Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 122: Mạc Tịch Sâm!

Trở về lều trại dưới cơn mưa ào. Cả 4 người trở lại toàn thân ướt sủng và Vân Mộng người đầy vết thương. Để Vân Mộng cho đám nhóc chăm sóc, Minh Kỳ kể lại cho Hạo Thiên toàn bộ sự việc xảy ra và nói

"Boss tính sao đây? "

Hạo Thiên vẫn thản nhiên như thường, ánh mắt còn lộ sự khinh thường nói 

"Việc này cứ để Vân Mộng giải quyết đi! Ta lại muốn xem xem, đôi cẩu nam nữ đó, sẽ bị bầm nát xương thịt ra như thế nào đây! "

Lúc đó, 1 tia sát ý hiện ra trong đáy mắt Hạo Thiên. Minh Kỳ giật mình, hoảng sợ trước sát ý đó. Hạo Thiên đưa cho Minh Kỳ 2 lọ thuốc trắng với 2 màu nắp khác nhau, 1 màu vàng và 1 màu xanh, lại nói 

"Đây là 2 bình đan dược ta mới luyện chế ra. Bình vàng là thuốc bổ, giúp tăng cường sức mạnh, sức đề kháng, thể lực, có tổng cộng 100 viên;  còn bình màu xanh là thuốc tăng lv, chỉ có 5 viên mà thôi, mỗi viên tăng 5 lv. Cứ khi nào Vân Mộng tăng 10 cấp lại đưa cho nó uống 1 viên. Còn thuốc bổ thì tăng 3 cấp 1 viên, hiện tại cho nó uống trước 5 viên thuốc bổ đi. Một tháng tới sẽ tổ chức đối kháng giữa các học sinh ngoại nội viện, Vân Mộng sẽ tham gia!"

Minh Kỳ nhận lấy 2 bình thuốc, rời đi ngay lập tức. 

Hạo Thiên ngồi tại trên ghế, lòng đầy khó chịu cùng khinh thường. Tiểu Siêu kế bên nói

"Có gì mà phải so đo với 2 con cẩu, cứ bình thường đi. Sau này A Mộng sẽ cho đôi cẩu đó biết thế nào là bị băm vằm ra!"

Lời tiểu Siêu nói ra còn chan chứa trong đó sự giận dữ, nhưng ngoài mặt lại như không có gì. Dám mắng cậu chủ, đôi cẩu nam nữ đó chắc chắn sẽ hóa tro bụi!

"Ha, ta chờ xem!" Hạo Thiên cười nhẹ, tiếp tục đọc quyển sách

Bên phía Vân Mộng, đám nhóc đặt Vân Mộng lên giường, thay cho cậu 1 bộ quần áo khác. Vân Mộng cũng không phải loại dễ bệnh, nên lúc đi dưới mưa về cũng chẳng hề hấn gì. Chỉ là trên người đầy vết thương do con Phong Điểu gây ra. Nào là trên mặt, tay, chân và khắp toàn thân, đều là vết cào cấu của con Phong Điểu. Các vết thương nhanh chóng được xử lý nhờ vào thuật trị thương của Lâm Băng Liên. Tuy không bằng Hạo Thiên nhưng cũng được xem là xuất sắc trong giới trẻ rồi, chỉ sau 30p, tất cả đã lành miệng. 

Tuy không để lại sẹo hay vết rách nào cả, nhưng chắc chắn sẽ để lại những cơn đau đớn tột độ, đau từ trong long ra ngoài thể xác. Chỉ 1 ngày sau đó, tất là ngày cuối của cuộc thi săn yêu thú, Vân Mộng tỉnh lại, nhưng thần trí cứ thất thần, lâu lâu lại cười phá lên. Không chịu nỗi được nữa, Thống Trung thay mặt đám nhóc, đến trước mặt Vân Mộng và rồi.....

"Chát"

5 dấu ngón tay hằn sâu trên mặt, cơn đau trên mặt lấn át cả những cơn đau do Phong Điểu gây ra. Vân Mộng thừ người ra, nhìn Thống Trung ngơ ngác, và nhận lấy 1 tràng tiếng mắng 

"Vân Mộng a Vân Mộng, ngươi cứ như vậy mãi sao!? Cũng chỉ là 1 đứa con gái mà thôi, có cần phải như vậy không! Ngoài kia thiếu gì người con gái tốt hơn, có cần không ta giới thiệu cho 1 người không? Còn nữa, chẳng phải ngươi đã thề sẽ báo thù sao, sao bây giờ còn thừ người ra ở đây, còn điên điên dại dại ở đây. Mau chóng đi tập luyện để mạnh hơn, còn vào cuộc thi 1 tháng sau cho đôi cẩu nam nữ đó biết tay! Nào, mau đứng dậy và ra ngoài đi!"

Nhờ cái tát lúc nãy, Vân Mộng tỉnh táo hẳn ra, lấy lại tinh thần, đứng người dậy và đi ra ngoài để tỉnh táo hơn. 

Còn Thống Trung sau khi Vân Mộng đi khỏi thì bị đám con gái mắng cho

Băng Liên: "Có phải cậu mạnh tay quá rồi không? Dẫu sao người ta cũng đang buồn rầu đó!"

Thiên Tuyết: " Trung ca ra tay quá mạnh rồi, in sâu cả 5 dấu ngón tay trên mặt thế kia mà" 

Di Di: "Trung ca cũng phải hiểu cho cảm giác của người ta chứ! "

Gia Linh: "Mà, đôi cẩu nam nữ kia, dám làm A Mộng ra nông nỗi này. Chúng chắc chắn sẽ trả giá đắt! "

.......

"Ách... Đánh mạnh như vậy là vì muốn A Mộng lấy lại tinh thần thôi. Cũng đâu có mạnh lắm đâu! "

Thống Trung phản bác lại. 

"Hứ"

Cả đám nữ hứ 1 tiếng, không thèm quan tâm tới Thống Trung nữa. 

Một lát sau, Vân Mộng quay lại với khuôn mặt đầy tỉnh táo, không còn sự ngây dại, điên điên khùng khùng giống lúc nãy nữa. Đến trước mặt Hạo Thiên, quỳ xuống và nói

"Con nhất định sẽ báo thù, rửa mối nhục ngày hôm nay! "

"Được, còn bây giờ, nói ta biết cô ta là ai? "

Hạo Thiên thản nhiên nói

"Cô ta tên là Chu Vũ Yến, con cháu của 1 gia đình phụ thuộc, là con gái trưởng Chu gia. Con quen cô ta khi cô ta mới là học sinh lớp thường dân. Đến bây giờ cũng được 3 năm rồi, hiện tại cô ta là học sinh lớp thiên tài. Con ở nội viên có gì tốt đều mang ra đưa cho cô ta tu luyện, nên cô ta mới có được thành quả như ngày hôm nay. Có phải con ngu lắm không! Uổng phí 3 năm để bây giờ nhận lại là cái gì cơ chứ, là sự phản bội là sự sỉ nhục,  là đau thương! Con sẽ giết chết chúng! "

Nói tới đây, đôi mắt Vân Mộng đầy sát khí, trong đôi mắt như còn hiện lên hình bóng đôi cẩu nam nữ đó. 

"Được rồi, ta biết rồi. Cho nên bây giờ ngươi hãy cố gắng tu luyện cho thật tốt vào!  Vì ta muốn thấy chúng bị băm vằm ra, rõ chưa?" 

Hạo Thiên thản nhiên nói ra, còn hiện lên sự thích thú khi nói đến việc băm vằm đôi cẩu nam nữ đó. 

"Rõ ạ! "

Vân Mộng nói xong lập tức rời đi,  đến chỗ đám nhóc. Một lát sau, lại có người ghé thăm

"Nhóc Hạo Thiên,  ngươi có biết về việc Vu Phong lão sư bị mất tích không?"

Doãn Bằng gấp gáp vội vã xông vào lều trại của Hạo Thiên, hỏi 

"Không biết! "

Hạo Thiên quẳng lại cho Doãn Bằng 1 câu đầy thất vọng. Nhưng, Vu Phong mất tích làm sao không liên quan đến Hạo Thiên? Liên quan nữa là đằng khác, Vu Phong bị Hạo Thiên giữ trong không gian hệ, đang điều trị kia kìa. 

"Vu Phong lão sư và 5 đứa em gái của cậu ấy bị 1 bầy sói tấn công vào sáng sớm ngày hôm qua. Khi 5 đứa nhóc về báo tin, bọn ta lập tức đi tìm kiếm, nhưng khi trở lại chỗ ấy thì hoàn toàn không có gì cả. Không 1 vết máu, không 1 con sói nào chết ở đấy cả. Trong khi đó, 5 đứa em lại khai báo là Vu Phong bị mấy con sói cắn và 1 vài con bị Vu Phong giết. Thế có nghĩa là gì cơ chứ? "

Doãn Bằng khó hiểu nói

"Làm sao ta biết được cơ chứ! Ta có gặp vị lão sư đó đâu."

"Haizz, được rồi. Thế không làm phiền nữa, ta đi đây! "

Doãn Bằng quay lưng định bỏ đi, nhưng Hạo Thiên lại hỏi

"Trong chuyến đi kì này có bao nhiêu học sinh nội viện khu B tham gia vậy? "

"Khu B nội viện, hừm....chỉ có 1 mà thôi, em ấy tên là Mạc Tịch Sâm!  Sao vậy, lại có chuyện gì à? " 

Doãn Bằng thắc mắc hỏi ngược lại

"Không có gì, chỉ tò mò mà thôi. Ông mau đi đi! "

Hạo Thiên nói đến đây, quơ tay đuổi đi. Doãn Bằng khó hiểu muốn hỏi nữa, nhưng khong nói gì, cũng quay lưng bỏ đi

Khi Doãn Bằng đi khỏi, Thiên Tuyết nhảy cẫng lên. Nói

"Mạc Tịch Sâm!?  Người này có cùng họ với Mạc Vân Châu bạn em, chắc chắn có liên quan rồi ạ! "

"Điều đó là đương nhiên rồi, muội khỏi phải nói! Muội mau đi hỏi cô bạn Mạc Vân Châu của muội về người tên Mạc Tich Sâm này đi! "

Hạo Thiên nói, khuôn mặt đầy hứng thú

"Vâng!"

Thiên Tuyết thong thả rời khỏi. Còn về Vân Mộng, sau khi biết tên của tên nam nhân đó, khuôn mặt đầy tức giận và ghi sâu cái tên đó vào lòng, khắc sâu chữ hận vào tâm can.