Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 206: Âm mưu bắt đầu (6)

Phừng ~~~

“Nổi lửa lên đi, Todoroki!”

Bakugo hét lớn, dùng vụ nổ bạo phát tộc độ của mình, hướng bản thể của Tokoyami xông tới.

Dark Shadow vì phân tâm với Moonfish, không kịp phản ứng, trong chớp mắt, ánh sáng đã bao trùm toàn thân nó. 

“Grào...KHOOOONGGGG....TA CÒN MUỐN CHƠI NỮA...aaa….!”

Giọng nói của nó nhỏ dần, rồi từ từ im hẳn, cái hình thể khổng lồ đã từ từ thu gọn lại và chui và trong thân hình nhỏ gầy của Tokoyami và biến mất.

“Hừ...Năng lực của tụi tao khắc chế cứng mày đó, Tokoyami...►_◄!” -Bakugo lạnh lùng nói, “Đấu với mày lúc nổi điên...Chắc ngoại trừ tao với nó ra...Trong lớp này, mày vô đối rồi!”

“Tớ xin lỗi…(-.-)!” - Tokoyami quỵ một chân xuống đất, thở hồng hộc, cúi đầu nhỏ tiếng đáp.

Hiển nhiên, thanh niên này cũng ý thức được rắc rối do bản thân gây ra khi mất khống chế.

“Cũng chưa hẳn...Tokoyami...Nếu không có sức mạnh của cậu...Thì tên tội phạm kia chưa chắc đã bị hạ gục…” -Todoroki lắc đầu nói, “Năng lực của hắn, cực kỳ khó chơi đấy…(- -)!”

“Nhưng đó cũng chẳng phải lí do biện hộ cho sai lầm của tớ...Xin lỗi hai người…Shoji...Midoriya…!”

“Chuyện đó bàn sau...Tiếp theo nên làm gì đây…(0~0)?!” -Shoji hỏi.

Mọi người vô thức nhìn về phía Midoriya.

Bởi vì thằng này luôn là người suy nghĩ nhiều nhất trong lớp, lên kế hoạch cẩn thận nhất.

Midoriya hơi trầm ngâm rồi nói, “Theo như nguồn tin hiện tại, thì một trong số những mục tiêu của chúng, là Kacchan!”

“Có phải là lũ tội phạm âm mưu giết cậu ta…(0,0)?!” - Tokoyami nghi ngờ nói.

“Không biết, tớ không dám chắc, tên tội phạm đánh nhau với tớ chỉ tiết lộ bấy nhiêu thông tin mà thôi…!”

“Cơ mà...Mình nghĩ trại vẫn là nơi an toàn nhất, Aizawa sen-sei cùng với Vlad King sen-sei đều ở đó. Đặc biệt là quirk Erasure của thầy ấy, gần như không tên tội phạm nào có thể vượt rào được!”

“Hiểu rồi...Vậy nhiệm vụ là hộ tống Bakugo về trại an toàn chứ gì… ఠ_ఠ!”

“Nhưng chúng ta cần định ra lộ tuyến một chút...Đầu tiên là team Pussy Cat…”

“Họ đang phải đối mặt với tội phạm, nên là đi theo đường cũ sẽ mất thời gian hơn nhiều…!”

“Thay vào đó, chúng ta nên băng thẳng qua khu rừng luôn...!”

Todoroki hơi nhíu mày nói, “Cái này lỗ hổng rất lớn Midoriya...Chúng ta có biết số lượng tội phạm đâu...giả sử đụng độ nguyên một đám nữa thì sao…(-.-)...!?”

“Chính vì thế mà năng lực tìm kiếm của Shoji -kun sẽ rất hữu dụng…(0-0)!”

“Năng lực chi giả của cậu ấy giống như rada dò quét, có thể trông chừng mọi phía, như vậy chúng ta sẽ dễ dàng tránh né được tội phạm!”

“Hơn nữa...Với sức mạnh băng giá của Todoroki -kun, và một Dark Shadow vô địch mà chúng ta có thể khống chế nhờ lửa hoặc bộc phát của Kacchan…!”

“Nói thật...Mặc dù nghe có hơi phóng đại quá mức, nhưng với đội hình này...Chúng ta có thể cầm chân, thậm chí đọ sức với All Might...॓_॔!”

Phân tích chí lý, cộng thêm thần thái và vẻ tự tin trong giọng nói của Midoriya, vô hình chung khiến mọi người khí thế bành trướng rất nhiều. Không còn cái vẻ rụt rè sợ sệt như lúc đầu nữa.

Bakugo: (v.V)...CLGT...Cái đếu gì đang xảy ra thế...!!?

“Này...Tụi bay làm việc trước có hỏi qua ý kiến tao không hả...(ノಠ益ಠ)!”

“Cậu đi ở giữa…!” -Todoroki không mặn không nhạt đáp lại một câu, không thèm để ý tới tâm trạng bực bội của thằng bạn tóc vàng, “Nhớ theo cho kịp đội hình đó.” 

“Mẹ nó...Tao đéo cần bảo vệ...Mà đừng có ra lệnh cho bố… (눈`´눈)!”

Bakugo cảm thấy khó chịu...Hết sức khó chịu!

Đời nào một thằng luôn tự hào về sức mạnh và năng lực bản thân, lại để cho người khác bảo vệ. Đặc biệt là trong đó còn có cả Midoriya và Todoroki, hai thành phần “đối thủ một mất một còn” của nó.

Nhưng tức giận chung quy về tức giận. Bakugo không phải là một thằng trẻ trâu không biết suy nghĩ vì việc chung. Mặc dù bình thường cách hành xử và thái độ của nó rất xấc xược, tuy nhiên điều đó không mang nghĩa là sự ngu ngốc.

Nếu chỉ tính riêng khoản thông minh và ứng đối trong các tình huống nguy hiểm, thì trong lớp này, người duy nhất có thể so kèo với nó, là Midoriya. Tất nhiên Hitomi ngoại trừ, bởi vì, thân phận đặc cảnh viên của cậu cũng đã là một cái khác loại anh hùng chuyên rồi.

Bên cạnh nhóm của Bakugo, thì Momo cùng với hai bạn gái khác cũng đang trên đường trở về trại.

“Tên Noumu kia có vẻ bị lạc đường thì phải...Cậu nghĩ sao, Yaoyozoru…(o,o)?!” -Yui thấp thỏm ngó ngó xung quanh, thỉnh thoảng lại chui xuống đất nghe ngóng động tĩnh.

Thằng bạn lớp 1-B của cô, Awase, đã trốn thoát thành công. Bọn họ cũng chẳng biết cậu chàng kia chạy đi đâu, nhưng tạm thời trước mắt đã an toàn.

“Đi trong màn đêm thế này quả thật chẳng thoải mái chút nào...Hai cậu, cầm lấy thứ này...(`・ω・´)!”

“Gì đây...Yao-Momo..(o.o)?!”

Ashido giơ giơ trong tay một cái giống như ống nhòm màu đen thui, lại có viền đăng ten cùng bộ phận cảm biến gắn ở ngoài.

“Đây là kính nhìn xuyên đêm...Có chức năng cảm ứng nhiệt cùng với phân biệt hình dáng cụ thể...Là mình dựa vào bản gốc mua từ Amazon tạo ra đấy…!”

“Woww...Cậu giỏi thiệt… (๑•3•๑)*!” -Yui một bên hâm mộ nói, “Với năng lực Sáng Tạo, cậu muốn giàu có thì dễ ợt...Thậm chí đồ quý hiếm với sức mạnh của cậu, nhân bản chúng lên cũng chẳng có gì là khó…(0 0)!”

“Cậu quá lời… (◡‿◡✿)...Thiệt ra, muốn sáng tạo một vật chả dễ dàng như vậy đâu...Lượng tri thức phải cực kỳ phong phú mới được...!”

“Cơ mà...Đừng bàn về chuyện đó nữa...Hai người chia ra quan sát xem ở gần chúng ta có bạn học hay tên tội phạm nào lảng vảng không…?!”

Cả ba giương ống nhòm, bất chợt, Ashido kêu lên khe khẽ, “Có...Momo, Yui-chan...Tui thấy ba thân nhiệt cách chúng ta chừng vài chục mét, chiều cao hơi thấp, tương đương Yui-san hoặc ít hơn...Hình như là ba bạn nữ giống tụi mình…(~ ~)!”

“Vậy đi qua đấy...Nhưng cẩn thận...Có khi đó là tội phạm...Đừng mất cảnh giác!”

Nói rồi, ba cô gái lén lút đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, kết hợp giữa năng lực “Độn thổ” của Yui và kính nhìn đêm của Momo, có thể nói là bảo hiểm tầng tầng lớp lớp.

Mấy chục mét không phải là xa, cũng chỉ vài chục giây, cả bọn đã đến vị trí ước định.

Đến nơi, Momo chỉ thấy ba người đang giằng co với nhau. Một bên là Uraraka và Asui vẻ mặt cảnh giác dè chừng một cái mang mặt nạ thông khói xấu xí cô gái.

Để ý kĩ, còn có thể thấy được máu chảy tí tách trên tay Uraraka, và lưỡi dao xòe ra còn mang màu đỏ thẫm của còn nhỏ kì lạ kia.

“Tội phạm...Cô ta chắc chắn là tội phạm…!” - Ashido siết chặt bàn tay nói, “giờ làm gì tiếp đây, Yao -Momo…?!”

Hiển nhiên, trong ba người, Momo đã trở thành vị trí chủ đạo.

...

Asui đỡ lấy Uraraka hỏi, “Ochaco -chan...Cậu còn ổn chứ…(0~0)?”

“Ừmmm...Chỉ bị sượt qua thôi...Cô ta…!”

“Cô là ai...Tự nhiên xông lên chém bọn tôi…(0~0)...!” - Asui tức giận nói.

“Là ai hả...Hí hí...Tui là Toga...≧◔◡◔≦!” - Con nhỏ mang mặt nạ trả lời bằng giọng hớn hở, “Tìm được hai người cũng có chút tốn công...Cơ mà tui thấy vẫn đáng...Hai người đáng yêu thiệt đó...Uraraka -san và...Asui-san...Nhỉ... ≧°◡°≦!”

“Cô ta biết tên tụi mình…►.◄!”-Asui chấn động, thì thào với Uraraka, “Coi bộ từ lúc Hội Thao thì thông tin của học sinh đã bị lộ hết...Tình thế bất lợi rồi, Ochaco-chan!”

Póc!

Phía đối diện, Toga bỗng nhiên thu con dao nhỏ về, rút từ bên hông ra một cái bình dài, lộ đầu nắp là một mũi kim nhọn hoắc.

Toga mân mê cái bình nói, “Thông thường thì ta chỉ đâm chọt rút ít máu là xong ngay...Nhưng với thứ này...Lấy nguyên cả bình có lẽ vấn tốt hơn..Tiết kiệm thời gian nữa chứ…!”

Thanh âm nhí nhảnh và thân hình mảnh mai, nếu chỉ nhìn bề ngoài, thì chẳng ai ngờ được, ẩn giấu đằng sau con nhỏ kia, chính là một ác quỷ khát máu. 

Một kẻ điên thèm khát giết chóc, chẳng khác gì tên Muscular cả.

“Hai người chuẩn bị chưa nè…!”

Toga vừa nói, đột ngột lao đến, trong tay sáng loáng kim tiêm cùng đao nhọn hướng về phía Uraraka và Asui đâm tới.

“Ochaco -chan...Tránh mau...ಠ▃ಠ!”

Asui vội vã quăng lưỡi dài ra, quấn lấy Uraraka và ném cô bé qua một bên.

Nhưng làm như vậy, đồng nghĩa với việc, đưa bản thân vào trong tầm ngắn của đối phương.

Xoẹt~~~

Sắc bẹn đao nhọn hóa thành tàn quang đâm thẳng mặt Asui, cô nhóc hốt hoảng nghiêng đầu sang trái, kịp thời né lấy một đao đoạt mạng đó.

Phốc!

Máu tươi nhỏ giọt, nhiễm lên sống đao.

Chỗ hiểm yếu tránh khỏi, nhưng đầu lưỡi chưa thu về, bị sượt qua một góc, chảy máu dầm dề.

Asui khuôn mặt nhíu lại, ngậm miệng thu lưỡi vào trong, cảm giác đau rát nhức nhối vô cùng.

“Úiii…Cha...cha...cha...Tsu-chan...Tsu-chan...Nhỉ…!?” - Toga miệng lẩm bẩm tên của Asui, chợt tháo mặt nạ ra, phấn khích kêu lên:

“Tên cún cơm của cậu đáng yêu quá à...Cho tui gọi với nhé...ôヮô!”

“Không bao giờ...Chỉ những ai tôi công nhận là bạn, mới được phép gọi tôi bằng cái tên đó…(0~0)!” 

“Vậy hả… Thế thì…!”

Toga hai mắt chợt lóe lên một tia khát máu, tay phải trực tiếp quăng cái bình có chưa ống tiêm mũi nhọn về phía Asui.

Piu!

Asui nhảy dựng lên, xui xẻo thay, chòm tóc dài của cô bé lại bị đầu kim tiêm đính cứng vào thân cây đằng sau.

Toga nhảy nhót chạy đến, vẻ mặt cún con giả tạo của ả cười rộ đắc ý, “Yayyyy...Tuyệt quá...Yaaaa...Tụi mình...làm bạn nhé...T...ssss...uuu-cchannn…!”

Toga nhón chân, kề khuôn mặt của mình sát với gò má của Asui, toét miệng thì thào, “Cậu đang chảy máu...Chảy máu nhiều lắm đó...Biết không, Tsu -channn...Tui thích máu lắm...Thế nên là...Cho tui cắm kim vào người cậu nhé... (─‿‿─)!”

“Ộpp…!”

Asui hoảng sợ nhìn trước mặt tràn đầy ác ý Toga…

Cô cảm thấy nguy hiểm…

Nguy hiểm cực độ…

Tựa như là, cái chết đang cận kề vậy.

Đúng lúc này, bên cánh trái của họ chợt truyền đến tiếng quát lớn, kèm theo là một cái màu đen hình thể phóng mạnh về hướng Toga.