Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 286: Siêu Việt Nhị Thứ Ngu

Ai gọi điện ngay lúc này chứ.

Quá mức đáng ngờ điểm, bởi vì trùng hợp rắc rối còn chưa giải quyết.

Hitomi dưới ánh mắt tò mò của mọi người, rút điện thoại nhìn vào dãy số trong màn hình, khẽ nhíu mày.

“Alo, Yamanaka-san phải không...Kizari đây...Hiện tại Yamanaka-san đang ở đâu…(- -)!” 

Hitomi mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra, kết hợp với lúc này vừa mới dùng năng lực quét một vòng nơi Phòng Truyền Thông, liền hiểu cô nàng kia gọi cậu có ý gì.

“Phòng truyền Thông sao…(0-0)?!” - Hitomi lẩm bẩm, giọng nói vừa đủ để mọi người xung quanh cậu đều nghe lọt.

“Nếu vậy quả là có chút không ổn...Hành động của Yamanaka-san hơi cấp tiến quá rồi…”

Bên kia truyền đến thanh âm, tựa như phẫn nộ, bởi vì Hitomi không ủng hộ.

“Không...Yamanaka-san hiểu sai ý tôi, trường không thẳng thừng từ chối...Chẳng hề có sự khiêu khích nào ở đây cả!”

“Nếu được thì xin phép vào vấn đề luôn...Chủ tịch Các Câu Lạc Bộ, Jyumonoji -san đã đồng ý đàm phán với bọn chị…”

“Ừmmm...Còn về Hội Học Sinh thì chưa rõ…~~~”

“Ồ...Họ đồng ý...Như vậy thì, tôi muốn xin thời gian và địa điểm để cuộc đàm phán diễn ra...Yamanaka-san...(`・ω・´)!”

“Không, sẽ đảm bảo an toàn và tự do cho Yamanaka-san, cứ yên tâm...Thế nhé…(~.~)!”

Hitomi cúp điện thoại, sắc mặt thản nhiên có chút lạnh lẽo, cô gái kia, không hề nghe đến lời khuyên của cậu a.

Hitomi quét mắt sang đám Wanatabe nói:

“Họ bảo sẽ ra ngay…(._.)!”

“Lúc nãy là Mibu Yamanaka…(0.0)?!” - Mari ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, cô ấy cho tôi số điện thoại để tiện bề liên lạc!”

“Dù sao thì...►_◄!” - Ánh nhìn của Hitomi bỗng trở nên sắc bén, tất ca chuẩn bị tinh thần tóm gọn họ khi mới bước ra đi.

“Hả...⊙▃⊙…???”

Tất cả giật mình, nhìn Hitomi như thể lần đầu tiên nhận thức cậu vậy.

“Trên mặt tôi có in hoa hay gì à…(v.V)...?!”

Hitomi không ý tứ sờ sờ gò má, Mari thấy thế nhếch miệng cười ma quái nói:

“Coi bộ Kizari-kun không hề thương hương tiếc ngọc chút nào, còn lời hứa của cậu với Yamanaka-san thì sao, chẳng lẽ quịt luôn hả...(─‿‿─)!”

“Ai nói như thế…(~.~)!”

“Tôi chỉ hứa với Yamanaka-san thôi…(- -)...Với lại, Ban Kỷ Luật chưa hề nói là đồng ý tha thứ trong vụ này…!” - Hitomi lạnh nhạt đáp.

“Anh thật ranh ma á, Kizari-san…(-.-)!?” - Miyuki không nhịn được kêu lên.

“Vậy hả, em nên xem lại Oni-sama của mình đi, chàng trai sát gái ấy nguy hiểm hơn anh nhiều lắm…!” 

Hitomi vừa nói xong, Tatsuya liền cảm giác bên eo một trận vặn vẹo, suýt chút nữa đã kêu lên thành tiếng.

Miyuki lần nữa xài “độc chiêu” với cậu.

“Tốt, gác nó sang một bên đi, tới Phòng Phát Thanh nào...(∪ ◡ ∪)!” 

Mari Wanatabe nở nụ cười ngạo nghễ nói, “Nên cho bọn họ một bài học nhớ đời!”

Năm phút sau, Phòng Phát Thanh.

Người ngoài chỉ nghe tiếng la oai oái cùng tức giận phản đối âm thanh nhưng rất nhanh chìm hẳn.

Hitomi nhóm người đang đứng trước ba, bốn vị học sinh khóa Một, bao gồm cả Mibu Yamanaka, tất cả đều bị trói tay, bịt mồm, đương nhiên ngoại trừ cô nàng kia, bởi vì Hitomi đã hứa sẽ giữ tự do cho Mibu.

“Cậu lừa tôi…(0~0)?!” - Mibu phẫn hận quát lớn.

Tựa như thiếu nữ hoài xuân bị tình lang phản bội, đôi mắt kia nhìn chằm chằm khiến Hitomi có chút chống đỡ không nổi.

“Cậu ấy không hề nói dối, Yamanaka…!” - Trầm ổn giọng nói xuất phát từ chủ tịch Jyumonoji giải thoát Hitomi khỏi tình thế khó xử.

“Chúng tôi đồng ý đàm phán với cô, không có nghĩa là việc làm trộm cắp và trái nội quy này được tha thứ...Đây là hai điểm hoàn toàn khác biệt, Yamanaka-san, cô hiểu điều đó chứ…(- -)!”

Yamanaka giống như mèo bị dẫm đuôi, dãy nãy lên định nói gì đó, rốt cuộc lặng im cúi đầu, chẳng khác nào một quả bóng bị xì hơi, không phản kháng nữa, để mặc hai thành viên của Ban Kỷ Luật đưa đi.

“Xin lỗi...Nhưng mọi người có thể thả họ ra không…~~~” - Êm tai mà quen thuộc âm điệu, khiến toàn bộ dừng lại.

Cửa ra vào đột ngột xuất hiện hai người, chính là Hội Trưởng Hội Học Sinh, Saegusa Mayumi và thư ký của cô, Azusa.

Mayumi mỉm cười, khí thế trên thân không chút suy giảm, hướng Jyumonoji nói: “Katsuto, phiền cậu tạm thời khoan bắt họ...Trường đã chấp thuận yêu cầu đàm phán, và giao chuyện đấy cho Hội Học Sinh…”

“Tớ nghĩ, một mình Mibu-san, không thể đại biểu cho tất cả, đúng chứ...(✿◠‿◠)!”

“Nhưng mà…(~-~)...” - Mari cau mày, “Đây không phải là trò đùa, Mayumi, hành vi của họ tạo thành hậu quả rất nghiệm trọng…!”

“Không sao, cứ để tớ…” - Mayumi vẫy tay, mắt hạnh quét sang Hitomi đầy thâm ý, khiến cậu cảm giác như bị bắt quả tang tại trận vậy.

Khục khục...Được rồi, cái này chắc chỉ là nhầm lẫn.

Có điều, Mayumi ra mặt, mọi thứ liền dễ dàng hơn, chí ít căng thẳng đã được điều hòa.

“Mibu-san…(^.^)!” - Mayumi mỉm cười hướng Yamanaka nói, “Mong rằng cô hãy bình tĩnh, mặc dù đây là đấu tranh vì quyền lợi, nhưng trường không hy vọng vi phạm nội quy hành vi sẽ lần nữa xảy ra…!”

“Và trường cũng muốn gặp chủ trưởng liên minh của các bạn đẻ bàn bạc về vấn đề này...Được chứ, Mibu-san…(^.^)?!”

“Tôi biết rồi...(- -)…!” - Mibu lạnh giọng đáp, hất tay rời đi.

Hitomi nhìn theo bóng lưng cô nàng, đáy mắt con ngươi hơi co rụt.

Yamanaka-san, tựa hồ có vấn đề.

Trong lòng thầm hỏi Kuro, đáng tiếc là muốn biết được tình trạng một người, chí ít cần cậu tiếp xúc mười giây.

Mà Hitomi đã bỏ qua cơ hội vừa rồi, hiện tại chỉ đành có đợi lúc khác. 

Chẳng qua, vị đàn chị kia, hy vọng là vẫn ổn đi.

Ichihara đứng đợi sẵn bên ngoài, kéo Mibu qua một góc chuyện trò gì đấy, ắt hẳn liên quan đến vụ diễn thuyết.

“Thời gian lúc nào tiến hành thảo luận, Mayumi-san…(0,0)?!”

“Đầu tuần sau, sáng thứ hai...Tại lễ chào cờ, sẽ dành cả buổi cho cuộc thương thảo!”

“Mayumi -san định độc chiến với nguyên Khóa Một sao…(0.0)???” - Hitomi nghe khẩu khí của cô nàng, giật mình hỏi ngược.

“Nếu sự tình bắt buộc phải thế…(^.^)!” - Mayumi giữ nguyên nụ cười trên môi, nhỏ nhắn thân thể tỏa ra thượng vị giả khí tức, khiến người xung quanh cảm giác ngột ngạt.

Bỗng khóe miệng cô nàng hơi nhếch lên, liếc mắt húng hính nhìn Hitomi đạo:

“Kizari-san sốt sắng như vầy, phải chăng lo lắng Mayumi sẽ thua cuộc...≧◔◡◔≦!”

Ách…~~~

Hitomi không ngờ giữa chốn đông người, cô nàng Hội Trưởng vẫn bán ra được một cái điệu bộ cực dễ gây hiểu lầm. Cứ nhìn thần thái há hốc trợn tròn của mấy vị đang đứng kia thì biết.

Cơ mà, lộc này, Hitomi thực sự ăn khó tiêu, đành tìm cách tránh né, chuyển sang đề tài khác, “Khụ...Hội trưởng, mọi người chắc đều quan tâm vấn đề ấy!”

Hitomi nhắc khéo.

Mayumi hiển nhiên cũng ý thức được hành động của mình hơi giống tình nhân nũng nịu với nhau, tức thì đỏ mặt, lấp liếm vài câu rồi hấp tấp chạy đi, mơ hồ cậu còn nghe nhỏ nhẹ thanh âm mắng, “Đồ Ngốc!”

...

Hitomi sải bước, Hai anh em nhà Shiba theo sau, vẻ trầm tư suy nghẫm. Phân biệt đối xử, thứ này tồn tại đã lâu, kiểu như trọng nam khinh nữ, dù xã hội cố gắng xóa bỏ đi, nhưng nó tựa như thói quen ăn sâu vào trí não con người, chỉ có thể áp chế, không cách nào tiêu trừ.

“Hai đứa thấy sao...Mizuki, Tatsuya…?!”

“Hở…Em không biết…(-.-)!” - Mizuki lắp bắp nói, “Nếu xét về quan điểm chung, Mibu sen-pai làm không có gì sai, nhưng cách thức của cô ấy, và quá trình thể hiện, em không thể chấp nhận được...cứ như là chỉ đang cố gắng tạo nên sự hỗn loạn vậy…(0~0)?!”

“Tatsuya…!” - Hitomi không cho ý kiến hỏi tiếp.

“Cá nhân quan điểm, em nghĩ đây là một cuộc chiến vô vị...Kết quả chẳng cần xem cũng biết…!”

“Ồ tại sao…?!” - Hitomi nghe vậy cảm giác hứng thú.

“Đơn giản là vì họ không có sự chuẩn bị nào...Anh nhớ lúc chúng ta bắt gặp tại trận chứ, họ không hề có bất kì khả năng đối đáp hay tình huống dự phòng...Điều này có nghĩa, ý tưởng của họ, mãi mãi cũng chỉ là ý tưởng mà thôi!”

“Kể cả khi có thêm thời gian tới thứ hai tuần sau, kết cục vẫn sẽ không thay đổi!” 

Hitomi không thể không công nhận Tatsuya có khả năng suy diễn và lý trí đến đáng sợ, chẳng khác nào một con robot chính hiệu.

Phân tích của thằng nhóc, đồng thời trùng hợp với kết luận của cậu.

Yamanaka-san, hoàn toàn không có cửa để chiến thắng.

Nhưng là, giác quan thứ sáu như thỉnh thoảng rung động, tựa hồ sắp có chuyện khó lường ập tới.