Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 201: Âm mưu bắt đầu (1)

Crắc ~~~

Âm u kèm theo hồng nhạt sương khói, bỗng nhiên vang lên vài thanh âm gãy nứt của cành cây cùng với tiếng gió thổi lao xao, quả thật làm người ớn lạnh.

“Yao-Momo…phía trước, tựa hồ có người… ⊙﹏⊙ …?!” –Ashido giọng hơi run nói.

“Ai đó…mau trả lời đi…(~0~)…!” – Momo lo lắng hướng về chỗ phát ra thanh âm la lớn, nhưng đáp lại, chỉ là tiếng rệu rạo, tựa hồ, còn có cả tiếng chân người đang chậm rã tiến tới.

“Yaoyozoru –sann…Cẩn thận, kẻ đến không thiện…(0~0)…!” –Yui vội vàng nhắc nhở.

Cả ba cô gái tức thì lùi lại, khuôn mặt căng thẳng hết sức, đề phòng mọi động tĩnh trước mắt.

Bộp…!

Nặng nề bước đi, chỉ cần nghe thôi là có thể đoán được người này thể trọng không hề nhẹ, hoặc có thể nói là vô cùng lớn.

Bốn phương tám hướng tĩnh lặng như tờ, Momo đám người đã sớm trốn lên trên một ngọn cây cao, nhỏ nhắn thân hình dấu tại tán lá rậm rạp, chỉ chừa lại cặp mắt ló ra bên ngoài quan sát tình hình.

“Grào…Grừ…~~~~”

Lần này thì họ nghe rõ ràng, đó là tiếng thú rống thanh âm.

Nhưng tiếng thú rống kia, dường như có chút quái dị.

Momo ra hiệu cho hai bạn nữ đang định động đậy lặng yên xuống, tiếp tục chờ đợi.

Ước chừng mười giây sau, một cái màu tím đen ục ịch thân ảnh xuất hiện.

Nói ục ịch thế thôi, trên thực tế, thân ảnh này, phải gọi là cường tráng mới đúng.

Toàn thân hắn được vũ trang cực kỳ kinh khủng, cưa điện, máy kéo, xích sắt…cơ bắp cuồn cuộn, chiều cao ít nhất cũng là hai mét.

Nhưng quan trọng hơn hết, đó là đầu tóc của hắn. Màu tím đen quái nhân, trên đỉnh đầu không hề có một ngọn tóc nào, thay vào đó là một bộ não lòi ra ngoài, để lộ từng viền trắng xanh trông thật gớm chiếc, và ngay chính giữa khuôn mặt hắn, mọc lên một chiếc mỏ chin quái dị.

“Noumu… ⊙▃⊙…???” –Ashido suýt chút nữa la lên, may mắn là bên cạnh cô Momo kịp thời lấy tay bịt miệng Ashido lại, nhưng thần sắc của Momo cũng không kém phần hoảng hốt.

“Tại sao…Loại tội phạm này lại có mặt ở đây chứ…(0~0)…!?” 

“Không biết…Nhưng im lặng mấy cậu ơi… १|˚–˚|५!”

Yui run rẩy kéo tay áo Momo thì thầm, lập tức, cả ba đứa im re, không dám hó hé một tiếng động nào.

Cùng lúc đó, một cái mờ mịt ánh mắt đảo qua tán cây nơi ba đứa con gái ẩn núp, may mắn tụi nó kịp thời thu mình ép chặt, nếu không, có lẽ đã bị phát hiện rồi.

“Grừ…?!”

Không có trí thông minh Noumu, chính là tuyệt đối làm theo mệnh lệnh chủ nhân, không thể trực diện tấn công, cần thiết né tránh và du đấu.

Những đặc điểm ấy, Hitomi đã từng nhắc nhở qua Momo, đề phòng trường hợp cô bé đụng độ phải, còn biết cách đối phó.

Và bây giờ, nó cũng là thứ duy nhất giúp Momo còn giữ được bình tĩnh vào lúc này.

Rầm ~~~ rầm ~~~ rầm~~~

Tiếng chân của tên Noumu mỗi lúc một xa, ba đứa con gái ngồi im không dám nhúc nhích.

Một hồi lâu sau, Ashido mở giọng đầu tiên:

“Nhìn hướng đi của tên quái nhân đó, chắc chắn đang nhắm tới các học sinh khác…Chúng ta phải làm gì đây…(T.T)!?”

“Tụi mình cần quay lại khu trại càng nhanh càng tốt…Ở đó có các anh hùng chuyên nghiệp cùng với Aizawa và Vlad sen-sei, bọn tội phạm chắc chắn không thể công kích nó nổi…!”

“Nhưng lỡ đụng độ tên to xác ấy thì làm sao đây, Momo ⊙﹏⊙?” –Ashido sợ sệt nói. 

Cơ mà đúng vậy, phương hướng đi của tên tội phạm, trùng hợp với đường về khu nhà của đội Pussy Cat.

Nếu cả ba cứ thế đâm đầu chạy về, kiểu gì cũng sẽ đụng độ tên to xác ban nãy.

Sự thật phũ phàng là, với thực lực của bọn họ hiện tại, đối mặt với hắn ta, chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.

“Vậy tụi mình có nên leo xuống hông, hay là đợi chờ các anh hùng đến cứu viện…(o.o)!?” –Yui thấp tiếng hỏi, “Nếu trốn ở đây, tui dám chắc, gần như chẳng tên tội phạm nào có thể phát hiện ra chúng ta…Đặc biệt là khi trời đang tối thui thế này…!”

“Nhưng tụi mình là anh hùng…(-.-)!” 

Momo còn chưa nói hết câu, rừng cây bỗng nhiên truyền ra mãnh liệt xao động, ~~~ “Á…Á…Cứu mạng…Anh hùng đâu ùi…(^;_;^)…hôm ni chơi không zuiii….Chút nào hết…@@@@.... (ㄒoㄒ)!”

“Aiwase…Là Aiwase…ಠ▃ಠ!”

Thần sắc của Yui chợt trở nên kích động, Momo vội vã kéo tay cô bé lại hỏi:

“Đó là một thành viên của lớp cậu…(o,o)!?”

“Đúng thế…Cậu ấy đnag gặp nguy hiểm…(0~0)…!”

Oành~~~

Cách họ chừng mười mét, một cây đại thụ bỗng đổ rầm xuống, và một bóng người nhỏ gầy nhanh như cắt lao ra sau màn khói bụi mờ mịt.

Keng ~~~ keng ~~~ keng ~~~

Thanh âm kim loại va chạm lẫn nhau bám sát theo bóng người nhỏ gầy đó, Momo ba người nhìn lại thì giật nảy mình.

Tên đang truy đuổi Awase, không ai khác, lại chính là quái nhân Noumu khi nãy.

Hình dạng bây giờ của hắn đã biến đổi trở nên khủng khiếp vô cùng.

Sáu cánh tay trồi ra từ phần nách và dưới hông, cộng thêm hai tay chính, là tám cánh tay.

Tám cánh tay này, mỗi một cái, đều cầm một món binh khí khác nhau, nhưng đều là công cụ sát nhân cả.

Cưa điện, búa sắt, chày cối…

Nấp ở trên cây nhìn thôi cũng đủ làm người ta lạnh lẽo tâm can.

Thậm chí, chỉ muốn trốn mãi ở đó không ló ra, tránh xa khỏi tên quái vật kinh tởm kia.

Nhưng mà, cứu người, cũng là bổn phận của anh hùng.

Trong khoảnh khắc ấy, Momo chợt nhận ra, nếu Hitomi ở đây, cậu sẽ không ngần ngại lao ra đối đầu với tên quái vật đó, như là lúc ở USJ vậy.

“Ashido, ngay khi tên quái vật chạy tới, cậu hãy dùng năng lực Axit hấp dẫn sự chú ý của hắn nhé… ►.◄!”

“Momo –chan…không lẽ cậu định…ಠ▃ಠ?!”

“Đúng…Anh hùng, thì không thể trốn chạy được…Nhất là khi đồng bạn đnag gặp nguy hiểm thế này…Yui –san… cậu cũng nghĩ như mình đúng không…?!”

“Ưmmm…!”

“Còn ba giây nữa là hắn tới rồi, cậu mang thứ này, đợi lúc hắn đến gần thì quăng ra…chúng ta sẽ câu giờ cho Aiwase –kun thoát thân…!”

Yui không nói hai lời, cầm lấy thứ mà Momo vừa tạo ra, thân hình hơi lắc liền chìm mất tiêu vào lòng đất.

Awase hiện tại đã tuyệt vọng, nhưng vẫn giãy dụa tìm đường sống.

Sau lưng cậu con quái vật, giống như có vô tận thể lực vậy, thẳng một lèo thế chẻ tre, đạp ngã toàn bộ cây cối mà Awase cố ý vòng qua để thành chướng ngại vật cản trở hắn, nhưng rốt cuộc, cũng chỉ có thể câu kéo được chút ít thì giờ. 

[Đời mình đến đây hết rồi sao…(T.T)…]

Awase bi ai thầm nghĩ, ngay lúc thằng nhóc định quay đầu làm một vố cuối cùng, bỗng cảm giác được đằng sau truy đuổi đã dừng lại.

“Grừ….Hú….Crét…Crét…tttt…~~~~”

Con quái vật dính bẫy!

Awasw mừng khấp khởi khi nhìn thấy ngay dưới chân Noumu bị kẹp chặt bởi một cái bẫy săn thú hai lưỡi đao bén nhọn, ~~~ “Chạy mau…Awase…Tụi mình không giữ chân nó lâu được…!”

“Yui…(0.0)…?!”

“Đi nhanh lên, nó sắp thoát khốn rồi…!”

Yui lo lắng hét lớn, Awase giật mình bừng tỉnh, ba chân bốn cẳng phóng về phía trước chạy mất dạng.

Nó biết Yui có khả năng độn thổ, con quái vật sẽ không tài nào theo dấu cô bé được.

Nhưng nếu Awase thấy rõ trên tàng cây còn có hai người, có lẽ quyết định của cậu sẽ thay đổi.

Dù gì thì, đã thi đậu khoa anh hùng, tụi nó đều có cơ bản nhất mục tiêu, chính là tốt nghiệp thành dân chuyên – Pro Hero.

Vứt bỏ người khác giúp đỡ mình rồi tự thân bỏ chạy, nếu thật làm như vậy, còn mặt mũi nào để thi lấy bằng anh hùng nữa sao.

Có điều, may mắn là Awase không biết, do vậy cũng bớt đi gánh nặng phần nào cho Momo.

“Nhắm mắt lại, Yui, Mina-chan…!”

Momo kêu to, lòng bàn tay khẽ mở, chợt ném ra thứ gì đó đen thùi lùi, “Flashy Generade…(`・ω・´)!”

Lựu đạn chói!

Một trong những tuyệt chiêu của Momo dùng để đánh lạc hướng đối thủ, đặc biệt là những người mạnh hơn bản thân.

“Crét…tttt….tttt…~~~~”

Noumu tím đen gào to, tám cánh tay quơ loạn xạ binh khí, đập ngã cây cối ầm ầm, nhưng đôi chân bị kẹp chặt, trí khôn lại không đủ, khiến nó bước đi cực kỳ khó khăn.

“Rời khỏi nơi này…Mau lên, mấy cậu…!”

“Đi!”

Ashido đu qua một thân cây khác, tiện thể quăng về hướng Noumu một luồn dịch axit nóng bỏng, “Chết đi, quái vật…(0~0)…!”

Xì xèo…xì xèo...!

“Hả…Không có tác dụng…⊙▃⊙…?!”

Ashido giật nảy người xém chút nữa hét toáng lên, Momo nhanh tay bắt lấy vai áo cô bạn, kéo cô nàng hướng về một phía khác đào tẩu, “Đừng lớn tiếng, Mina-chan…con quái vật đó rất thính tai…Với lại, chúng ta không làm tổn thương nó được đâu…Hitomi –kun đã nói, những con quái vật loại này, trừ phi là anh hùng chuyên nghiệp top hai mươi trở vào, mới có thể tiêu diệt…Còn như chúng ta, tung hỏa mù là đầy đủ…!”

UỲNH ~~~ UỲNH ~~~ UỲNH ~~~

“Tiếng động gì thế…?!”

Momo nhíu mày, động tĩnh vừa rồi thật sự quá lớn, chẳng khác nào địa chấn vậy.

Mà lại, dường như nó không xảy ra ở gần chỗ của cô.

Cả Momo và Ashido ngước mắt về phương xa nhìn lại, trong ánh nhìn của họ, khoảng cách vài trăm mét vách núi đá, đang bốc lên khói xám ngập trời, kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc.