Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 74: Anh Hùng danh xưng (1)

Hai ngày tiếp theo, trường học đều không có lịch các môn và học sinh đều được tự do xả hơi hoặc đi chơi tùy thích.

Tiết trời trở nên ảm đạm và những cơn mưa đầu mùa bắt đầu kéo tới.

Hitomi trở về Yaoyozoru nhà với tư cách là nhà vô địch, cậu và Momo được hai ông bà mở tiệc ăn uống thỏa thuê một trận để “khao” cho những nỗ lực vừa qua của tụi nó.

Ngoại trừ việc đó, Hitomi và Momo còn nhận được đông đảo thư từ và điện thoại hỏi thăm đủ kiểu từ mấy đứa kia. Hai thằng mập hiện giờ đang đi làm thêm tại một quán ăn vặt, ngày ngày sống cũng rất thoải mái. Minami đã trở thành chị đại phong vân một cõi bên Shiketsu. Không thể không nói, bên cạnh năng lực mạnh, ngoại hình ưa nhìn của Minami cũng là một nhân tố hết sức quan trọng giúp con nhỏ trong việc “thống trị” đàn em.

Viện mồ côi và sơ Manila thì vẫn bình thường, hình như bà mới nhận thêm một hai đứa nhỏ nữa thì phải. Hitomi biểu thị có dịp lập tức về thăm “mẹ già” ngay.

Rốt cuộc xong xuôi mọi chuyện, từng đứa bạn, người thân quen ở nơi xa của tụi nó, sống cũng rất khấm khá, như vậy là vui lắm rồi, Hitomi nhìn ngoài trời mưa rơi tí tách từng hạt một, khẽ thở dài thầm nghĩ.

Thông tin số liệu của bản thân hiện tại đang trì trệ không chút tiến triển, nhưng Hitomi rõ ràng cảm nhận được mỗi khi nó xảy ra những biến hóa nhỏ. Chắc tầm hơn một tháng nữa thì cậu sẽ bình phục hoàn toàn, đồng thời thực lực nhảy vọt lên một đẳng cấp mới, mặc dù chưa đến mức chất biến, nhưng nếu so sánh với hồi đánh Nomu ở USJ thì chắc chắn là mạnh hơn quá nhiều.

Trời chiều tối dần, không khí càng lúc càng lạnh lẽo hơn, mọi người tăng nhanh tốc độ về nhà sum họp cùng gia đình.

Ấm áp, luôn được người ta hướng tới…từng phút giây.

Nhưng đâu đó, trong từng ngóc ngách, ngõ hẻm của tòa thành thị này, nhưng vụ án mạng vẫn tiếp tục xảy ra. Bóng tối, hiện hữu ngay bên người, mở ra miệng máu, trực chờ thôn phệ bất cứ ai dám lơ là tiếp xúc nó.

Một vị anh hùng thoi thóp trong vũng máu, nằm cạnh bức tường khắc một hàng chữ màu đỏ tươi…

Một gã đàn ông mang mặt nạ chim kì quái, dẫn một cô bé gầy gò với cái sừng nho nhỏ trên trán, đi xuyên qua từng con hẻm tăm tối…

Trong gian nhà máy bỏ hoang thỉnh thoang vang lên những tiếng kẽo kẹt cùng tiếng người thì thào…

Quái sự trên đời, chỉ có nhiều thêm, không bao giờ dứt!

…..

Sau ba ngày nghỉ ngơi để khôi phục thương tích, vào ngày thứ Năm, tụi nhỏ lại phải đến trường để tiếp tục những tiết học như thường lệ.

Trời thì mưa xối xả, mới sáng sớm thôi mà bầu khí lạnh đã phả vào mặt khiến người đi đường phải rét run. Ai nấy đều thủ sẵn áo bông ấm áp dưới cái lớp vỏ bọc ni lông tránh gió bão.

Hitomi trên cổ cũng quàng một chiếc khăn len màu xám bạc, Momo thì mang một cái đỏ rực, thêu hình hoa lá đan xen trái tim giống nhau. Chính là một bộ đồ cặp của hai đứa do Momo tự tay thêu mà không dùng đến năng lực.

Cô bé ôm lấy tay Hitomi, cùng đi chung một cái dù đến bên xe điện ngầm.

Xung quanh các màn hình bảng điện tử vẫn còn đang quay lại những khoảnh khắc thi đấu của Hội Thao U.A vừa qua, Hitomi mặc dù không quá chú ý vào danh vọng nhưng cũng cảm thấy hết sức thỏa mãn, Momo kín đáo hơn một chút những cũng không che dấu được nụ cười cao hứng trên môi của mình.

Tàu điện ngầm khởi động, bắt đầu “Xình xịch” vài tiếng thật to trước khi chạy. Hitomi như thường lệ kéo Momo qua một góc đứng, tiện tay lấy một tờ báo chí coi giết thời gian.

Bất chợt, cậu nghe thấy tiếng ai đó gọi mình…

Ngạc nhiên, Hitomi quay sang nhìn bạn gái hỏi, “Cậu có nhận ra ai đang kêu tên chúng ta không… ( 0,0)!?”

“Ừmmm…Nhưng mà ai vậy nhỉ…(o.o)?”

Đập!

Có ai đó vỗ nhẹ vào vai Hitomi, cậu ngoảng đầu và nhìn thấy một bác trung niên hói đầu, bụng hơi phệ đang mỉm cười nhìn nó, vẻ hâm mộ.

( o,0)?!

[Gì vậy ta…?]

“Nè, hai đứa có phải là Yayozoru và Kizari không…?” –Ông bác lên tiếng hỏi, lần này thanh âm rõ ràng hơn.

“Vâng!” –Hitomi gật đầu trả lời.

“WOA…Thật hả…!?”

Trong toa xe, mấy vị hành khách khác lập tức chú ý đến tình huống bên này, và nhận ra Hitomi với Momo ngay lập tức.

Một bác lớn tuổi khác mang đồ công sở hưng phấn la lên, “Đúng rồi nè…Cậu ấy đó, nhà vô địch của U.A…♥‿♥!”

“Đúng là tuổi trẻ tài cao…Hồi bằng tụi nó tôi còn đang chơi bời quấy phá cha mẹ đâu… (-.-)!”

“Con bé bên cạnh thằng nhỏ đúng là xuất sắc, hai đứa này hợp đôi ghê đấy…(^.^)!”

Bị nhiều người như vậy khen ngợi, Momo có chút đỏ mặt kéo tay áo Hitomi, núp đầu ra đằng sau không dám mở lời.

Hành động đáng yêu của cô bé khiến mọi người cười vang, Hitomi gãi gãi đầu, lặng im tiếp nhận lòng nhiệt tình của bọn họ, tự nhủ thầm cũng không tệ lắm.

Mười phút sau, tàu dừng, hai đứa cấp tốc đi xuống, tiến về phía trường học.

Khu vực chung để quần áo mưa của học sinh, Hitomi và Momo thấy được Midoriya đang trò chuyện với Lida vừa mới cất xong bộ quần áo ni lông và đôi ủng của mình.

“Lida, Midoriya…!” –Hitomi vẫy tay chào hai người, cùng Momo bước qua mở ra ngăn tủ và cất đồ vào.

“Lida, tình hình anh của cậu sao rồi…(o,o)?” –Hitomi xong xuôi phủi tay hỏi thằng bạn.

“Nếu là về chuyện đó thì mấy cậu không cần phải lo lắng nhiều!”

Lida mạnh mẽ cắt ngang ý định chêm vào vai câu của Midoriya và Momo, cặp mắt kính hơi lóe sáng lên và nói, “Anh ấy vẫn còn an toàn, xin lỗi vì để mấy cậu phải bận tâm vào những thứ không đâu…”

Dứt lời, thằng nhóc mỉm cười và bước đi mất. Một nụ cười có chút miễn cưỡng và đầy mất mác, Hitomi, Midoriya và Momo đều cảm nhận được điều đó.

Lớp 1-A bên trong…

Mấy đứa nhỏ đang hưng phấn ngút trời, quả thật không ngoài dự đoán, ai ai cũng trở thành người nổi tiếng cả.

Ashido cười toe toe, khoa tay lên nói với Kaminari và Asui, “Khi mà mấy trận đấu được phát lên sóng Tivi, mọi người xung quanh nhìn tớ với ánh mắt khác hẳn ấy…(∪ ◡ ∪)!”

“Quá trời người bắt chuyện với tui luôn đó…(^o^)~~~”

“Ừ, tui cũng thế…(♥^.^♥)!”

“Bên này cũng vậy…☜(˚▽˚)☞!”

“U.A quả nhiên tuyệt nhất nhỉ…◤(¬‿¬)◥!”

“Ừm…(^.^)!”

“Tui chả thấy vậy…Mới sáng sớm đã gặp lũ nhỏ kêu đừng buồn…◘_◘!” –Sero ngán ngẩm than.

“Đừng buồn…!”

“Chời đựu…Nhắc lại chi nữa…(-.-)!”

Cạch…!

Như một thói quen, cả lớp lập tức an tĩnh lại.

Cửa phòng mở ra, Aizawa sen-sei ngái ngủ khuôn mặt bước vô.

Vẫn giọng điệu chán chường ngày thường, “Chào buổi sáng…~~~”

“CHÀO BUỔI SÁNG SEN-SEI!” –Đồng thanh hô to.

“Ồ…Aizawa sen-sei…gỡ hết bông băng trên người rồi kìa…( 0.0)…Tốt quá (^.^)!” –Asui tinh ý nhận ra ngay trạng thái không đúng của ông thầy.

“Bà già kia chữa trị có quá trớn một chút ấy mà…(._.)!”

“Nhưng quan trọng hơn hết, tiết thông tin Anh Hùng của chúng ta ngày hôm nay sẽ đặc sắc một tí đây(-_-)!”

(U XỊT….TỚI RỒI…【•】 _【•】!)-Phân nửa lớp tái xám mặt mày trước câu nói của thầy Aizawa.

[Đặc biệt…Chết mọe tui zồi…(╥.╥)…Làm ơn đừng kiểm tra miệng hay này nọ nhé] – Kaminari phát hoảng, trong lòng thầm cầu trời khấn phật.

Hic…⊙﹏⊙!

Kirishima cũng chả khá hơn là bao, thằng nhóc rất tệ trong mấy vụ luật anh hùng này nọ, trên lớp toàn ăn điểm từ trung bình trở xuống ở khoản này.

Dưới ánh mắt soi mói của bọn trẻ, ông thầy hơi hơi dừng lại, rồi thốt lên hai từ, “Biệt Danh!”

“Các em sẽ tự nghĩ ra tên anh hùng riêng cho bản thân mình…(o-o)!”

“WOA…CHUẨN BỊ LÀM CHUYỆN THÚ VỊ RỒI…(^0^)!!!”- Cả lớp đồng thanh la lên.

Xì~~~

Aizawa thấy mất trật tự, mắt trợn trừng đỏ cạch, tóc dựng hết lên, mấy đứa kia lập tức im re không một tiếng động.

“HỪ…(-_-)!”

“Chuyện này cũng liên quan đến những văn bản đề cử của anh hùng chuyên nghiệp mà ta đề cập hôm trước…”

“Sau khi học sinh tích góp kinh nghiệm và trở nên có ích với dân chuyên, thì văn bảng đề cử mới thật sự trở nên quan trọng…Tầm khoảng năm hai năm ba cỡ đó!”

“Nói cách khác, việc này, chỉ là do dân chuyên có hứng thú với tiềm năng tương lai của mấy đứa, nên mời về để xem xét…”

“Tất nhiên là đến lúc tốt nghiệp, họ hết hứng thú thì từ bỏ thôi!”

“HẢ…⊙▃⊙?!”-Cả lớp sững sờ trước gáo nước lạnh mà Aizawa sen-sei tạt thẳng vào đầu tụi nó, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ thì cũng đúng thôi.

Bởi vì, hiện tại bọn nó chỉ mới mười sáu tuổi, còn quá sớm để kết luận được điều gì.

Mineta vẻ mặt đầy căm tức vỗ lên cái bàn nói, “Người lớn đúng ích kỷ vãi (-.-)!”

Jiro hết sức chăm chú hỏi, “Vậy một khi được chọn lựa đi thực tập thì bọn em phải cố gắng chứng tỏ bản thân đúng không ạ?!”

“Ừ…Về phần tổng kết đơn đề cử thì đây…”

Tích!

Aizawa bấm cái nút điều khiển, bảng đen lập tức biến thành bảng điện tử, hiện ra từ trên xuống dưới một hàng dài dằng dặc tên của các học sinh lớp 1-A, có và không có đề cử.

Trong đó, Todoroki không ngờ chiếm vị thứ cao nhất, trọn vẹn bốn ngàn phiếu, Hitomi kém hơn chút ít, chỉ được ba nghìn tám trăm sáu mươi hai cái. Xếp thứ ba là Bakugo với ba nghìn đề cử.

Khó tin hơn hết là Midoriya, lại được tới hai nghìn đề cử, đứng hạng bốn sau ba người trên. Ngay cả Yaoyozoru mấy đứa nhóc cũng được trên dưới một nghìn đề cử không đồng dạng.

Nhưng một vài đứa không vào vòng trong như Jiro hay Mineta hiển nhiên không có đề cử nào.

“Năm này ta cứ tưởng sẽ có cách biệt…Nhưng có vẻ như các em thể hiện khá tốt, nên chỉ số không sai biệt quá nhiều!”

“Khục…”

“Hãy nhớ rằng, dù cho không được bất kì anh hùng tuyển chọn, các em vẫn phải gia nhập cơ quan của một dân chuyên để tích lũy kinh nghiệm thực tiễn!”

“Kinh nghiệm thực tiễn…( 0,0)?! –Midoriya kinh ngạc nhìn Aizawa, “Sen-sei, như vậy là…?”

“Để ta nói rõ hơn, lúc ở USJ, các em đã chiến đấu với bọn tội phạm rồi, đó cũng là một phần kinh nghiệm thực tế…”

“Tuy nhiên, anh hùng không chỉ giới hạn ở chiến đấu, mà còn truy bắt, giúp đỡ, bảo vệ dân thường…Thế nên, để mấy đứa vào ở trong một cơ quan dân chuyên có đầy đủ các công cụ cũng như chứng kiến cách làm của họ thì vẫn là phương pháp huấn luyện ý nghĩa nhất…Vậy thôi!”

“Do đó nên mới phải chọn tên anh hùng sao…(*^ -^*)!” –Sato nắm nắm tay hồ hởi nói.

“Mọi chuyện trở nên thú vị rồi đấy!”

“Cố lên đi mấy thanh niên…!”

“Mặc dù những cái tên anh hùng đó chỉ là tạm thời, nhưng nếu các em không chọn cẩn thận thì…”~~~Cạch~~~ Cửa phòng lần nữa mở ra, nóng bỏng giáo viên kèm theo dễ nghe thanh âm tiến vào, “Chuẩn bị mang nỗi nhục ý đến hết đời nhé!”

“MID…NIGHT… ♥‿♥!”

~~~~~My Hero Academia~~~~~