Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 241-2: Cuối cùng thổ lộ (3)

Hitomi cảm nhận sự thất vọng của Momo khi cậu nói không thể, tuy nhiên, đó chỉ là hiện tại.

Trong tương lai mạnh hơn, khi Nguyên Linh và Nguyên Điểm đều đi đến một tầng cao mới, hạn chế này, có lẽ sẽ không tồn tại nữa.

[Onii-sannn...Nói không chừng vẫn có cách đâu...ᵔᴥᵔ!]

Trong đầu bỗng dưng vang lên giọng nói của mèo nhỏ, Hitomi vội vàng hồi âm ngay, [Kuro, nhóc nói thật sao…(0.0)...Nhưng trước đó không phải…] 

Kuro, cái tên này, kì thực là không lâu sau khi tiếp xúc với nhóc tỳ được Hitomi tùy hứng đặt cho. Văn hoa một tý là tham khảo tên của một trong những chú mèo con ngày xưa mình nuôi.

Đại khái là ngày đó ngứa miệng gọi đi...Khụ khụ...Nhưng mà mèo con lại coi đó là danh xưng cậu đặt cho nó, không gọi Kuro thì nó không trả lời, đành chấp nhận thôi…(@[email protected]

Mà nghe giọng điệu nghi ngờ của Hitomi, bé mèo Kuro có chút ngượng ngùng đáp lời...

[Cái đó là do Onii -san không nói rõ ràng…(T^T)!]

[Nếu Yao - Momo san muốn có được ma pháp chủng loại yếu nhất kia, …(._.)... chỉ là trồng mầm móng cho cô ấy thôi thì rất dễ...Nhưng mà muốn tùy ý sử dụng thì không thể…(o o)!]

Momo không biết đối diện Hitomi bên ngoài thì lặng im, nhưng kỳ thực đã sớm thần du phương nào, đang định lên tiếng gọi, thì thấy cậu chàng chợt mở bừng mắt, hướng bản thân cười nói, “Thành công rồi…(^o^)!”

“Thành công…(o.0)...?!”

Momo ngớ người ra, bỗng nhiên Hitomi đưa ngón trỏ điểm nhẹ về trán cô.

Trong nháy mắt, mọi thứ trước mặt Momo biến đổi, cô bé cảm giác được, cơ thể của mình, tựa hồ có một chất xúc tác hết sức kì diệu mở ra một hạn chế nào đó thần bí vô cùng.

Bởi vì Kuro còn chưa đủ khả năng hiện hình và tác động tầm xa đối với người khác, nên việc này chỉ có thể do Hitomi thực hiện, cậu chỉ cần chạm nhẹ vào bất kì nơi nào trên người cô bé, chuyện còn lại, nhóc tỳ sẽ lo toàn bộ.

“Cậu cảm thấy sao rồi…(0,0)?!”

“Không biết nữa...Lạ lắm…●﹏●”

Momo thì thào, lòng bàn tay phải run lên, một vòng sáng nho nhỏ lấp lánh lóe sáng trong đêm tối.

“Cứ như là, ngay từ nhỏ tớ đã dùng được nó rồi...Thậm chí còn chẳng biết nó từ đâu, công dụng tốt xấu, chỉ cần ý niệm là điều khiển...Loại hạt này gọi là Psion sao...Đẹp thiệt đó...❂◡❂!”

Momo mê mẩn nhìn bàn tay sáng lấp lánh của mình, chẳng khác nào đom đóm lập lòe trong màn đêm u tối, tựa như từng viên bảo ngọc nhảy nhót xung quanh vậy. Momo hớn hở lắc lắc tay, xoay xoay vài vòng, phấn khích thử nghiệm năng lực mới đạt được...nhưng rất nhanh thôi, cô bé bỗng cảm giác chóng mặt cực kì, thân thể lảo đảo suýt té, may là có Hitomi ở bên cạnh nhanh chân đỡ lấy.

“Đầu của mình...sao nó ê ẩm quá...Hic...(ㄒoㄒ)!”

“Đừng cậy mạnh…(~0~)!” - Hitomi quở trách giọng cưng chiều, “Tớ dùng đặc biệt năng lực giúp cậu khai thông năng lực này...Nhưng cũng chỉ đến thế...Cậu chưa biết được cơ sở thuật thức, ma pháp mô hình, căn bản nhất ma thuật vẫn còn không thể thi triển đâu…”

“Chưa kể, số lượng Psion hiện tại của cậu rất ít...Muốn dùng đến một cái tiêu hao thấp nhất ma pháp, vẫn phải rèn luyện dài lắm…(`・ω・´)!”

“Mình biết mà, chẳng qua nhất thời hưng phấn quá…(-.-)...!” - Momo dựa đầu vào vai Hitomi xoa xoa trán ẩn ẩn nhói nhói khẽ nói.

Mặc dù còn là yếu ớt hết sức, nhưng như vậy cũng làm cô bé thỏa mãn lắm rồi.

Và đừng quên năng lực của Momo là gì, Creative - Sáng tạo.

Nếu cho đầy đủ thời gian, hiểu rõ được đặc tính của Psion này, không chừng Momo có thể phát minh ra thứ gì đấy giúp cô bé triển khai nó dễ dàng hơn cũng nên.

Psion nói theo nghĩa đen, là thuộc về tinh thần một loại, cho nên Revitalized - Sinh Mệnh Quy Hồi không có tác dụng trực tiếp với nó được.

Đây cũng là một trong những điểm yếu mà Hitomi gần nhất học tập ma pháp phát hiện ra.

Hitomi cũng không muốn đả kích cô bé quá, chỉ là nhẹ nhàng ôm Momo ẵm lên giường, chầm chậm đấm bóp để cô bé bớt mệt mỏi và nhức nhối.

[Ưmmm...Dễ chịu...(●´ω`●)~~~Hitomi…]

Cô bé chớp mắt nhìn về gương mặt không tính quá mức đẹp trai nhưng đầy kiên nghị. Màu đen hơi vén ngang mái tóc, cặp lông mày dài dài đen huyền, đặc biệt là tự thân Hitomi tỏa ra một khí chất và hương vị đặc trưng riêng khiến cô cực kì mê mẩn.

“Hitomi này...Hiện tại cậu chỉ du hành qua một thế giới song song thôi hửm...Về sau thì sao…(o o)?!” 

Momo bất ngờ hỏi một câu.

“Cái đó…” - Hitomi ngần ngừ giây lát rồi đáp, “Có lẽ, khi tớ càng mạnh hơn, năng lực này sẽ mở khóa càng nhiều thế giới để tớ mạo hiểm và khám phá nữa...Cho nên là…”

Hitomi hít một hơi thật sâu, “Mình sẽ rời đi xã hội anh hùng…Thám hiểm những vùng đất mới lạ kia...Có lẽ, sẽ không dừng lại ở một loại sức mạnh ma pháp đâu...Nhưng là...”

“Rất lâu đấy...(◕︵◕)...!”

“Thôi nào, đừng làm vẻ mặt bị xị thế…!” - Momo chợt nhoẻn miệng cười, một nụ cười thật tươi, làm Hitomi có chút sững sờ không biết nói gì.

“Nếu tớ là cậu...Tớ cũng sẽ có quyết định như thế...≧◔◡◔≦!”

“Plus Ultra! Tiến xa hơn nữa! Không phải các thầy cô và All Might -san luôn dạy như thế ư...Năng lực của cậu vượt quá những gì mà các vĩ nhân từng biết, đừng để mọi người làm cậu bận tâm và không thể theo đuổi giấc mơ của mình…!” - Momo quơ quơ phấn nộn tay nhỏ, đáng yêu cử chỉ càng làm cậu thẫn người.

“Momo...Tớ…!”

“Đừng nói nữa...Cậu sẽ vẫn luôn nhớ tớ chứ...Phải không, Hitomi -kun… ❁◕ ‿ ◕❁!”

“Dĩ nhiên…” - Bao nhiêu lời muốn nói ra, Hitomi đột nhiên cảm thấy không cần thiết nữa. Cậu cúi đầu thì thầm bên tai Momo, “Vĩnh viễn...Cậu...trong tim tớ…Mãi mãi không thay đổi...!”

“Thế nếu cậu gặp những cô gái khác xinh đẹp hơn tớ...Tốt hơn tớ...Cũng thích tớ như cậu...Thì cậu sẽ làm sao đây...≧◔◡◔≦?!” - Momo chợt đổi giọng tinh nghịch hỏi.

“...!”

Ca này sao trả lời...Rikido, Ryoko đâu...Cứu…@@@...!!!

Hitomi hơi há miệng muốn đáp lại, Momo bỗng nhiên lấn trước một bước, đặt một nụ hôn nồng nàn lên môi cậu.

“Mình chỉ hỏi vậy, chọc cậu tí thui…(▰˘◡˘▰)” - Momo thì thầm, “Tớ không quan tâm chuyện đó...Hitomi, trong tim tớ, cũng chỉ có mỗi cậu mà thôi…”

“Tớ nghĩ cậu không đề cập tới việc mang tớ đi theo, có nghĩa là cậu không thể…”

“Mọi thứ đều là đồng giá trao đổi, tớ nghĩ đó là thiết luật không đổi, dù là năng lực có mạnh cỡ nào đi chăng nữa…!”

“...Ở thế giới mới, chắc chắn cậu sẽ cần sự trợ giúp…Tớ không thể ở cạnh cậu…”

“Và nếu thật sự bất đắc dĩ...E...Em...mmm...sẽ...không nhỏ mọn đâu...(ㄒoㄒ)!”

Hitomi cảm nhận đằng sau câu nói, là một sự hy sinh lớn lao của cô bé. 

Tình yêu chân thành từ sâu thẳm trong con tim của cô dành cho cậu.

Hitomi chỉ trầm mặc, vòng tay ôm Momo lại quấn chặt thêm nữa.

“Hôn em đi...Kiss Me...Hitomi -kun...✿◕ ‿ ◕✿!”

Hơi thở như lan, hương thơm dịu nhẹ từ Momo, phảng phất lan tỏa khắp không khí, một lời mời gọi mà Hitomi không thể cưỡng lại được.

Cả căn phòng, dường như, chỉ còn tiếng tim đập của hai con người vang lên, thanh âm không to, nhưng lại rõ rệt đến lạ thường.

Momo cảm nhận được bờ môi của mình vị giác quen thuộc, ấm áp nhưng không thiếu phần bá đạo dư âm đang chậm rãi xâm nhập.

Hai đầu lưỡi nhẹ đưa, dần dần quấn quýt vào nhau, từng hơi thở dồn dập giống như vẫy gọi chào mời.

Bàn tay heo ăn mặn kia, đã sớm không ngồi yên, lẹ làng mà nhanh chóng du tẩu khắp thân thể mềm mại…

“Hô...Hi…~~~”

Momo lời còn chưa thốt hết ra, lần nữa đã bị chặn lại,cô cảm giác toàn thân đang từ từ khô nóng, vạt áo bên trong từng bộ phận nhạy cảm đều bị đối phương lần mò.

Đặc biệt là cặp kia ngạo nghễ đỉnh núi, đang bị bàn tay ma quái ấy sờ nắn thành các dạng hình khác nhau.

“An...hhh….~~~”

Momo sở hữu khí lực cơ hồ biến mất, thân thể mềm nhũn ngã về phía sau, đầu tựa lên êm ái gối bông, miệng thoát ra từng tiếng nhỏ rên rỉ thanh âm.

Bình thường chắc chắn không đời nào, cô phát ra những âm tiết xấu hổ ấy, nhưng lúc này, quyền khống chế thật sự không thuộc về cô nữa rồi.

“Ưmmm…~~~ Đừng…~~~ Chỗ đó…~~~~”

Giọng nói ngắt quãng của Momo càng làm Hitomi phấn khích, áo ngủ mỏng mảnh bị cậu thô bạo xé làm đôi, chiếc miệng tham lam điên cuồng ngậm lấy cặp thỏ trắng ngần, vừa to lại vừa mềm.

“Chụt...chụt…”

Chăng khác nào bé sơ sinh đang bú sữa mẹ, giờ đây đổi thành hai đứa trẻ tuổi mới lớn đang thăm dò lấy giới hạn của tình yêu điểm cuối.

Một bên tận hưởng thơm ngọt ngào hương vị, Hitomi tay còn lại cũng không rảnh rỗi, hết nhào tới nắn, thỉnh thoảng véo nhẹ vào nụ hoa đỏ hỏn chính giữa rồi khẽ hấp vào miệng.

Momo trong đôi mắt to ngập trước tràn đầy xấu hổ cùng nhu tình, hai tay không đẩy mà ôm chặt lấy đầu cậu nhấn xuống, bởi vì trước ngực tiến công quá mãnh liệt, làm cô không cách nào kiềm giữ.

Hitomi tiếp tục chuyển vị trí, đầu dần dần kéo xuống phía rốn, bắt đầu tham dò khu vực huyền bí.

Trong vô thức, Momo đưa tay ra kéo một thoáng cánh tay bạn trai, vẻ mặt thoáng do dự, đột nhiên buông lỏng ra, “Yêu em đi…!”

Phía dưới cuối cùng hàng phòng ngự, theo sự cho phép của chủ nhân nó mà tan biến theo gió, bị vất qua một góc chẳng ai đoái hoài.

Vũ khí của Hitomi vốn đã đề thương xuất trận từ lâu, cậu nhoài người lên, kề bên tai Momo thì thầm, “Em sẵn sàng chưa…!?”

“Ưmmm~~~”

Đáp lời là thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Lần đầu của cô, nếu không khẩn trương thì quá giả dối. Có điều, Momo đã quyết định dâng hiến toàn bộ chính mình cho người ấy rồi.

Hitomi không chút ngần ngừ, tiến thẳng vào…

Pặc!

Tiếng giấy xé rách khẽ vang lên, Momo nhíu mày, môi nhỏ chu ra, mắt to mọng nước cắn răng chực khóc.

Đau quá…!

“Chịu đựng...Anh không vội đâu…”

Hitomi âu yếm cố gắng để nguyên vị trí, một hồi lâu sau, vẻ đau đớn trên khuôn mặt của cô bé đã giảm hẳn, cậu mới bắt đầu di chuyển.

Rất nhanh, trong phòng lưu chuyển giai điệu nhẹ nhàng kết hợp thanh âm quyến rũ của đôi nam nữ hòa quyện với bóng hình của họ làm một.

Đêm dài lặng lẽ trôi!

Ngày hôm nay, sẽ là hồi ức không thể quên được của cặp trai gái đã lột xác.

~~~~ My Hero Academia - Endgame ~~~