Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 246: Bão tuyết

“Cậu là ai…(0.o)?!” - Azusa cố rướn rướn nhỏ con thân thể, tò mò hỏi Hitomi.

Mới lần đầu gặp gỡ đã nói chuyện giật gân như vậy, không phải bình thường chính là kẻ ngu ngốc.

Có điều, nhìn người đối diện phong trần khí chất cùng với điển trai khuôn mặt, nghĩ sao vẫn khó giống một kẻ hồ ngôn loạn ngữ.

[Hay là nói mình trông mặt mà bắt hình dong rồi…(-.-)!]

Azusa ngúc ngắc mái tóc màu vàng nhạt chờ đời Hitomi trả lời nhưng bạn của cô thì không hề kiên nhẫn được.

“Nè...Muốn tiếp cận chúng tôi thì dùng cái cớ khác hay hơn đi…(= =)!”

Tên là Mari cô gái bĩu môi nói, “Úp úp mở mở...Tai họa gì, đây là khu trượt tuyết quốc gia đấy, có cấp phép và kiểm tra thường xuyên, cho dù có sự cố, thì cũng sẽ cho nhân viên thông báo trước, anh bịa chuyện cũng phải suy nghĩ lý do nào cho phù hợp chứ…!”

Thẳng thừng tính cách khiến Mari không chút lưu tình cho đối phương một gáo nước lạnh và một chầu thuyết giáo, nếu thật sự là kẻ theo đuổi vì dung mạo hay vì mưu đồ nào khác, ắt hẳn sẽ tự xấu hổ mà đi thôi.

Nhưng là, người đối diện, tựa hồ không quan tâm lắm đến những lời cô nói.

Khuôn mặt có chút tang thương kia quét qua ba người, bình thản ánh mắt nhìn một lát rồi thu lại dường như cũng chả buồn nghe lời cảnh cáo của Mari một lần, Hitomi nhàn nhạt đáp, “Lời đã nói, tin hay không tùy mấy người…!”

Điều này làm Mari có chút nổi nóng, trước giờ luôn bị truy phủng cùng coi như thần tượng, mặc dù kém cạnh hơn Mayumi, nhưng ít ra cũng coi là nổi tiếng cấp độ.

Đối phương dám phớt lờ cô, quả thật kiêu ngạo đến không chịu nổi.

Đồng thời càng làm Mari kiên định ý nghĩ, gã con trai trước mặt, chắc chắn đang mắc bệnh gì đó, hoặc là chuunibyou thời kì cuối thiếu niên, ưa tỏ vẻ nguy hiểm đối với khác phái xinh đẹp.

Nếu Hitomi có thể đọc được nội tâm của người đối diện, chắc sẽ MMP chửi cho một câu, bộ mấy người rảnh quá sao, hay đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá nên suốt ngảy ảo tưởng.

Lòng hảo tâm nhắc nhở lại bị hiểu nhầm thành biến thái ưa tiếp cận nữ nhân.

Bởi vì, mục đích của cậu chính là muốn thông báo, tiện thể xem xét bản thân có thể ngăn chặn lần này tai họa hay không.

Chẳng phải là cái kia theo đuổi hay ba láp ba xàm mấy thứ suy nghĩ trong đầu của ba cô gái nhỏ này.

Phiền phức đối thoại, không bằng tập trung tinh lực quan sát biến đổi của địa chấn và ảnh hưởng sắp đến.

Đến từ lòng đất chấn động, dù là Hitomi cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ còn biện pháp duy nhất là đợi trận tuyết tai bộc phát, sau đó dùng lực lượng phá hủy nó.

Còn về phần ba cô gái kia, có muốn rời đi hay ở lại, nó không nằm trong quyết định của cậu, tâm lý đều đã hết sức, liền tin hay không tùy thuộc vào bọn họ.

“Mari-chan...Anh ta, giống như không có mục đích như cậu nói…(0 0)!”- Azusa kéo tay bạn mình thì thầm, to tròn đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía Hitomi, thấy người kia không để ý bản thân, âm thầm thở phào.

Mayumi nãy giờ lặng im, bất chợt lên tiếng, “Tôi hỏi anh một vấn đề được không...Anh nói bão tuyết chuẩn bị tràn đến, tại sao không chạy đi, còn đứng đấy làm gì…(o~o)!?”

Đây mới là chuyện làm Mayumi cảm thấy tức cười, và hết sức khó hiểu.

Bản thân khuyên người khác bỏ chạy, chính mình ngược lại đứng nhởn nhơ ngắm cảnh.

Đầu óc đúng là có bệnh chứ.

Nếu thật sự sạt lở tuyết loại kia kinh khủng tai nạn, trừ phi có được chiến lược cấp bậc sức mạnh hủy diệt mới có thể ngăn cản một hai, bằng không, tốt nhất là phát tín hiệu cầu cứu và tìm đoạn cây hoặc vị trí nào đó có vật đủ rắn chắc để bu bám, đảm bảo bản thân không bị dòng lũ tuyết cuốn trôi.

Mà đối diện cô người con trai này, dường như không phải không phải loại người có khả năng ngăn cản vĩ lực của thiên nhiên.

Núi Phú với độ cao ba nhìn mét, một khi bộc phát bão tuyết, cho dù là chiến lược pháp sư cũng chẳng dám ngay mặt cương thẳng, có chăng là tạo vài vụ nổ, hoặc làm ra lượng hơi nóng cực đại giảm thiểu quy mô của bão tuyết, sau đó mới từ từ trừ bỏ nó.

[Ngay cả Leohart khiên phòng hộ cũng bất lực thôi..Mà khoan...Mình đang tại đặt giả thuyết của cậu ta là đúng ư…@@@...!]

Mayumi giật mình có chút tự giễu bản thân.

Trong lúc vô tình, tựa hồ cô đã coi mọi chuyện người kia nói giống như tương lai chuẩn mực, lại còn đưa ra giả thiết nữa chứ.

Thiệt là có chút buồn cười đâu…

Mayumi nhìn qua hai cô bạn, đang vui vẻ không khí, đột ngột bị người chen ngang làm mất hết cả hứng, bọn họ đang không tiếng động khẽ ra hiệu cô rời đi.

Bất kì chỗ leo núi hay trượt tuyết nào, dưới chân núi thường có những cửa hàng riêng biệt chuyên dành để phục vụ cho du khách.

Chơi đùa lâu như thế, đã làm họ cảm thấy đủ thoải mái, không cần nhất thiết theo một người lạ mặt đôi co.

Ngay tại khi Mayumi chuẩn bị cất lời, bỗng nhiên…

Rắc ~~~ Rắc ~~~ Rắc ~~~rrrrrhhhh~~~~

Thanh âm nứt vỡ giữa tiếng gió gào thét yếu ớt vô cùng nhưng so với ban đầu Hitomi nghe thấy đã lớn hơn rất nhiều.

Mà lần này, ba cô gái cũng không có mở miệng, thần sắc đột nhiên nghiêm trọng hẳn.

To hơn âm thanh, kèm theo đó là từng đợt rung động giống như cả ngọn núi Phú Sĩ đang rùng mình vậy.

Ba cặp mắt đồng loạt nhìn lên đỉnh núi, đồng tử lập tức co rụt lại.

Vẻ mặt ba người như gặp quỷ biểu lộ, nhìn về hướng Hitomi một bộ không tin nổi.

Cái kia kì quái nam nhân, không ngờ nói trúng

“Chạy mau...Mayumi...Azusa...Còn đứng thờ người ở đó làm gì…(0~0)!” - Mari kinh hãi hét lớn, cũng chẳng quan tâm gì đến thể diện nữa, kéo tay hai đồng bạn đang đứng đờ đẫn chẳng hề nhúc nhích.

Trên đỉnh núi xa xa cả cây số chỉ thấy vô số gợn sóng màu trắng từ tuyết giống như bão táp lấy tốc độ kinh hồn cuồn cuộn tràn xuống dưới.

“AAAA…[email protected]@@@....!!!”

Azusa thấp bé thân hình run run bỗng nhiên hét to, nhanh như chớp kéo lấy tay Mayumi và Mari, nhưng vừa chạy được vài bước, đột ngột dừng bước chân.

“Sao thế Azusa…~o~?!” - Mari một bên nôn nóng hỏi.

“Ng...Ng...ười...Kia...aa...Anh ta...Anh ta không..⊙﹏⊙…???”

Azusa giọng run rẩy đáp lời, cánh tay nhỏ nhắn chỉ về phía Hitomi nghẹn ngào nói.

Trước mắt họ mới bị coi thành ý đồ xấu thanh niên, không chỉ đáp trả bằng thực tế phũ phàng, mà còn làm một hành động không tưởng.

Nhấc chân hướng bão tuyết xông đến.

Cả ba cô gái trợn tròn mắt, miệng mở to hình chữ O, trong chốc lát quên mất việc chạy trốn.

Kẻ này, không muốn sống hả…(0~0)?!

[Không ổn...Không phải là lúc thẫn người…(- -)!]

Bên cạnh Azusa, Mayumi không biết từ lúc nào, rút ra CAD của bản thân, miệng niệm cấp tốc, Psion điều động trong chớp mắt thi phép lên ba người bọn họ.

Chính là Trọng lượng giảm nhẹ, gia cường, các loại tăng tốc cơ bản nhất ma thuật.

Diễn tả dài dòng nhưng thực tế rất nhanh.

“Anh điên hả..mau chạy đi...Bão tuyết đang tới đấy, đừng có dại dột tìm chết thế...!”

Mayumi lớn giọng la lên, nhưng mà, đáp lại cô, vẫn là một bóng lưng đìu hiu thẳng tiến không lùi.

Bọn họ chợt nhớ lại, từ lúc gặp mặt, người đàn ông kia đã từng nói rằng, mục tiêu của anh ta, chính tại đây.

[Chẳng lẽ thứ anh ta hướng tới là nó...⊙▃⊙]

Cộng thêm ban đầu tiên đoán và biểu hiện của Hitomi bây giờ, quả thật không khó nhận ra thứ mà cậu đang nhắm tới là gì.

Nhưng cũng vì thế mà Mayumi tụt hậu sau hai người bạn một nấc, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn thân ảnh cô độc ấy.

Mặc dù chỉ mới gặp nhau không lâu, nhưng đối phương cho cô một cảm giác quen thuộc vô cùng.

Cứ như là, bọn họ đã biết nhau từ trước vậy.

ẦM ~~~~ ẦM ~~~ ẦM ~~~

“Mayumi...Cậu làm gì thế...ಠ▃ಠ???”

Mari cùng Azusa kinh hãi hét to, nhìn cô bạn thân đột nhiên dừng bước, sau đó bỗng rút CAD ra, nhắm phía bão tuyết bắt đầu thi triển ma thuật.

“Đừng làm mình phân tâm...Hai người hoặc chạy, hoặc giúp mình một tay...Mình nghĩ cứu giúp anh ta...॓_॔!”

Mayumi nói với giọng đầy kiên quyết.

Cô không phải là người thiếu quyết đoán, bão tuyết dẫu nguy hiểm, nhưng còn chưa tới mức có thể lấy mạng cô, nhưng người kia...Mayumi không dám chắc, bởi vì anh ta, muốn cứng rắn đỗi với thứ này.

“Suffocating Turbulence - Trát Tức Loạn Lưu…”

“Heat Storm - Bão Nhiệt Lượng…”

Hai loại ma pháp theo thanh âm lanh lảnh của Mayumi cấp tốc thiêu đốt Psion thông qua CAD vẽ nên trên giữa đường đi của băng tuyết một cái vòng lớn bán kính ước chừng ba mét.

Vù ~~~ vù ~~~ vù~~~~uuuuu~~~~

Không khí bắt đầu đảo loạn, bên dưới lớp tuyết tựa hồ chịu phải nóng chảy nhiệt độ cao, hóa thành từng bãi nước lớn cuốn theo vòng xoáy loạn lưu do Mayumi tạo nên.

Đứng cách đó không xa, Hitomi đột ngột mở mắt, có chút kỳ quái nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp đang liên tục thi triển ma thuật kia.

Cậu cứ nghĩ đối phương sẽ bỏ đi, nhưng rốt cuộc lại đứng ra hỗ trợ.

Mặc dù nhìn từ xa, đối chọi với bão tuyết rộng lớn, ma pháp của Mayumi giống như một bức tường rách nát cố gắng đứng vững trước một con tiền sử cự thú sắp nghiền ép mà qua.

Nhưng là…

[Không biết cô là ai...Có điều, lần này hỗ trợ, tôi ghi nhớ...►.◄!]