Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 105: Tô tô không nói nhầm

Tô Tô ở bên cạnh thấy vậy lắc đầu. Một mảng sương mù không có lực sát thương nào mà đã sợ mà rút lui, những kẻ này còn sống đã là một kỳ tích. Cô ra hiệu cho Trạc Thế Giai, hai người nói với Thư Sinh một tiếng rồi xuống tầng sáu phía bên phòng cấp cứu lấy máy siêu âm.

Hai người bọn họ bàn bạc với nhau: tìm một chiếc xe tải lớn đến bệnh viện chở dụng cụ chữa bệnh không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bây giờ vừa trẻ con vừa bác sĩ y tá đi theo bọn họ, nếu cứ tiếp tục lang thang ở bên ngoài cũng không ổn. Trước tiên phải đưa trẻ con và nhân viên y tế về khu biệt thự Táo Đỏ.

Bọn họ còn muốn giết zombie, còn muốn tìm thêm đồ, tốt nhất cứ đến bệnh viện vài chuyến nữa. Lần sau đi thì tìm một chiếc xe tải chở hàng loại lớn là được.

Bây giờ mang cái máy siêu âm về trước đã. Máy siêu âm không to lắm, Trạc Thế Giai nói còn có thể gấp lại, giống như cái bàn gập lại vậy, đặt ở cốp sau xe Jeep của Tô Tô thoải mái, còn có thể để thêm vài thứ khác, đến tầng sáu xem trước rồi nói.

Tầng sáu rất yên tĩnh. Tô Tô đưa Trạc Thế Giai dạo một vòng, không gặp phải còn zombie còn sót nào mới cùng nhau vào phòng siêu âm. Dưới sự chỉ huy của Trạc Thế Giai, Tô Tô bắt đầu thu gom tất cả vật dụng y tế trong phòng siêu âm, bao gồm mấy thứ như găng tay dùng một lần, bao cao su, giấy vệ sinh, dung dịch rửa ảnh, các loại thuốc khử trùng… đều nhét vào trong ba lô của Trạc Thế Giai.

Ban đầu, ba lô của Trạc Thế Giai đựng toàn sữa bột, nhưng sau khi qua phòng cách ly và phòng chăm sóc đặc biệt, nó đã trống không. Giờ đây, sau khi Tô Tô càn quét, nó nhanh chóng đầy căng. Trạc Thế Giai tự mình ra tay tháo dỡ máy siêu âm. Đến khi cô tháo máy chủ, màn hình, đầu dò xong rồi tháo nốt giá đỡ nằm xuống như cái bàn để máy tính thì bên này Tô Tô cũng đã thu gom được kha khá rồi.

“Ôi~~ trời ạ, mới gom từ một phòng siêu âm thôi mà đã đầy cả balô rồi.”

Nhìn cái ba lô đầy dụng cụ y tế, Tô Tô nhíu mày, xách dây đeo ba lô lên, Trạc Thế Giai liền kêu:

“Cháu đứng im, ba lô nặng như vậy, bây giờ cháu mang thai mới được hơn hai tháng, để cô đeo cho.”

“À… Vâng!”

Tuy Tô Tô không cảm thấy chút đồ này có gì khó khăn nhưng nếu Trạc Thế Giai muốn giúp cô, cô cũng vui vẻ thoải mái. Hai người chú tâm bận rộn trong phòng siêu âm nên không ai phát hiện ra bên ngoài cửa khẩn cấp tầng sáu, Lý Oánh ghé vào cửa, thấy hết mọi việc. Bây giờ cô ta đang tựa ở trên tường, cười thầm.

Quả nhiên Tô Tô mang thai, nếu không bao nhiêu trang thiết bị chữa bệnh trong bệnh viện không mang đi, lại âm thầm cùng Trạc Thế Giai mang cái máy siêu âm về làm gì? Bây giờ bụng Tô Tô chưa to, chắc chắn còn ít tháng. Căn cứ vào lời nói của Lý Tiểu Vũ, Tô Tô và Diệp Dục cũng chỉ mới biết nhau hơn hai tháng, chắc chắn đứa bé này không phải của Diệp Dục. Trừ phi Tô Tô và Diệp Dục vừa quen nhau ngày đầu tiên đã lên giường.

Không phải không có ai vừa quen đã lên giường, nhưng Tô Tô và Diệp Dục đều không phải loại người buông thả như vậy. Lý Oánh tự tin một cách tuyệt đối về điều này.

Lý Oánh lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ rời đi. Tô Tô và Trạc Thế Giai thì vác máy siêu âm từ tầng sáu xuống, ra khỏi đại sảnh khu cấp cứu.

Lúc này, không ít zombie từ nơi khác đang lê lết qua đây. Tô Tô điều khiển hai người nước giết từ từ, rồi cùng Trạc Thế Giai chạy đến chiếc Jeep đỗ ở bên ngoài, Trạc Thế Giai mở cốp rồi thốt lên:

“Tô Tô, nhiều đồ như vậy, làm sao bỏ được đây?”

“Vứt hết ạ.”

Tô Tô không nói nhầm, tiến lên liền gạt hết đồ ra ngoài. Những đồ nhặt kiếm được trên đường đi này, đối với người không có bản lĩnh không có dũng khí thì quý hóa như vàng, nhưng với Tô Tô thì cô chỉ cần động ngón tay là có.

Trong lúc cô đang ném đồ ra ngoài, nhóm Diệp Dục đã dẫn mấy người anh Bì đi ra. Phía sau anh Bì, đám thuộc hạ đi theo, mỗi người đều thận trọng ôm một đứa bé, mặt rất buồn cười. Tô Tô quay đầu nhìn lại, lập tức nghĩ đến một biện pháp tốt không lãng phí đồ dùng; cô vẫy tay với mấy bác sĩ y tá:

“Mấy người qua đây, ăn mấy thứ này hộ với.”

Cô chỉ bánh quy, nước khoáng, các loại đồ ăn vặt, chocolate... bị vứt trên mặt đất. Những bác sĩ y tá kia đã đói lả đi từ lâu, sống được đến giờ là nhờ uống đường glucose, nước muối sinh lý. Tuy vừa rồi họ đã ăn chút đồ do đám du côn đưa nhưng hoàn toàn không bõ dính răng đối với mấy người đói bụng lâu ngày như vậy. Vì vậy nhóm bác sĩ y tá thấy đồ ăn trên mặt đất, ai cũng sáng mắt lên, đi tới bắt đầu ăn uống.

Những người còn sống đi sau cùng thấy vậy cũng lao đến như hổ đói, có kẻ còn định cướp bánh quy trong tay cô y tá Lương Tiểu Kỳ. Tô Tô đanh mặt giơ tay hất một cái làm cho tên đó ngã ra đất. Cô cười lạnh, đạp chân nghiền nát thanh chocolate:

“Những thứ này, tôi có vứt ra đất không ăn, các người cũng không được phép nhặt!”

Sữa bột ăn không hết thà để rơi vãi dưới đất chứ không chịu để lại cho mấy đứa bé, loại người này, Tô Tô sớm đã không ưa rồi. Cô làm như vậy cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.

Tô Tô đưa mắt nhìn, bất ngờ thấy khuôn mặt tràn đầy sùng bái của Lương Tiểu Kỳ. Cô gái nhét bánh quy vào miệng, chắp hai tay để trước ngực, nhìn Tô Tô như thần tượng. Báo thù rồi, báo thù rồi, tất cả phẫn nộ và bất mãn trong lòng cô đều được Tô Tô báo thù cho rồi.

“Cô nhìn gì thế? Vẫn muốn ăn à?” Không biết suy nghĩ bây giờ trong lòng Lương Tiểu Kỳ, Tô Tô lại lấy một túi đồ ăn vặt từ trong cốp sau ra, nhét vào trong lòng cô y tá, “Cầm ăn đi, mỗi người các cô cầm một túi, tôi dọn sạch sẽ cốp sau.”

“Anh Diệp, như vậy có phải quá đáng lắm không?”Lý Oánh đã đi bên cạnh Diệp Dục, nhìn Tô Tô tự mình cho những bác sĩ y tá một túi rồi lại một túi to đồ, nhỏ giọng nói với Diệp Dục, “Chúng ta vất vả kiếm đồ, các anh để cho Tô Tô đưa cho người khác như vậy sao?”