Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 254: Nhập học

Thi thực hành hóa ra không khó khăn như Hitomi nghĩ.

Địa điểm thi của cậu là một cái giống như phòng thí nghiệm, xung quanh có đủ các mô hình để học sinh dễ dàng thi triển ma pháp.

Ngoại trừ một vài yêu cầu nâng cao nhằm thêm điểm cho các học sinh xuất sắc, cơ bản cách chấm vẫn nhắm vào hai yếu tố chính.

Yếu tố thứ nhất là độ thuần thục.

Việc thông thạo sử dụng thuật thức và ma pháp được đánh giá rất cao, và cho điểm tương đối nhiều.

Bên cạnh đó, một pháp gia tài giỏi, cần phải biết chắt lọc thông tin trong thời gian cực ngắn khi đối đầu với kẻ địch, họ phải lường trước được các tình huống có thể xảy ra và vô hiệu hóa kịp thời ma thuật của đối phương.

Bởi vậy, thứ hai yếu tố sẽ là tốc độ thi pháp và phản ứng.

Tốc độ ở đây thường phụ thuộc vào cách mà bộ não xử lý, và lượng Psion chứa trong mỗi người.

Có những người trời sinh đã là thiên tài pháp gia, tương tự, cũng có những người trời sinh đã là chiến sĩ, thể thuật đại sư.

Tất nhiên toàn bộ đều cần thông qua rèn luyện để phát huy tiềm lực bản thân, nhưng bản thân pháp sư thuộc về loại hình tiên thiên điều kiện,tức là Psion ban đấu sở hữu và sau này lớn lên gần như là một hằng số tăng trưởng cố định, khác biệt hẳn với thể thuật lưu phái.

Chính vì thế mà bẩm sinh tài năng pháp gia chắc chắn được ưu tiên hơn so với những chủng loại khác.

Còn một phương hướng cuối cùng, thường được gọi đùa là “ma vũ song tu”.

Nó ám chỉ những con quái vật vừa là đỉnh cấp pháp gia, vừa có khả năng thể thuật trác tuyệt.

Sức mạnh thể thuật của bọn họ, thậm chí có thể đánh tay đôi với các pháp sư cỡ trung mà không cần dùng đến ma pháp.

Nhóm người này, là chân chính quốc gia bảo bối, tinh anh trong tinh anh, có ý nghĩa chiến lược đặc biệt quan trọng với bất kì đất nước nào.

Tỷ như là, Lu Gonghu của Liên Minh Đại Á vậy.

Hitomi nếu dùng toàn lực trong kỳ thi này, chiếm cái số một, số hai vị trí là không thành vấn đề.

Nhưng cậu cũng không nghĩ rêu rao như vậy.

Làm học sinh xuất sắc cố nhiên được người người ngưỡng mộ, ai đều thích cảm giác đó. Tuy nhiên đã đứng ở đỉnh thế giới, Hitomi hiện tại đối với nó chỉ là mỉm cười bỏ qua mà thôi.

Chính vì thế, cậu đã hạn chế thành tích mình lại.

Hitomi đoán chừng bản thân chỉ đạt được số điểm cỡ trung, lấy ma pháp thực hành không cao lắm điểm số và lý thuyết vớt vát, tính ra chắc chắn sẽ đậu Đệ Nhất, nhưng thứ hạng bao nhiêu thì chưa biết.

“Mình cũng không đòi hỏi cao siêu a…!”

Hitomi nhếch miệng tự nhủ, quay đầu rời khỏi cổng trường Đệ Nhất.

Đợi vài ngày nữa công bố kết quả, cậu sẽ gặp nó sớm thôi.

Tính theo tuổi tác thì giờ này Shiba Tatsuya đang là lứa thi cao trung giống cậu, cơ mà thằng nhóc đăng ký trường nào, ở đâu, Hitomi chẳng hề hay biết.

“Mong sớm gặp lại nhóc nhé...Tatsuya...Món quà của anh...Hi vọng rằng nó vẫn còn tác dụng...॓_॔!”

[Oni-sann...Hôm nay là ngày khai giảng đó...Anh chuẩn bị xong chưa…(0.0)?!]

Trong đầu giọng nói có chút hấp tấp của Kuro vang lên, Hitomi đang loay hoay mang cho mình bộ đồng phục, chậm rãi đáp, [Nhập học của anh mà sao em sốt sắng thế…(• ε •), với lại tính ra còn sớm chán mà…!]

[Tại người ta muốn trải nghiệm không khí thực tế chứ bộ…]

Tại ý thức của Hitomi xuất hiện hình ảnh của một con mèo chu môi kêu meo meo, nhìn qua vừa manh vừa buồn cười.

[Cứ bình tĩnh, đâu sẽ có đó…(~ ~)] 

Kì thực nội tâm Hitomi cũng có chút chờ mong.

Khai giảng ở trường ma pháp, so với trường anh hùng thì thế nào nhỉ.

Vuốt thẳng vạt áo cùng bẻ gấp nếp cổ, Hitomi phiền muộn vỗ vỗ cái trán.

Chẳng rõ tên rảnh hơi nào đi thiết kế một bộ đồng phục rắc rối như vầy cơ chứ. Áo học sinh thắt cà vạt đến cổ thì thôi đi, lại còn bắt khoác thêm một chiếc đuôi tôm dài ngoằn ngoèo đến hơn đầu gối. Áo này bề ngoài có rất nhiều sọc xanh nối liền thành các nét riêng biệt, hai bên cánh tay còn vẽ hai hình khối lục phương cũng màu xanh nốt.

Theo thông báo thì Hitomi biết, trang phục mình mang tương ứng với việc cậu đã đậu khối hai của trường Đệ Nhất, còn ý nghĩa ra sao cậu không rõ, cũng không muốn tìm hiểu.

Sửa soạn xong xuôi, đẩy cửa bước ra ngoài…

Tựa hồ, Hitomi bước vào một thế giới khác.

Dương quang chói lọi khắp nơi.

Hitomi nhắm mắt lại, bỗng nhẹ đưa ngón tay phải về phía trước.

Rơi lả tả khắp nơi từng cánh hoa nhạt màu phiêu phiêu trong gió, nhuộm hồng cả ánh nắng sớm ấm áp chiếu rọi lên người cậu.

Đã qua lâu rồi cái thời kì giá rét, và tai nạn lở tuyết khi trước cũng chỉ còn lại sâu thẳm một phần của ký ức.

Nhật Bản lần nữa nghênh đón thời tiết mà họ trông mong nhất, cùng với thứ làm nên tên gọi nơi đây, “Xứ Sở Hoa Anh Đào”

Hitomi thấy được ngoài đường hôm nay đông đúc hơn thường lệ, thậm chí có nhiều người trạc tuổi cậu, mặc đồng phục đang hối hả chạy ngược chạy xuôi.

Có giống, có khác, nhưng đều là học sinh.

Mùa tựu trường, rốt cuộc đã đến.

Ngày đầu tiên cũng không cần ghi chép điều gì, Hitomi hai tay trống trơn thảnh thơi tản bước về phía trước. 

Nhìn xung quanh oanh oanh líu ríu các nữ sinh kề nhau vui đùa, rộn ràng khắp phố phường tiếng mua bán, trao đổi, tạp âm hòa quyện càng làm cậu cảm nhận một bầu không khí tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết.

Hai mươi phút sau, Hitomi tới đích.

Trường Trung Học Đệ Nhất

Dù đã đi qua nơi này không ít lần, nhưng Hitomi không thể không cảm thán sự rộng lớn của nó. 

Cơ hồ tiếp cận cả U.A

Phải biết là U.A diện tích bao gồm cả trường học lẫn các khu đấu tập, có thể nói tương đương với một tòa thành thị loại nhỏ.

Cảm thán giây lát, Hitomi tiếp tục sải bước vô trong.

Đảo mắt nhìn quanh, sân trường gần như trống vắng, thỉnh thoảng mới thấy vài bóng người lác đác hối hả ra vào.

“Coi bộ đến sớm quá rồi sao...(0-0)!”

Hitomi lắc đầu định tiến thẳng về phía hội trường, đột nhiên cậu dừng lại.

Cách Hitomi ước chừng hai mươi mét, cánh trái, tựa hồ xảy ra ma sát.

“Ngay buổi đầu đã muốn gây gổ, không phải là đầu óc có vấn đề chứ…(o 0)?!”

Hitomi lẩm bẩm, nhưng chân khẽ đổi hướng chuyển sang bên kia đi tới.

Bởi vì đang hòa mình thành học sinh, chính là người ta thường hay nói nhập gia tùy tục, Hitomi cũng không xài đến Kenbunshoku Haki hay Từ Trường Cảm Ứng để thăm dò, thậm chí đến sức mạnh thân thể đều bị Hitomi áp chế bởi năm lần trọng lực trường, vậy nên cậu chỉ dạo quanh như một phổ thông thành viên, do đó, cậu không biết được chính xác chuyện tình đang xảy ra.

Còn hơn mười mét, lúc này Hitomi mới nghe rõ ràng cuộc đối thoại. 

Đó không phải là gây sự với nhau như cậu nghĩ, mà là cuộc nói chuyện giữa anh trai và em gái.

Có điều, cô em hình như đang rất bức xúc vì điều gì đấy.

“Oni-sama...Tại sao anh lại là người dự bị chứ...Chẳng phải Oni -sama là người đứng đầu kí thi xét tuyển sao…(0~0)...Người đại diện tân học sinh đáng lẽ học phải là em, phải là Oni -sama mới đúng…ಠ~ಠ…”

[Người đại diện tân học sinh...Trên danh sách ghi là một cô bé tên Miyuki mà...Chẳng lẽ…(v,V)?]

Hitomi ngạc nhiên, âm thầm lắng nghe tiếp.

Nhưng cô gái ấy không nói nữa, bởi vì một cái trầm tĩnh giọng nam vang lên cắt lời của cô lại, đồng thời xác nhận ý nghĩ của Hitomi.

“Miyuki!”

“Ở nơi này, kỹ năng thực hành pháp thuật luôn được đánh giá cao hơn đơn thuần lý thuyết trên giấy...Em rõ ràng điều đó đúng chứ…!”

Hitomi đầu hơi nhúc nhích, lòng tán đồng ý kiến của thanh niên kia.

Ma pháp thế giới có một điểm cực kì giống anh hùng xã hội, chỉ mỗi lý thuyết thì vĩnh viễn không bao giờ được coi trọng, tỷ như Midoriya và Bakugo vậy.

Mặc dù khả năng văn hóa của Bakugo không tốt cho lắm, tuy nhiên thằng nhóc vẫn có rất nhiều dân chuyên hoan nghênh và muốn thuê nó làm phụ tá, đơn giản là vì năng lực của Bakugo rất mạnh.

Và hiện tại, tình cảnh đó lại một lần nữa tái diễn.

Trầm ổn thanh âm tiếp tục nói:

“Ban đầu anh cứ nghĩ mình còn chẳng thi vào khối hai...Tính ra cũng may mắn thiệt chớ…!”

Trong giọng nói xen lẫn chút bông đùa và tự giễu, nhưng đối diện cô em gái có vẻ không hài lòng với câu trả lời của anh mình.

Cô dường như hơi cáu giận gắt lên, “Oni -sama đừng hạ thấp bản thân thế...Khi mà chẳng ai so sánh được với Oni- sama về năng lực học tập cũng như thể thuật cả...ఠ_ఠ!”

“Nói đến ma pháp thì anh còn…”

“MIYUKI!”

Nam tính giọng nói bỗng nhiên trở nên cứng rắn, tựa hồ chạm phải điều gì cấm kỵ, lại mang theo chút lo lắng, khiến Hitomi lắng nghe cách đó không xa bắt đầu tò mò.

“Dù em nói tiếp thì chúng ta vẫn không thay đổi được gì đâu...Em hiểu mà…(._.)!”

“Vâng...ggg...m thành thật xin lỗi…!” - Cô em gái nhỏ tiếng đáp lời, vẻ ỉu xìu.

Đối diện anh trai chợt bật cười, “Em lúc nào cũng giận thay anh hết...Nó làm anh thật sự cảm thấy hạnh phúc đấy…”

“Thật sao...(●´ω`●)!”

“Với cho anh đính chính tí xíu nhé...Có người giỏi hơn anh về cái khoản ban nãy em nói đó…~~~”

“Hửm…(0.0)?!”

“Là ai vậy Oni-sama…(o,o)...?!”

“Hahaaa...Lâu lắm rồi, từ khi còn nhỏ xíu cơ…”

“Đến giờ anh còn chưa gặp lại người kia...Nếu như…”

Thanh âm người nam đột ngột trầm thấp, “Nếu như còn gặp được anh ấy, anh thật muốn nói…”

“Cảm ơn!”