Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 196: Trợ giúp Ingenium

“Ba mẹ…!”

“Lida…!?”

Hai thanh âm đồng thời vang lên, hai ông bà ôm chầm lấy cậu con trai thứ, vội vàng hỏi:

“Người con bảo sẽ đến giúp đỡ đâu rồi… ⊙︿⊙!?” 

“Ngay đằng sau…Cậu ấy đang cùng với Recovery Girl tới đây…!”

“Cậu ấy…(0.0)!?” –Ba của Lida tinh ý nhận ngay ra điểm đặc biệt trong cách xưng hô của Lida.

“Đúng vậy, Kizari –kun, bạn cùng lớp của con…Chẳng lẽ còn chưa hề nhắc tới trước mặt ba mẹ sao…!?”

“Kizari…Là thằng bé đã đoạt quán quân ở Hội Thao U.A đúng chứ…⊙▃⊙???”

Ba cùng mẹ của Lida kinh ngạc thốt lên.

Hội thao U.A, cỡ nào xa xôi mà quen thuộc danh từ a.

Nói ra thì nó cũng chỉ kết thúc mới đây thôi, bọn họ còn nhớ như in con trai mình tiến được vô đến vòng trong, đứng được đồng hạng ba với thằng nhóc gì đó tên là Bakugo Katsuki thì phải.

Nhưng rốt cuộc Lida cũng không thể nhận giải vì anh trai của nó, Ingenium, ngay tại thời gian ấy, bị tội phạm tấn công.

Bịch! 

Cửa phòng lần nữa bật mở, có điều, đi vào không phải một người, mà đến tận ba người.

Lida trợn tròn mắt, há hốc mồm nói lắp bắp:

“Hiệu trưởng Nenzu…sao thầy lại ở đây…(0.0)?!”

“Đương nhiên với chức trách của một thầy giáo, đồng thời là người chịu trách nhiệm cho U.A, ta phải có mặt là chuyện bình thường…!”

“Nenzu nói đúng đấy…Vì đây là trường hợp tư nhân, nên ta muốn xuất đầu, cũng phải có sự cho phép của ông ấy.” - Recovery Girl một bên chống gậy chin chít nói.

“Phù…Là vậy sao, làm em cứ tưởng… Ծ_Ծ…!”

[Tưởng gì vậy ba nội…Suốt ngay cứ suy nghĩ mấy cái gì đâu…(-.-)!]

“Mời mọi người ngồi, mời thầy cùng bà ngồi…!” – Ba mẹ của Lida sau khi ngớ người, vội vàng đứng lên rối rít chào hỏi, “Cháu cũng ngồi đi…Kizari –kun đúng không, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên a…Lida nhà bác cứ nhắc hoài về cháu…!”

Lida:.0 0??? Hồi nãy mới kêu chưa nghe gì mà…@@@@....Quay gì mà nhanh như chong chóng vậy “…”

Không quan tâm thần sắc khác thường của con trai thứ, hai ông bà ân cần đứng dậy nhường ghế cho Hitomi đám người ngồi, lại một phen từ chối qua lại, rốt cuộc đi vào chính đề.

“Kizari –kun, cháu thật sự có thể chớ…Ý của bác là, triệu chứng của Tensei giới ý học hiện tại đã toàn bộ bó tay…Dù là Recovery Girl năng lực cũng khó mà làm nó khôi phục tri giác chân dưới được (0 0)!?”

“Cháu không dám nói chắc chắn…Nhưng sẽ cố gắng hết sức…Dù sao, có hi vọng vẫn hơn là không có đúng chứ ạ…(`・ω・´)!”

“Ừmmm…Anh đồng ý với em!” – Nằm trên giường Ingenium hơi ngọ nguậy người, mở miện nói, “Dẫu có thành công, hay thất bại, thì tâm lý anh đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi…!”

“Chúng ta phải tin tưởng cậu ấy, ba, mẹ, Nii-san…Kizari –kun nhất định có thể chữa khỏi cho anh…Anh sẽ trở lại đấu trường chính nghĩa và dẫn dắt mọi người…Chắc chắn là như vậy…, (ò_ó)!”

“Bàn tán thế đủ rồi…!” –Nenzu sen-sei cắt ngang cuộc trò chuyện, ông quay hướng Hitomi hỏi, “Kizari, bây giờ người đều có mặt, em có cần thêm dụng cụ hỗ trợ gì hay không!?”

“Có…!” – Hitomi gật đầu, “Nhưng không phải dụng cụ…Em cần màn hình quan sát để biết rõ từng giây phút thay đổi trong cơ thể của Ingenium, tế bào, mạch máu, mô tổn thương…Em cần bắt kịp quá trình trao đổi chất của nó, để nó thể đúng lúc sử dụng năng lực…!”

Ba mẹ của Lida đứng ở một bên, nghe Hitomi nói thế, liền đi ra liên hệ ngay với bác sĩ trưởng khoa. Chưa đầy năm phút sau, toàn bộ trang thiết bị công nghệ hiện đại, bao gồm X-quang thấu thị, máy quét thân thể, máy biến nhiệt, kính hiển vi siêu thanh…Tân tiến nhất trang bị, đều ra sân.

“Các bác sĩ, giúp tôi quét hình phần dưới thân thể, cùng với khớp nối ở hông của các mô…!”

Tích tích…tích tích…~~~

Màu đỏ tia sáng từ máy móc, chiếu từ trên xuống dưới của Ingenium, bình thường, họ đã làm hoạt động này cả chục lần, dùng hết thảy ưu hóa, đông –tây y kết hợp, mời các anh hùng có năng lực thiên về chữa trị, nhưng đều vô dụng.

Mặc dù trong nội tâm, những bác sĩ ở đây không ai tin tưởng rằng Hitomi có thể thành công, đặc biệt là trước sự thất bại của hàng loạt các công cụ tốt nhất trên thế giới. Thế nhưng, nghĩ quy về nghĩ, nên nhớ rằng, đây là thế giới anh hùng, siêu năng lực đi đầy đất, không ai có thể dám chắc chắn đối phương năng lực có sức mạnh thần bí, kỳ quái ra sao. Bởi vậy, chẳng có ai dại dột mà đi chế giễu kẻ khác cả.

Nhất là trong một trường hợp nhạy cảm như vậy.

Hitomi đứng nhìn chăm chăm tại màn hình điều khiển, cậu có thể thấy được bộ phân hai chân của Ingenium, các dây thần kinh liên kết, đã bị đứt vỡ toàn bộ.

Ác liệt hơn nữa, là các tế bào kết nối bên dưới, đang lấy tốc độ rất nhanh hoại tử.

Nếu tình hình cứ tiếp diễn như thế này, thì chỉ cần nửa năm nữa, đôi chân của Ingenium sẽ hoàn toàn phế bỏ. 

Phế bỏ ở đây, chính là mất đi vĩnh viễn, dù là thần thánh trên trời, xuống, cũng đừng hòng điều trị khỏi. Trừ phi cắt cặp chân này, và mọc ra một cặp chân khác. Nhưng cái đó hiển nhiên là nói chuyện viển vông.

Hiện tại, Ingenium thỉnh thoảng còn nhúc nhích được ngón chân, đợi thêm vài tháng nữa, thì anh sẽ phải chào vĩnh biệt với chúng nó.

[May mắn…Với khả năng hồi phục hiện tại, chưa rõ ràng tác dụng ra sao…Chí ít, vẫn còn hi vọng để chữa…(-0-)…]

“Bắt đầu đi…Recovery Girl, phiền bà sử dụng năng lực kích hoạt khả năng tự lành của Ingenium-san giùm cháu!”

“Để ta!”

Recovery Girl nói xong, bước đến bên cạnh giường bệnh, nhìn Ingenium mỉm cười, miệng chợt kéo dài ra, giống như cái phễu.

Ánh mắt chợt tối sầm, chỉ còn kịp thấy một cặp môi dày mọng dán thẳng lên mặt mình.

“Hunnn…Nè…eee…(• ε •)!!!”

Ingenium: Meo meo…⊙▃⊙…Cíuuuuu~~~~???

Hitomi:!!!

Mỗi lần nhìn đều đến quen thuộc, nhưng sao lại cảm thấy đáng sợ vler đâu… ●﹏●.

[Cơ mà, mỗi lần chữa trị, thiệt đúng là thoải mái…~~~]

Hitomi lắc lắc đầu, phủi ngay đi suy nghĩ nguy hiểm trong não mình.

“Kizari, ta hoàn thành nhiệm vụ rồi đó, còn lại xem nhóc…!”

Recovery Girl thu người lại, lau lau trán nói.

Hitomi nhìn Ingenium đôi mắt vô hồn ngó lên trần nhà, khóe miệng có chút co giật, gật đầu đáp: “Để cháu!”

Hitomi bước tới gần, đặt tay lên phần chân bị tổn thương, Revitalize phát động.

Tức thì, cậu cảm nhận được, thể lực của mình đang lấy thong thả tốc độ từ từ giảm xuống. Tuy nhiên, nó vẫn còn trong phạm vi chịu đựng.

Píp píp…píp píp…

“Máy có động tĩnh…!”

“Mau nhìn!”

Mấy vị bác sĩ đang ngáp ngắn ngáp dài, vội vàng chăm chú quan sát màn hình.

Càng nhìn, họ càng khiếp hãi, lắp ba lắp bắp… “Chuyện này…Làm sao có thể… ⊙▃⊙…?!”

Vốn dĩ đã hoại từ gần hết các tế bào thần kinh, cùng với dây kết nối trung ương đại não đều bị phá hủy, thế mà dưới song trọng tác động đến từ Recovery Girl và Hitomi, lại bắt đầu nhúc nhích, từng chút một mọc dài ra.

Trước mắt bọn họ, là một màn hết sức quỷ dị.

Năng lực của Recvery Girl, trên thực tế chỉ khuếch đại được khả năng hồi phục của người bệnh. Tức là, nếu họ đã mất sẵn đi thứ gì đó, thì không cách nào dùng năng lực này để hồi phục như cũ.

Như All Might chẳng hạn.

Bấy lâu này, ông không thể ăn cơm bình thường giống bao kẻ khác, mà phải truyền dịch định kì để bổ sung năng lượng cho cơ thể.

Mà trên thế giới y học, cũng chưa hề nghe nói, có sức mạnh nào giúp các cơ quan, hay các chi đã mất, mọc ra như mới.

Nếu thật sự có loại thuốc này, chỉ sợ người ta đã sớm mua đầy.

Kể cả OverHaul của tên Chisaki, cũng phải tuân thủ nguyên lý bảo toàn năng lượng. Và hắn có thể chữa trị cho đàn em trọng thương ngay lập tức, bởi vì Tái Cấu Trúc có thể biến được tế bào tổn thương trở lại nguyên vẹn, trong thời gian cực kỳ ngắn.

Mà Ingenium đâu, cũng phải gần nửa năm rồi.

Không nói đến những chuyện đó, quay lại vấn đề gia đình nhà Lida, chỉ thấy khuôn mặt của họ sững sờ, la lên: “Bác sĩ, thật sao…Con trai tôi, chân của nó…đang bình phục…???”

“Là thật…Hai người…Nhưng chỉ là đang, chứ chưa xong…Chúng ta còn phải chờ đợi nữa…!”

Tất cả vô thức yên lặng lại, nhìn Hitomi trên trán bắt đầu lấm tấm vài giọt mồ hôi, trong lòng âm thầm cầu nguyện.

“Ba, mẹ…Tenya…!” – Nằm trên giường Ingenium đột nhiên kêu to.

“Nii-sann…Chuyện gì…(0~0)?!”

“Anh cảm nhận…anh cảm nhận được rồi…đôi chân của anh…nó có thể cử động được rồi…(^;_;^)!”

“Anh…Nii-sannn…là thiệt sao…Trời không phụ chúng ta…Không…Là Kizari –kun đã thành công…!”

“Hô…Cơ bản là ổn thỏa rồi đó…!”

Hitomi thở ra một hơi, thu tay lại mỉm cười nói, trong mắt cậu, số liệu của Ingenium từ nãy đến giờ luôn luôn biến động. 

Nay hoàn toàn đứng in, bắt đầu tăng trưởng dần dần, kết hợp với máy tính liên tục kiểm tra, ắt hẳn, chân của vị anh hùng này đang khôi phục bình thường.

“Cảm ơn…Cảm ơn cháu nhé…(ㄒoㄒ)!” – Hai ông bà mừng đến phát khóc.

Nguyên bản bình tĩnh hàng ngày khuôn mặt, bây giờ, đang kích động không thôi.

Hitomi nhìn cảnh tượng gia đình xum họp ấm áp, không muốn làm phiền họ, nhẹ nhàng cáo lỗi với lý do bản thân quá mệt, yên lặng rời khỏi phòng bệnh.