Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 280: Đột nhập (2)

“Cảnh báo đột nhập!”

“Cảnh báo đột nhập!”

“Cảnh báo đột nhập!”

Đèn tín hiệu lắp tại trung tâm phòng ban liên tục lấp lóe màu đỏ ánh sáng kèm theo chói tai thanh âm.

Hiển nhiên là đã phát hiện ra tình huống đột nhập của đối phương. 

Đầu hành lang thứ hai, phòng lớn bên trong bàn tròn ngồi bốn, năm người, lập tức biến sắc.

Có kẻ địch, hoặc là kẻ trộm.

Nhưng là ai?

Ai lại có thể vượt qua vô số cạm bẫy ma pháp không một tiếng động mà chui vào cơ chứ.

Mặc dù đây không phải là Vô Thủ Long tổng bộ, nhưng phòng ngự cẩn mật, camera giám sát và phép thuật giăng khắp nơi.

Kẻ đến, xem ra không hề đơn giản.

Năm cái bóng người không nhìn rõ mặt nhìn nhau, trong đôi mắt lóe ra hàn quang khiếp người.

“Đã như thế, cử số 0 qua, tiện thể kiểm tra thí nghiệm này sức chiến đấu...►_◄!”

Ngồi bên trái một cái hơi mập âm thanh trung niên vang lên, nhiệt độ trong phòng tựa hồ theo lời hắn ta giảm xuống vài phần.

“Tán thành!”

Những người còn lại đồng loạt lên tiếng, liền thấy trong bóng tối thấp thoáng một cái to lớn thân thể chậm rãi bước ra.

“Tới rồi a…(~.~)!”

Hitomi lẩm nhẩm, nhìn trong ý thức mấy cái chấm đỏ đang lao nhanh, mỗi lúc một tiếp cận hàng loạt cạm bẫy cậu đã giăng sẵn ra trên đầu hành lang.

“Mau bắt lấy địch nhân...(☄ฺ◣д◢)!”

“Nhất định không được để hắn chạy thoát, bọn chúng đang nhắm đến cơ mật tài liệu…(눈д눈)”

“Bảo an nhóm báo động, phong tỏa tòa nhà lại...Ai cũng không cho ra...ฅ(๑*д*๑)ฅ!”

Ầm ~~~~ Ầm ~~~~ Ầmmmm….

Rầm rầm thanh âm hỗn tạp từ tiếng người, tiếng bước chân, thanh âm kim loại va chạm lẫn nhau khiến cho đêm khuya tĩnh mịch giờ khắc này náo động không tưởng.

Mất chưa đến mười giây là đoàn người kia đã xông tới đầu hành lang bị công phá.

Mấy tên dẫn đầu trợn tròn mắt nhìn cánh cửa sắt dày gần một mét giống như mỏng manh pha lê tan vỡ vứt ở một bên, ngay tại chính giữa lối đi, một cái che mặt, toàn thân đen nhánh kì quái hắc nhân đang đứng đút tay vô túi, hướng bọn họ ngoắc ngoắc đầy vẻ chế giễu.

Tức thì cả đám phẫn nộ.

Dám đột nhập Vô Thủ Long đã là gan to bằng trời.

Tổ chức tội phạm quốc tế, cũng không phải là bơm tiền tạo nên.

Bất cứ ai trong đây, tay đều nhuốm đầy máu tươi, tội ác, hành vi vô nhân đạo có thể viết tràn một trang giấy.

Dù là tội phạm, cũng là băng đảng đứng đầu, uy nghiêm không cho phép khiêu khích.

“Bắt sống hắn, ép khai ra chủ sử sau màn...(눈д눈)!”

“Vâng…!”

“Lên, anh em...Oánh cho hắn ta nhừ tử, dám xông vào bản địa của Vô Thủ Long, đúng là ăn gan hùm mật báo mà…!”

Bảy, tám tên cầm côn sắt, dùi điện, khí thế hung hăng xông đến tấn công Hitomi.

Nhưng chưa đi được vài bước, cả đầu hành lang đột nhiên sáng rực. 

“Lui lại, có bẫy...(ノಠ益ಠ)!”

Mới lên trước hết mang kính đen đàn em cảm thấy không đúng kinh hãi la to cảnh báo đồng bạn của mình.

Tiếc thay, đó là lời thông báo muộn màng.

Sàn nhà hơi rung lắc một chút, đột nhiên tại ánh mắt của mọi người, ai nấy đều có ảo giác nó đang cong lại.

Hoa văn xuất hiện, kéo nhau thành một dãy. Hitomi thiết lập đây là một cái bẫy liên hoàn, tuy lực công phá không mạnh, nhưng đối phó nhiều người thì hữu dụng hết sức.

Poong...ggg…~~~

Bốn tên đi đầu giống như diều đứt dây đột ngột văng tứ tung, tựa hồ bị thứ gì hất văng ra bên ngoài vậy.

“Ma Pháp Hệ Chuyển Động- Đàn Hồi!”

“Ma Pháp Hệ Cân Nặng - Giảm Trọng!”

“Ma Pháp Hệ Dao Động - Tăng Tốc!”

Từng cái ma pháp nối tiếp nhau kích hoạt, hoàn mỹ vô khuyết không cho kẻ địch bất kì cơ hội phản kháng nào.

Toàn bộ đội cận chiến thành viên giống như bóng cao su nảy bật khắp đầu hành lang, có nhiều tên đập vào nhau sứt đầu mẻ trán, kêu la oai oái.

Binh ~~~~ Bốp ~~~ Binh ~~~ Bốp ~~~

Không tới mười giây, một nửa số đàn em của Vô Thủ Long đã nằm la liệt trên mặt đất, khuôn mặt thâm tím, khóe miệng chảy ra máu tươi, bị Hitomi phế đi sức chiến đấu.

Mà tạo thành kết quả này, chỉ là hai cái ma pháp đơn giản nhất trong hệ thông Phép Thuật Hiện Đại (Modern - Magic System).

Hitomi thấu hiểu rõ một điều, bất kỳ năng lực nào, không có vô dụng, chỉ là người sở hữu có biết tận dụng hay không.

Tại đối đầu nhiều người, tung ra ma pháp mạnh, thời gian lâu, chưa chắc đã là hay.

Đôi khi, đặt cạm bẫy, phối hợp những ma pháp cấp thấp, tiêu tốn cực ít thời gian, lại có thể mang đến hiệu quả không tưởng.

Nhìn đàn em của mình đau đớn kêu gào dưới chân, một vẻ thảm hại.

Tên đầu lĩnh thần sắc âm trầm, cảm giác vô cùng nhục nhã.

Nói bắt sống đâu, tra khảo đâu.

Người còn chưa chạm tới, liền bị đánh cho răng rơi đầy đất thế này.

Mặt mũi mất hết, không thể tha thứ!

Cái này vốn dĩ cũng là lỗi của hắn. Ma pháp thế giới, không hề thiếu những trường hợp như vậy.

Tuy nhiên, ỷ vào người đông thế mạnh, vũ khí đầy đủ, hắn ta chẳng thèm bận tâm đến vấn đề cỏn con đấy.

Cho nên mới có tình cảnh hiện tại.

“Nổ súng, giết hắn cho ta... (ノಠ益ಠ)!” - Mặt chữ điền tóc đen, trên mặt lộ vẻ âm hiểm dữ tợn trung niên gầm lớn, “Nả hắn thành cái sàng, sau đó treo ở chợ đêm...Để lũ đối đầu biết, chống đối Vô Thủ Long, chính là tự tìm đường chết...[○・`Д´・○] “

“Lão đại, thế vụ bắt sống ép cung thì sao…(0.0)?!” - Một tên đàn em ngu ngơ hỏi.

“Mẹ mày...Tao bảo bắn thì bắn...Mày nghĩ đủ sức bắt sống hắn không..., (☄ฺ◣д◢)!” - Mặt chữ điền nổi điên quát.

Đàn em của hắn câm nín ngay lập tức.

“Hành động đi!”

Hắn vừa dứt lời, xung quanh gần năm, sáu thủ hạ liền giương súng lên. 

Không phải là phổ thông súng lục, mà là AK 47, súng tiểu liên loại này đại sát khí, cho dù là sắt thép robot sinh hóa cũng chưa chắc đã toàn mỹ trở ra.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng! 

Liên miên bất tận đạn pháo hướng Hitomi phóng tới, cho dù là sắt thép vật chất sinh hóa robot cũng không dám cam đoan có thể tại mưa bom bão đạn này toàn thân, nhưng truyền lại trong tai của Vô Thủ Long đám người, chỉ là từng trận leng keng chát chúa thanh âm.

Mang mặt nạ hắc y nhân, là quái vật hay sao?

Dòng suy nghĩ nổi lên trong đầu từng tên một, bởi vì...

Ai nấy đều trông thấy vô số viên đạn, kể cả đạn thường lẫn đạn đặc chế, chẳng có thứ gì xuyên phá được lớp giáp màu đen phủ ngoài thân thể người kia.

Quả thật là, cứng rắn vô song!

Bịch! 

“Không còn điểm thủ đoạn nào cao hơn hả… Vô Thủ Long...(- -)!?”

Bình thản giọng nói vang lên sau điểm mặt nạ, khiến lòng người vừa tức giận, vừa lạnh lẽo.

Đối diện hắc y nhân, khẽ chuyển động, hơi niết niết bàn tay phải, sau đó mở ra.

Keng!

Keng!

Keng!

Lạo rạo tiếng động giống như búa tạ gõ vào đầu Vô Thủ Long đám người, trên mặt đất đen bóng, toàn là mảnh đạn.

Có viên hoàn chỉnh, có viên nát bấy.

Nhưng điều quan trọng nhất, đấy là có tới hàng chục viên do tên kia thả ra. Gần như là toàn bộ số lượng bọn họ bắn từ nãy giờ.

Tay không bắt đạn…?

Cụm từ này mới hiện lên, tất cả đều cảm thấy run rẩy.

Trên thế giới không thiếu kỳ nhân dị sĩ, tay không bắt đạn cũng không phải không có.

Thậm chí năng lực chống đỡ hay ngạnh kháng đạn đạp tồn tại, đám người kia cũng đã từng hấy qua.

Nhưng mà…

Một lần chộp mấy chục, hàng trăm viên, có cả đạn xuyên giáp cùng một lúc, mà không thèm di chuyển lấy một bước. 

Loại quái vật này, so với chiến lược cấp pháp sư đôi lúc còn muốn đáng sợ hơn rất nhiều.

Khả năng phòng ngự của lớp giáp màu đen, mặc dù chưa hiểu rõ đấy là vật chất gì tạo nên, nhưng chí ít cũng đạt đến cấp độ C phòng ngự hoặc hơn.

Tốc độ, phòng thủ, ma pháp, ba tiêu chí của đối phương, đều là cấp độ C trở lên, riêng tốc độ và khả năng phòng ngự chắc chắn đã là cấp B, tổng hợp sức chiến đấu, thỏa thỏa chiến thuật cấp pháp sư (Strategic -Magician).

Chiến thuật cấp pháp sư, tuy rằng chưa đứng ở hàng ngũ đỉnh của kim tự tháp thế giới, tuy nhiên sức mạnh của họ, năng lực phá hủy, quốc gia cũng hết sức kiêng kỵ.

Tất nhiên là chiến thuật cấp pháp sư chưa đủ để gây ra uy hiếp đến một quốc gia, nhưng một tổ chức như Vô Thủ Long thì dư xài.

Nhất là khi doanh địa đang nằm ở trạng thái phòng thủ bạc nhược như vậy.

Cả hai bên đứng giằng co, Hitomi thì đang chờ đợi thêm một chút nữa là có thể rời đi, bởi vì Kuro nói rằng phát hiện một cái kinh dị sự tình, nên đang “download thêm”.

Hitomi có chút nhàm chán, bởi lẽ đối phương không dám tấn công, mà cũng chẳng hề buông lỏng, khiến cậu mất hết hứng thú.

[Gần xong, chuẩn bị chuồn thôi…(._.)]

Hitomi vừa nghĩ thầm trong bụng, liền phát hiện Vô Thủ Long đám người đột nhiên tách ra, nhường một cái cao đến hai mét, mặc đồ tây trang trung niên nhân tiến tới.