Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 261: Xích mích (2)

Trung học đệ nhất cùng với Học viện anh hùng so ra không mấy khác biệt, chỉ là nhìn qua công nghệ hiện đại hơn mà thôi.

Tại trong lớp của Hitomi có hai mươi mấy chỗ ngồi, dành cho riêng biệt từng học sinh, mỗi nơi đều có bày biện màn hình giả lập và máy tính để phục vụ cho việc học.

Cho dù đi nhiều nơi gặp nhiều điều kì lạ Hitomi, cũng không khỏi tốn kha khá thời gian để thích ứng với bầu không khí và công các công cụ tân tiến như vậy.

Két! 

Các học sinh đồng loạt hướng ánh mắt về phía cửa ra vào.

Chỉ thấy nhỏ bé thân ảnh chậm rãi bước vô.

Là một cô giáo,vóc người không cao lắm, ước chừng một mét năm lăm tả hữu, gương mặt bụ bẫm phúc hậu, mái tóc và đôi mắt đều có màu nâu sẫm của bơ đun với đường. Bề ngoài cô khoác một cái áo blouse trắng và mặc áo len vàng nhạt bên trong.

Tiết học nhanh chóng bắt đầu.

Bởi vì là thời đại tân tiến, cho nên mọi giáo trình của tụi nó đều nằm ở máy tính giả lập, Hitomi hầu như không đụng đến cuốn sổ ghi chép hay cây bút của mình gần hết buổi học.

Khóa đầu tiên chủ yếu dùng để ôn lại tri thức ma pháp và các lý thuyết thực hành căn bản.

Hai tiết sau đó, tụi nó được đi tham quan Khu Nhà Xưởng.

Khu Nhà Xưởng là chỗ chuyên bày ra các sản phẩm và để học sinh mở mang tầm nhìn về cách mà các Kỹ Sư Pháp Thuật làm việc.

Nếu ở anh hùng thế giới, khoa hỗ trợ là ban chuyên về sáng tạo dụng cụ và trang thiết bị cho anh hùng thì ở đây, Kỹ Sư Pháp Thuật sẽ đóng vai trò đó.

Hitomi đi cùng với Leonhart, Tatsuya, Erika và Mitzuki, vừa tìm hiểu, đồng thời quay chụp khá nhiều bức ảnh làm kỉ niệm, cũng có thể xem như là đề tài nghiên cứu sau này.

Sau khi tham quan xong, cả bọn tiến vào đại sảnh kiếm món đồ ăn trưa lót dạ.

Hitomi điểm cơm bít tết, khoai tây kèm thêm một ly cô ca. 

Một bàn lớn nhiều nhất chứa được sáu người, năm người nhóm Hitomi xem như là dư sức.

“Đồ ăn khá ngon...So sánh ở nhà mẹ tớ nấu vẫn còn thua chút ít…!” - Leonhart nếm nếm món cơm cuộn trứng với sushi cá hồi của mình rồi bình luận.

“Căn tin nấu bữa chung, chất lượng thế này đã ổn quá rồi...À mà Mitzuki, cậu có vẻ hiểu nhiều thứ nhỉ, cứ tưởng mỗi Tatsuya là thông tháo mấy món này thôi chứ…(o,0)?!” - Erika khuôn mặt tò mò hỏi.

“Tại vì tớ cũng muốn trở thành Kỹ Sư Pháp Thuật...nên cố nhồi nhét cả đống ấy Erika-chan…(0 0)!”

“Ờ...Coi bộ bổ ích mà…!”

“Liệu tớ có khả năng làm mấy vụ khéo léo vậy không ta…(-.-)?!” - Leonhart một tay chống cằm nghĩ ngợi, nhưng lập tức cậu chàng xầm mặt xuống, bởi lẽ giọng nói đầy chế giễu của Erika đã vang lên, “Cứ mơ đi ha...Vụng về như cậu thì còn khua mới được...(▰˘◡˘▰)!”

“Nói gì vậy hả…(0~0)!”

“Thì tui chỉ tường thuật sự thật thôi mà...☜(˚▽˚)☞!”

“Hừ…”

“Hai người không bớt tranh cãi được hả…(- -)!” - Shiba Tatsuya đau đầu nói.

“Cậu không nghĩ Erika và Leo là một đôi rất hợp sao…!” - Hitomi dùng tay thảy tọt khoai tây chiên vô miệng, vừa nhai vừa cười cợt, “Mấy cặp hay cãi nhau, rốt cuộc đều thành couple cả…☜(˚▽˚)☞!”

“Kizari -kun nói cũng đúng…” - Mitzuki nhỏ nhẹ bình luận, nhưng ở bên cạnh cô, Erika gương mặt đã đỏ bừng, nóng nảy kêu lên, “Đừng có nghe lời tên đó bình luận bá láp ba xàm, tớ với gã kia không có quan hệ gì đâu...~o~!”

“Hứ...Có cho tôi còn chẳng thèm mà bày đặt…!” - Leo bĩu môi đáp lại.

“Oni-sama…!”

Bỗng nhiên, thanh âm lảnh lót quen thuộc vang lên, cắt ngang cuộc cãi vã của Leonhart và Erika.

Mọi người nhìn sang, thì ra là Miyuki.

“Em ngồi chung với mọi người được không…(^.^)?”

“Tất nhiên rồi…!”-Erika hớn hở trả lời, đồng thời xích nhích sang phía Mitzuki, chừa chỗ cho cô bạn mới an tọa.

“Cảm ơn Erika-chan…(^o^)!”

“Etou…~~~~” - Leonhart hơi nghệch mặt ra, hướng Hitomi đang ngồi giữa hỏi, “Ai vầy Kizari -kun…(0.0)?!”

“Em gái Tatsuya...Shiba Miyuki...Cậu không thấy ánh mắt con bé chằm chằm vào ai trong số chúng ta hả…” - Hitomi hớp một hớp cô ca nói.

“Hể...Cô ấy…(o,0)...?” 

“Xin chào, hân hạnh được biết cậu…Tớ là...”

Miyuki còn chưa nói hết câu, đột ngột một cái xa lạ giọng nói chen ngang lần nữa cắt đứt cuộc đối thoại.

“Shiba -san…!”

Một gã học sinh tóc nâu nhạt dẫn đầu một toán nam, nữ, bả vai ký hiệu cho thấy rõ thân phận là Bloom, mỉm cười đối với Miyuki nói, “Cùng đến chỗ nào có nhiều chỗ trống hơn đi…٩(͡๏̮͡๏)۶!”

“Ừmmm...Cậu không nên làm phiền họ…”

Cánh trái một cô gái lên tiếng. Nhưng ngụ ý ẩn chứa trong giọng nói của cô ta thì không lịch sự như vẻ bề ngoài.

Làm phiền, là sao...Thế nào gọi là phiền…?

Bầu không khí thoáng chốc đông kết. Miyuki hơi bối rối, tuy nhiên vẫn kiên quyết đáp:

“Mình muốn ngồi ở đây cơ…”

Gã thanh niên dẫn đầu kia nét mặt trầm xuống, sụ giọng nói, “Shiba -san...Cậu không nên ngồi chung bàn với một lũ Weed…(- -)!”

“Chúng ta phải giữ khoảng cách giữa khối Một và khối Hai…”

“Uhm...Keira nói đúng...Đừng nên gần họ quá, Miyuki-san…”

Lần này thì chẳng có gì che dấu nữa, vẻ khinh bỉ xuất hiện trên thần thái từng người một.

“Nói gì cơ…(0~0)!” - Nóng tính Leonhart lập tức đẩy bàn đứng lên. Chiều cao của cậu ta còn nhỉnh hơn Tatsuya vài phân, phải đến mét tám ba là ít. 

“Tatsuya...Bỏ mặc không phải là biện pháp hay đâu...Leo, bình tĩnh hạ hỏa đi…!”

Hitomi nhìn Shiba Tatsuya đang định cầm khay đồ ăn của mình rời đi, hẳn là để tránh làm cho em gái khó xử. 

Có điều…

Hitomi đứng lên, vỗ vỗ vai của Leonhart, chậm rãi tiến tới trước mặt đám người kia.

[Cho bọn họ biết tay đi Oni-sama…(o~o)!] - Trong đầu Kuro la hét om xòm. Có lẽ mèo nhỏ cũng cảm thấy tức giận vì Hitomi bị khinh bỉ.

Trên đời này chỉ có một người được phép chê bai cậu mà thôi, đó là nó, còn người khác đừng hòng.

Thật tình thì Hitomi không muốn nhúng tay vào mấy vụ cãi vã thế này, bởi lẽ nó trẻ con quá, chả khơi dậy tí hứng thú nào cả.

Nhưng nhìn tình cảnh như vậy, không ra tay không được a.

“Cậu nói là có thành kiến với Weed tụi tôi...Đúng chứ... ►_◄!”

Hitomi híp mắt nhìn đối diện gã học sinh. Mặc dù không dùng đến Haoshoku Haki hay Firudo, tuy nhiên áp lực đến từ kim tự tháp đỉnh cao cường giả, cũng không phải là một cái phổ thông học sinh có thể chống cự.

“V...V...Vậy...Th...thì...thế nào…!” - Tóc nâu nhạt lắp bắp, nhưng rồi chợt nhớ ra thân phận của mình, mấy từ cuối cùng dùng hết sức lực đè nặng thêm, “Tụi này là Bloom...Chỉ là lũ Weed hạ đẳng thì đừng có xen vào... (☄ฺ◣д◢)!”

“Nếu tôi cứ thích xen thì sao nhỉ...Định làm gì nhau nào…?!” - Hitomi bình thản nói, che miệng ngáp một cái, dáng vẻ không thèm quan tâm của cậu làm đối phương giận tím mặt.

Trong suy nghĩ của bọn họ, ở Trung Học Đệ Nhất, Bloom là chân chính cơ cấu thực quyền, nắm giữ cao cao tại thượng quyền lợi, còn Weed chỉ là con ghẻ mà thôi.

Thật không ngờ, một cái khóa hai Weed lại dám công nhiên chống lại Bloom.

Quả nhiên là muốn chết!

Nhưng hiện giờ đang ở đại sảnh ăn uống, nhiều người qua lại, lời ra tiếng vào, cộng thêm nội quy trường học không cho phép tư đấu khi chưa có sự chấp thuận của hội học sinh, thế nên là gã tóc nâu nhạt, dưới ánh mắt chăm chú của nhiều học sinh, hậm hực dẫn đám bạn rời đi, trước đấy còn không quên đe dọa Hitomi một câu, “Đợi đến tan học đi, các người sẽ biết tay…(ノಠ益ಠ)!”

Hitomi vừa ngồi xuống, Miyuki đã lo lắng nói ngay:

“Kizari -san, anh vừa rồi có chút kích động quá...Khiêu khích họ như vậy rất bất lợi cho chúng ta…(._.)!”

“Tớ không nghĩ thế...Kizari-kun ban nãy tuyệt lắm...Cho lũ Bloom đó biết được, đừng tưởng rằng cứ trở thành khóa một là ngon...☜(˚▽˚)☞” - Leo quơ quo nắm đấm, hưng phấn ra ra mặt.

Kể cả hay đối đầu với cậu chàng, Erika, cũng không phản đối mà gật đầu nói, “Đúng đó...Bọn kia thiệt đáng ghét...Chỉ mỗi việc ăn thôi mà còn lôi cái tôi phân bì ra ngoài…(o~0)!”

“Etou...Tatsuya -kun...Cậu thấy sao…(o,o)?” - Mitzuki thấy Shiba hai anh em ngồi im như hến liền nhỏ giọng hỏi, chỉ thấy Shiba Tatsuya nhún vai đáp, “Mọi chuyện đều xảy ra rồi, còn gì nữa bàn cãi...Dù sao thi…”

Tatsuya ngoắc ngón tay về phía Hitomi, “Trời sập đã có Kizari -san lo...Cần gì bận tâm nhiều như thế...(`・ω・´)!”

Miyuki nghe anh trai nói mà trợn mắt há mồm.

Trong ấn tượng của cô, Oni-sama, tựa hồ, khác xa a. Cái kia lười nhác giọng điệu, là từ đâu mà có…(0.0)...???

Lại nhìn Hitomi một lần nữa, hồi tưởng khi nãy cuộc khẩu chiến giữa vị này và đám bạn mới của mình, Miyuki chợt phát hiện ra, thói quen của anh trai cô, rốt cuộc học từ người nào.