Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 224: Sử thi chi chiến (5)

Các anh hùng trong nháy mắt khẩn trương.

Best Jeanist căng cứng thân thể, đột ngột ra tay.

Crắc~~~

Kẻ trong bóng tối còn chưa ló đầu ra, đã bị anh ta dùng năng lực, trói gô toàn bộ thân hình.

“Các ngươi...Là anh hùng…?!”

Rè rè mà ồ ồ thanh âm, khó nghe cực kỳ, từ kẻ mới xuất hiện truyền ra.

Mount Lady có chút sốt sắng hô to: “Khoan đã...Best Jeanist -san...lỡ đó là dân thường thì sao...ಠ▃ಠ…@@[email protected]@...???”

“Xem xét tình hình đi...Đừng ngây thơ như thế...►_◄!” - Best Jeanist lực đạo không giảm, bình tĩnh đáp, “Cô nghĩ có mặt tại đây là người bình thường được sao...Một phút chần chờ có thể đảo ngược thế cục trận đấu đây…(0~0)!”

“Không cho phép bọn chúng có bất kì cơ hội nào...Dù là nhỏ nhoi nhất... ►.◄!”

Đúng lúc này, vốn đã bị trói gô kẻ lạ mặt, bỗng nhiên phát ra điệu cười sặc sụa…

“Khặc khặc...Anh hùng...Lại là anh hùng...Cuộc đời tao, tất cả những gì tao có...Đều bị anh hùng chúng bây hủy hoại…”

“Tụi bây...CHẾT HẾT ĐI… (☄ฺ◣д◢)...!!!”

Sát ngay theo tiếng rống, mặt đất đột ngột dậy sóng.

Oành ~~~ oành ~~~ oành ~~~

“Quái gì thế này…@@@...???”

“Khỉ thật...Tên tội phạm đó...Hắn ta có thể điều khiển đất đai sao…ಠ▃ಠ!”

Tiếng la hét cầu viện của đám người, cực nhanh bị động tĩnh to lớn vùi dập mất.

UỲNH… oành...RẦMMMM...mmmm…~~~~

Từng đạo chấn động, giống như có núi lửa phun trào, địa chấn hàng lâm hất tung các anh hùng và cảnh sát lên trời.

Phương viên mấy trăm, gần ngàn mét vuông thổ địa đều run rẩy, tựa hồ chúng là những sinh vật sống, chứ không phải sỏi đá vô tri.

“Tận hưởng hương vị của tử thần đi...Hero…!” - giọng nói dữ tợn của kẻ lạ mặt vang lên. Đồng thời, vô số gai nhọn bỗng đâm xuyên qua mặt đất, hướng các anh hùng bắn tới.

Best Jeanist, Mount Lady, Gang Orca, Tiger...hàng loạt các anh hùng chuyên cùng đám cảnh sát bị nhấn chìm trong cơn địa chấn với một làn sương màu tim bao phủ khắp thiên không và đại địa.

Sống chết không rõ...

Chỉ một đòn tấn công, vùi lấp toàn bộ anh hùng!

Midoriya tổ bốn người sững sờ, nghẹn họng trân trối nhìn tình cảnh phát sinh trước mặt, lại không dám mở miệng lên tiếng, chỉ sợ gây ra sự chú ý của tên ác nhân đó.

Năng lực của thần bí nhân, làm cho tất cả kinh hãi.

Lạch cạch!

Lạch cạch!

Tới rồi…

Midoriya bốn người thu đầu xuống, chỉ để chừa một đôi con mắt thỉnh thoảng láo liên xem xét tình hình.

Từ trong đám bụi mờ, một cái khổng lồ thân ảnh xuất hiện.

Dung mạo của hắn, khiến người ta phải sửng sốt.

Một cái đầu trụi lũi, không một ngọn tóc, trước mặt lại lồi lên một cái mỏ chim dài ngoằng quái dị.

Toàn thân hắn cơ bắp cồng kềnh, chiều cao ước chừng hai mét, thậm chí còn hơn thế.

Hai chân để trần, móng vuốt sắc bén dẫm đạp lên vụn đá phát ra từng tiếng “crack” chói tai. 

Cơ thể của hắn được bao trùm bởi từng mảng lân phiến màu đen và lớp sừng trắng tinh tựa như vôi lại không phải vôi. 

“Thật sự thì ta không hề nhớ rõ mình là ai...Duy chỉ có hai từ anh hùng, lại làm ta tức giận đến thế...Chỉ cần nhắc tới các ngươi...Mấy cái hình ảnh đáng chết đó lại ùa về… 【•】 _【•】!”

Quái nhân bóp nắm tay răng rắc thì thào, “Thật là chán ghét...Đấy là lý do...Ta phải thanh trừng...thế giới này bị bệnh...Và lũ anh hùng các ngươi...cùng với nó...Sẽ bị thanh tẩy…(- -)!”

Có thể không khó để nhận ra, thần trí của tên này, có chút bất bình thường.

Nhưng kết hợp với sức mạnh mà hắn vừa thể hiện, thì quả là tồi tệ.

“Đừng tưởng là ta để ngươi lộng hành, quân tà ác...Ngươi cũng chỉ là một thẻ loại trí tuệ Noumu biến dị mà thôi…!”

Best Jeanist chống một tay đầy máu, bị gai đá đâm thủng qua, nổi giận hét lên.

Tay phải của anh bóp chặt lại, khuôn mặt căng cứng như thế đang cố gắng quá sức vậy.

Chỉ cần chăm chú có thể thấy được hàng trăm sợi tơ mỏng như cánh ve kết nối từ cánh tay của Best Jeanist đến phục trang đang mặc trên cơ thể kẻ địch.

Có điều..

“Ồ…(o-0)?!” -quái nhân chợt kêu lên vẻ ngạc nhiên, “Noumu sao...Cái tên đó nghe cũng được...Cảm tạ ngươi, anh hùng!”

“...!”

Điều làm mọi người khiếp hãi nhất ở đây, đó là măc kệ vải vóc trên người đang ngày càng thiết chặt, thủy chung thân hình của hắn vẫn không nhúc nhích.

Tựa hồ, bao nhiêu sức mạnh mà Best Jeanist đầu nhập vào, đều là như muối bỏ bể cả.

Thật là một cái hỏng bét tình huống.

“Sao tự dưng chật chội vậy nhỉ…(~ ~)?!” - quái nhân chợt cau mày, bắp thịt đột nhiên phổng lên, hai cánh tay dưỡi mạnh ra.

Cùng lúc đó, cách không xa Best Jeanist giống như gặp phái trọng kích, miệng phun ra một búng máu tươi, cả người không tự chủ ngã văng ra phía sau ba, bốn mét.

Năng lực phản phệ, chính là cách biệt sức mạnh quá lớn.

Núp ở bức tường cách tầm chục năm, sáu mét, Todoroki khuôn mặt tái mét, cơ hồ rặn ra từng chữ, toát không ra hơi, “Hắn ta, là thứ quỷ quái gì thế.... מּ_מּ?!”

“Chỉ một chiêu...Hạ gục gần hết các anh hùng...Đến cả hạng tư Best Jeanist cũng không thể làm gì được hắn...Làm sao đây các cậu… (•̪●)?”

“Nhỏ giọng thôi...Đừng để hắn phát hiện...giờ ló đầu chỉ tổ làm gánh nặng cho người khác...●﹏●!”

Midoriya run rẩy nói, “Cách tốt nhất là chờ đợi cứu viện...Tụi mình không được hành động ngu ngốc…(._.)!”

Phía bên kia.

Trận chiến vẫn đang diễn ra, nhưng không hề cân sức chút nào.

Mount Lady và vài vị cảnh sát đều bị thạch mâu đâm thủng cơ thể, may mắn là không phải bộ vị trọng yếu, cho nên chưa mất mang. Nhưng là họ cũng mất đi khả năng chiến đấu.

Nhân viên còn tại, chính là Gang Orca và Best Jeanist.

Tiger phải lo cho thành viên đội mình và đưa những ai đang bị thương tránh khỏi chỗ này.

Hai vị anh hùng top mười đang cố gắng câu kéo thời gian hết mức có thể.

Gang Orca hóa cá voi sát thủ dùng sóng âm công kích.

Best Jeanist điều khiển vô số vải vóc nhằm hướng kẻ địch tấn công.

Trong lúc nhất thời, rầm trời thanh âm cùng với cát đá văng từ phía, phạm vi chiến đấu mỗi lúc một rộng, phá hủy ngày càng nhiều, vốn đã tàn phá nặng nề Kamino, ngày càng trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.

“Hắn ta đang cố ý đùa giỡn với chúng ta...(ノಠ益ಠ)!” - Gang Orca giận dữ nói.

Thực lực hai người so với gã quái nhân yếu hơn rất nhiều, nhưng còn chống chịu tới bây giờ, bởi vì tên quái nhân kia, dường như đang chơi đùa với họ, giống kiểu mèo vờn chuột vậy. 

Có lẽ, nỗi hận thù đối với anh hùng, cần thông qua phương thức này để phát tiết.

Chính vì vậy mà hai anh hùng tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, tuy nhiên, nếu kéo dài thêm chút nữa, thì không ai nói trước được điều gì sẽ xảy ra. 

Quả nhiên…

“Thư giãn như vầy đủ rồi...Nghiêm túc thôi…!”

Gã quái nhân hơi vặn vẹo thân người, đột ngột lao thẳng tới Best Jeanist và Gang Orca, tốc độ của hắn so với ban đầu, nhanh hơn gấp đôi là ít.

“Dừng lại...(╬╯▔皿▔)!” - Best Jeanist gầm lên, cơ hồ có thể nghe được thanh âm gãy xương răng rắc ở cổ tay của anh ta.

Nhưng vị anh hùng hạng bốn, không chút nào chùn bước.

Và chính nhờ sự liều mạng của anh, tên quái nhân thế đến hung hăng, đã bị vấp lại suýt té, đồng thời tạo cơ hội cho Gang Orca.

Dạng Cá voi Sát thủ khổng lồ Gang Orca, cái miệng mở lớn ra, để lộ hàm răng sắc ben như dao cạo.

Một cỗ vô hình lực lượng bỗng tụ tập ngay trước cổ họng anh...

“Biến dị Noumu...Ngươi chết đi...Siêu Sóng m Xung Kích(ノಠ益ಠ)!!!”

“KYAAAA…..AAAAA…~~~~~....Aaaaaaa…~~~”

Không khí rung động…

Mắt thường có thể thấy được, một luồng sóng khí màu trắng gần như cô đọng thành thực chất, cuộn tròn thành hình trôn ốc, nhắm ngay lồng ngực của tên quái nhân phóng đến.

OÀNH...Oành ….Oành ….~~~~hhhhhh

Kẽo kẹt thanh âm, chẳng khác gì lấy búa tạ đập mảnh đinh đóng trên tường sắt.

Giống như mũi khoan sóng trùng kích, liên tục đâm vào lồng ngực của quái nhân, khiến hắn tru lên vì đau đớn, lại phải phân tâm tách ra lực lượng của Best Jeanist, rốt cuộc không tài nào cản lại được.

Phốc!

Xuyên thấu âm thanh vang lên.

Nhìn kỹ lại, chính giữa bộ ngực quái nhân, đã bị đòn tấn công của Gang Orca đân thủng một lỗ to bằng bốn cái chén, kinh khủng vô cùng.

Tí tách!

Tí tách!

Từng giọt màu đen pha lẫn sắc đỏ máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất, thỉnh thoảng lại bốc khói xì xèo, chúng lẩn xuống xám tro đá vụn rồi biến mất, giống như có bản thân ý thức vậy. 

Nhưng là không ai để ý cả.

Quái nhân run run đặt tay lên lỗ thủng trên người mình, khuôn mặt thống khổ, vặn vẹo mà rít gào từng tiếng kinh hồn.

Best Jeanist hai tay coi như phế bỏ, quỵ một chân xuống đất, nhìn qua sinh mệnh lực kinh người, còn chưa ngã xuống Noumu, ánh mắt lóe lên một vệt lo lắng.

“Gang Orca...Bồi thêm một cú nữa...Đừng để cho hắn ta giãy dụa...►.◄!”

“Tôi hiểu!”

Gang Orca nghiêm nghị đáp lời, lần nữa vận sức.

Đột nhiên, anh dừng lại, hai con ngươi co rụt, miệng lắp bắp chỉ về phía tên quái nhân hô lên: “Sao có thể...Sao có thể...Ngươi...Ngươi...ಠ▃ಠ?!”

Còn đang gào rú quái nhân, giờ khắc này, đã ngừng hẳn.

Bởi vì, vết thương trên người hắn, đã lành lặn như cũ.

Hắn ta đang nhếch miệng, vẻ khinh bỉ…

Tựa hồ, cười nhạo sự vô tri của đám anh hùng.

Dày công cố gắng tổn thương hắn, chẳng qua, cũng chỉ là vô ích mà thôi!

P/S: cầu ít đề cử!