuần rồi...(-.-)!”

“Vậy hả…!”

“Xui thế…~~~!”

“Đành chịu thôi…Ngài All Might đúng là bận quá…(0 0)!”

“Thôi, chốt nhanh nào…!”

“Mọi người, tôi xin nhắc lại một lần nữa…Mong rằng các bạn đừng bao giờ bất cẩn, dù chỉ là một giây…Hãy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình…Xin hết!”

“Bây giờ, Let’s go!!!”

Tại một cái biệt thự cực kỳ to lớn, rộng đến mấy trăm mét vuông, trang trí tràn ngập phong cách Nhật Thức Á Đông.

Nơi đây, chính là đại bản doanh của băng Bát Tịnh.

Bịch! Bịch! Bịch!

Tiếng bước chân mỗi lúc một vang, từ xa lại gần, một người đàn ông cao gầy, mang che mặt kiểu mỏ chim, tiến vào trong căn phòng.

Bên trong trống rỗng, chỉ có đôc một cái giường và một trung niên nhân nằm ở đó, trên người quấn dây nhợ lòng thòng.

Gã đàn ông nhìn trung niên nhân thật lâu, khẽ thì thào…

“Bọn chúng đến rồi…Xin lỗi ông chủ…Sẽ hơi ồn ào một chút ạ…!”

Tám giờ ba mươi sáng…

Nhiệm vụ, chính thức bắt đầu!

Trước cổng gia trang Bát Tịnh, giờ khắc này, đã đứng đông nghìn nghịt lực lượng vũ trang với đầy đủ súng ống, cùng với xấp xỉ hai mươi tên anh hùng đang hừng hực khí thế.

“Mọi người chú ý…Sau khi tôi đọc lệnh khám xét, tất cả hãy lập tức ùa vào!”

“Xì…!” –Da đen anh hùng ngán ngẩm nói, “Có chừng ấy mà ổng cứ nhắc hoài nhắc miết…Chẳng lẽ là không tin tưởng chúng ta…(0~0)!”

“Thôi kệ Lockrock…!” –Một cái khác anh hùng mở lời hòa giải.

“Ý của ông ấy không phải vậy đâu…(- -)!” – Fat Gym cũng lên tiếng.

Đúng lúc này, đội trưởng cảnh sát tiến tới chuông cửa gia trang, đưa ngón tay khẽ nhấn vào đó.

Reng ~~~ reng ~~~ reng ~~~

[Cứ cảm thấy có gì đó quái lạ…(- -)!]

Hitomi tâm thần chập chờn.

[Kiểm tra chút đi…Dù ai cũng bảo đây là đợt tập kích không báo trước…Bọn tội phạm rất khó để biết…Cơ mà…]

Hitomi nháy mắt mở ra năng lực cảm ứng của Firudo, sóng từ trường sinh mệnh tức thì đập vào mắt cậu.

Hitomi quét một vòng, chợt giật nảy người.

Một cái so với người bình thường mạnh mẽ không biết bao nhiêu lần sóng năng lượng, lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận đến cửa sắt đang từ từ mở ra khi ngài đội trưởng cảnh sát bấm chuông.

“Cẩn thận…Bọn chúng mai phục đằng sau…(ノಠ益ಠ)!”

Hitomi vội vã hét lớn, nhưng không kịp nữa rồi.

Oành…~~~…!!!

Cửa sắt bị một lực trùng kích bạo nổ tung, bắn thẳng ra ngoài.

Rầm ~~~

Cửa sắt bay quá nhanh, giống như đạn pháp một dạng quét bay gần năm, sáu cảnh sát ở ngay trước tiên.

May mắn là bên anh hùng chuẩn bị cực kì kỹ lưỡng, các cảnh viên đều đã dựng thuận hợp kim cứng rắn và mặc phòng hộ phục.

Tuy vậy, trận hình của họ cũng bị đòn tấn công bất ngờ làm rối loạn.

Và kẻ gây ra điều đó, là một tên tội phạm quái nhân, thân người đầu chim.

Hắn là một gã khổng lồ, cao đến gần bốn mét, bắp tay bắp chân thô to cường tráng cực kì. Thậm chí có thể so sánh với tên Leonard năng lực hóa thành sư tử ở Vincom Park lần đó Hitomi gặp phải.

“Gã này…(ノಠ益ಠ)…!”

Bên phía anh hùng phản ứng lại hết sức lanh lẹ, mấy người cảnh sát rút súng ra hướng tên tội phạm bắt đầu phát đạn. Đồng thời, các anh hùng, ai nấy đều triển lộ tài năng của mình.

Trong nháy mắt, chiến tranh, khai hỏa!