Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 210: Mục tiêu chân chính (3)

Mười phút sau, All Might, Hitomi, Nenzu hiệu trưởng và Recovery Girl đã có mặt tại hiện trường.

Khi họ tới nơi, toàn bộ cánh rừng đang bốc khói xì xèo, bởi vì hai cái trực thăng cứu hỏa đang tưới nước gấp rút trên không trung.

Tên ác nhân Dabi năng lực không thể nào thiêu đốt mạnh mẽ như thế, nhưng bởi vì rừng cây, cho nên thế hỏa phóng đại, bất đắc dĩ phải điều động chuyên cơ mới có thể dập tan vụ cháy được.

Ngoài ra, hàng chục xe cảnh sát và xe cứu thương đều đến để cứu trợ học sinh gặp nạn. 

Bốn người có chút chết lặng khi nghe thông báo của cảnh sát thống kê sau khi tội phạm tập kích.

Tổng cộng ba mươi chín học sinh.

Mươi lăm người đang bất tỉnh và trong tình trạng nguy hiểm vì hít quá nhiều khí độc của tên tội phạm, trong đó có các gương mặt tiêu biểu của lớp 1-A như Jiro, Koda và của lớp B như là Tetsut Tetsut.

Mười một người khác bị thương vừa và nhỏ.

Mười hai người khác bình yên vô sự.

Và, một học sinh đã mất tích cùng với một anh hùng chuyên nghiệp khác trong nhóm Pussy Cat.

Cô gái đó, gọi là Rag Doll.

Năng lực Tìm Kiếm.

Một cái thiên hướng phụ trợ hơn là chiến đấu anh hùng.

Việc cô biến mất không rõ sống hay chết, khiến người ta lo âu thấp thỏm.

Một người khác trong team Pussy Cat, Pixie Box, cũng gánh chịu chấn thương nặng nề và đang hôn mê.

Ba tên tội phạm đã bị bắt giữ, bao gồm Moonfish, kẻ sát nhân hàng loạt với năng lực Răng Kiếm., Muscular, Cơ bắp khát máu và tên đã sử dụng khí ga độc Mustard.

Chỉ ba tên này là bị tóm, còn những ác nhân khác, đều đã bỏ trốn.

Bọn chúng được trói bằng loại dây đặc biệt chuyên áp chế sức mạnh của năng lực, bởi vậy không cần lo lắng vấn đề xổng chuồng một lần nữa.

Hitomi cũng gặp được Momo. 

Cô bé vẫn bình an, đúng như cảm ứng của cậu.

Momo ôm chầm lấy Hitomi khi gặp, cũng không khóc hay biểu lộ sợ sệt gì cả.

Chỉ đơn giản dụi đầu vào ngực bạn trai mà thiếp đi mệt mỏi.

Tối hôm nay, cô bé đã hành động như một người hùng đích thực.

Mặc dù không phải chân chính chiến đấu, nhưng đánh lạc hướng tội phạm bằng trí tuệ và năng lực của bản thân, cứu giúp bạn bè đang gặp nguy hiểm, đều là trách nhiệm của một anh hùng chân chính.

Cô bé dường như đã trải qua lần nữa lột xác, hành động, cử chỉ và lời nói trở nên mạnh mẽ và độc lập hơn nhiều. 

Hitomi biết, trong thâm tâm Momo luôn muốn phụ tá cho mình, mà không phải lần nào cũng đứng bên cạnh và nhìn cậu chiến đấu.

Cuộc tập kích tội phạm lần này, cứ coi như là cái may ở trong cái rủi đi.

Dẫu rằng, điều may mắn ấy, có lẽ, Momo thực sự không hề muốn.

Cô nhóc nhỏ giọng kể lại cho Hitomi mọi chuyện khi hai đứa về đến nhà. 

Ông bà Yaoyozoru tiếp tục bị một phen hú hồn hú vía, nhưng thấy hai đứa bé không hề hấn gì, nên cũng không làm to chuyện ra.

Kì cắm trại tập huấn đã chấm dứt, nhưng âm mưu của lũ ác nhân, và dư âm sau vụ đột kích này, chỉ là khởi đầu mà thôi. 

Sóng gió, vẫn đang ấp ủ, chỉ chờ thời cơ ập đến!

Ngày tiếp theo~~~

Vốn dĩ là một ngày đẹp trời, nhưng tựa hồ có u ám kìm nén khó nói nên lời.

Vốn dĩ yên ắng U.A, giờ khắc này, lại náo nhiệt vô cùng.

Tính đến hàng trăm người, có cả dân chúng, thợ chụp ảnh, phóng viên...Đủ đường hội tụ tại U.A

“Tôi đến từ Yomimuri -TV…!”

“Tôi đến từ tờ báo Silver Cracker…!”

“Tôi là biên tập của phòng thông tấn Daily…!”

“U.A cao trung có lời tuyên bố chính thức nào muốn đưa ra không ạ…?!”

“Các người định giải quyết như thế nào với gia đình các nạn nhân đây…!”

“Chúng tôi yêu cầu một lời giải thích...Quý thầy cô và ban lãnh đạo của U.A…!”

Bọn họ la ó ngay trước cổng trường, hòng chiến lấy được tin tức mình muốn.

Những cánh nhà báo này, đôi khi là anh hùng, dám đưa công lý ra sự thực, nhưng nhiều lúc, họ cũng chính là kẻ dẫn đầu phá hoại, gây nên khủng hoảng cho xã hội, bởi vì tin tức nghề nghiệp không chính thống.

Tất nhiên, ở thế giới anh hùng, các bài báo đều được kiểm duyệt khá chặt chẽ, mặc dù đôi khi không thiếu chỉ trích lên hiệu suất làm việc của những anh hùng chuyên, chung quy lại, vẫn có một phần tác dụng.

Mặc kệ bên ngoài đang hết sức ồn ào, ầm ĩ, nội bộ U.A ngược lại yên tĩnh dị thường.

Cũng bởi vì họ là Pro Hero, kinh nghiệm đầy mình, cộng thêm từ đầu niên học đã phải dính không ít scandal từ phía báo chí, nên mới có thể bình thản tiếp nhận mà bàn luận đưa ra giải pháp.

Bàn vuông ngày ấy lần nữa tụ tập đông đủ giáo viên.

Phòng họp bên trong, ngồi kín người.

Midnight, Present mic, Nenzu, Ectoplasm...Thần sắc cực kì nghiêm trọng, bởi lẽ, Liên Minh Tội Phạm vừa mới giáng cho họ một cái bạt tai nặng nề.

Ai nấy đều cảm thấy hổ thẹn, không chỉ vì lời mỉa mai, mà còn một phần do trách nhiệm của họ.

Ngồi chính giữa ghế to, Nenzu hiệu trưởng gõ gõ bàn trầm giọng nói:

“Học sinh chúng ta bị tấn công ngay trong khóa huấn luyện đào tạo nhằm chống lại tội phạm...Đây chính là sự thất trách của hội đồng trường…(-.-)!”

“Chúng ta từng lo ngại về việc gia tăng số lượng tội phạm...Nhưng sự thật chứng minh rằng, tất cả đã quá ngây thơ!”

“Lũ tội phạm...Vốn dĩ đã bắt đầu cuộc chiến từ trước rồi...►.◄!”

“Ngay lúc đầu, khi mà chúng mở cuộc đột kích USJ, đáng lẽ, tôi phải nhận ra điều đó sớm hơn mới đúng…!”

“Một thế lực tà ác đang mưu đồ bí mật để phá đảo xã hội anh hùng này…(0-0)!”

“Nhưng dẫu có biết trước, thì ngài nghĩ liệu có thể ngăn chặn được không?!” 

Midnight nhíu mày nói, “Những cuộc tấn công dồn dập và trải đều, tựa hồ gây hấn với hàng loạt anh hùng chuyên...Trong lúc All Might đang đứng ở đỉnh và hầu hết các băng đảng tội phạm đều phải co đầu rụt cổ…!”

“Điều này có nghĩa là sao…(0~0)...?!” 

“Chúng ta đã quá chủ quan...Ngay cả trong thời kì hòa bình…!”

“Và chưa kể, một điều mà tôi đang băn khoăn...Liệu rằng...Bọn chúng, còn đang suy tính gì…!”

“Dù có là gì, thì chúng ta sẽ không nhượng bộ nữa…!” - Ectoplasm bình tĩnh nói, hai nắm tay của ông xoa xoa rồi bóp răng rắc, “Đã đến thời điểm phản công rồi đó (ノಠ益ಠ)!”

….

Bệnh viện trung ương Dagoka!

Khu vực cấp cứu!

Hitomi, Kaminari, Kirishima, Momo một đám người, toàn là học sinh lớp 1-A, đứng nghiêm trang trước cổng ra vào.

Ước chừng năm phút sau, một cái mặc áo trắng bác sĩ đi ra, nhìn tụi nó gật đầu nói, “Ổn rồi, mấy đứa có thể vào thăm bệnh nhân...Nhớ đừng làm ồn đấy!”

“V NG!”

Cả đám đồng thanh trả lời, nhẹ bước đi vô.

Lớp của tụi nó, bị ngộ khói độc cùng với chấn thương chỉ có vài người, nhẹ là Asui và Koda, mà chảy máu nặng hơn tí thì là Uraraka, còn lại nằm giường hôn mê bất tỉnh chỉ có hai thành viên, Midoriya và Jiro.

Jiro vốn hít quá nhiều khí độc, dẫn đến cơ quan nội tạng và hệ thống hô hấp không cách nào bài xuất độc tố ra ngoài, do đó lâm vào hôn mê cấp độ sâu.

Tình trạng của cô nàng, chỉ có thời gian dài trị liệu cùng tự nhiên đào thải chất độc của cơ thể mới bình phục lại. Mặc dù trạng thái ngủ say sẽ kéo dài, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Người thực sự nguy kịch, là Midoriya.

Theo lời thông báo của bác sĩ trông coi nó, thì Midoriya bị chấn thương về cả mặt thể chất lẫn tinh thần.

Cạch cạch!

Kaminari gõ hai tiếng tượng trưng, rồi đẩy cửa đi vào.

Thấy Midoriya mở mắt, nó mừng rỡ kêu lên, “Cậu tỉnh rùi hả...Mọi người...Midoriya tỉnh lại nè... ^o^!”

“Vô liền...Đợi xíu…!”

Cửa tức thì được đẩy rộng hơn, mười mấy con người cùng chen chúc đi vô phòng.

Sato cướp lời nói trước, “Biết không thanh niên, lần này lùm xùm lớn đó...Trường chúng ta vài ngày vừa qua lên báo rầm trời luôn…(~.~)!”

“Đúng vậy...Còn nhiều hơn cả vụ USJ nữa…(-.-)!”

“Thôi dẹp những cái mệt mỏi kia qua chỗ khác...Midoriya, tụi này hùn tiền vô mua trái dưa bự cho cậu cậu nè... ≧◔◡◔≦!”

Mineta đầu nâng một trái dưa bở vàng ươm to bằng ba nắm tay người bình thường. Mặt cười toe toe nhìn Midoriya nói.

Hitomi đứng lặng yên một bên nhìn chằm chằm thằng bạn không nói gì.

Cánh tay trái và tay phải của Midoriya đều bó bột, nhưng cánh tay phải bị thương nghiêm trọng nhất, ban nãy cậu mới nhìn qua tờ chẩn đoán của bác sĩ, độ tàn phế của cánh tay này, so với những lần khác, giống như là đứa nhỏ gặp trung niên vậy, hoàn toàn không cách nào so sánh.

[Bộ dáng Midoriya...dường như tinh thần trùng kích còn lớn hơn cả thể chất…(- -)!]

Cũng dễ hiểu thôi, từ đầu học kì đến giờ, dù có không chú ý đến mấy, thì mối quan hệ giữa Midoriya và Bakugo vẫn luôn là tâm điểm của cả lớp.

Phải nói sao nhỉ, rất đặc biệt.

Thế nên bây giờ, Midoriya hẳn là đang mặt cười mà lòng không cười, nội tâm đau đớn lắm.