Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 41: Sao anh lại ở đây?

Tạ Hào Thế yên tâm xuống xe, từ từ đến bên cạnh chiếc xe Jeep. Anh ta ngó vào bên ghế lái thì thấy Tô Tô buộc tóc hai bên đang gục trên vô lăng. Không biết cô bị làm sao mà cũng không thấy động đậy, lộ ra phần gáy trắng trẻo ngọc ngà, nõn nà quyến rũ khiến người ta rung động.

Tạ Hào Thế gõ nhẹ vào cửa kính xe, Tô Tô đang gục đầu lên vô lăng chợt ngẩng phắt lên, nghiêng đầu đầy cảnh giác, mở to mắt nhìn về phía Tạ Hào Thế.

“Anh đây.”

Nhìn thấy điệu bộ của Tô Tô, khuôn mặt cứng đờ của anh ta hơi thả lỏng. Cô bé này trước mạt thế nhát như thỏ, sau mạt thế vẫn như vậy. Nhưng hóa ra thỏ cũng có ánh mắt cảnh giác mạnh mẽ như vậy, đây không phải kiểu sợ hãi mạt thế và không thể chấp nhận được, mà là kiểu kinh ngạc khi thấy người như anh đột nhiên xuất hiện.

Tô Tô mở cửa xe, ngửa cổ ợ chua, nhìn Tạ Hào Thế hỏi: “Muộn thế này rồi anh còn ra ngoài đi dạo à?”

Lời nói của cô khiến Tạ Hào Thế cười. Lúc này là lúc nào rồi, người trên cả thế giới còn đang sống trong hoang mang sợ hãi mà cô còn tâm tình đùa anh ta? Cô khiến trái tim căng thẳng của Tạ Hào Thế bỗng trở nên nhẹ nhõm hơn, hỏi:

“Em sao thế? Khó chịu à?”

“Ừm.”

Tô Tô gật đầu, xoa dạ dày. Triệu chứng nghén của cô ngày càng rõ rồi, chỉ lái xe có một chút mà cứ có cảm giác buồn nôn, dạ dày cũng cảm thấy trống rỗng.

“Thôi em về đi, muộn thế rồi. Về nghỉ ngơi đi cho khỏe.”

Thấy Tô Tô vì đám zombie chết thảm thương xung quanh mà buồn nôn nhưng không dám nôn, Tạ Hào Thế cảm thấy đỡ hơn một chút. Tô Tô lắc đầu, mở cửa xe, tay cầm dao tông đi về phía đồn cảnh sát.

“Em có một người bạn đang ở trong đó.”

“Bạn nào?” Tạ Hào Thế vươn tay túm cánh tay cô, nhíu chặt hàng lông mày, “Đáng để em mạo hiểm thế sao? Dám đơn thương độc mã đi cứu người?”

Điều Tạ Hào Thế muốn nói là, người bạn đó của cô có khi đã thành zombie từ đời nào rồi. Một người con gái như cô không biết trời cao đất dày chạy đi cứu người, không sợ cũng biến thành zombie sao?

“Rất quan trọng.”

Cô hất tay Tạ Hào Thế, cầm dao tông chạy nhanh vài bước mở cửa đồn cảnh sát. Một con zombie mặc đồ cảnh sát bổ nhào tới. Tạ Hào Thế vừa quay qua nhìn, không ngờ cô dám mở cửa đồn cảnh sát bèn hét lớn, chưa kịp lao ra cứu thì Tô Tô đã vung dao lên chặt đầu zombie đúng lúc nó lao ra.

Dòng máu đỏ thẫm chầm chậm chảy từ vết cắt bén ngọt. Máu zombie không chảy trong cơ thể nữa nên đặc sệt lại, chỉ giống như sữa chua màu berry, chảy một ít rồi đông đặc ở bên rìa vết cắt, máu thịt văng đầy người Tô Tô và Tạ Hào Thế. Lúc này không chỉ Tô Tô nôn mà Tạ Hào Thế cũng cúi gập người xuống nôn.

Tô Tô nôn vì do cô nghén, ngửi thấy mùi tanh của máu thì khó chịu. Còn Tạ Hào Thế chỉ đơn thuần là thấy buồn nôn. Anh ta vừa nôn xong liền thấy con thỏ nhỏ Tô Tô chạy nhảy đuổi theo cái đầu zombie bị lăn ra xa. Cô lại bổ một đao ngọt xớt như bổ dưa hấu vào đầu zombie, lấy ra một viên tinh hạch bằng cỡ viên bi ve ở bên trong.

Tạ Hào Thế lại nôn lần nữa.

“Oa, viên tinh hạch này thật nhiều năng lượng,” ngón tay còn dính máu sệt của Tô Tô cầm viên tinh hạch lên, cô tự lẩm bẩm một mình: “May mà bị mình xử, không thì nó thăng cấp mất.”

Zombie cũng sẽ thăng cấp, không phải tất cả zombie đều dễ giết, cũng không phải tất cả zombie đều có thể thăng cấp. Zombie thăng cấp cũng tùy vào xác suất giống như dị năng giả vậy!

Thu tinh hạch trong tay, Tô Tô quay lại mở tiếp cánh cửa khác trong đồn cảnh sát. Khi zombie bắt đầu từ bên trong bổ nhào ra ngoài thì cô cũng vung dao, thu tinh hạch. Còn Tạ Hào Thế ở sau lưng cô chỉ nhìn nhìn và nhìn, mắt anh ta trở nên thâm trầm hơn. Con thỏ nhát gan như Tô Tô còn có thể thích ứng với mạt thế trong một thời gian ngắn như thế, sao anh ta lại không?

Rạng sáng ngày hôm qua, Tạ Hào Thế còn đang ở trong bệnh viện xử lý chuyện Tô Tô giết Bạch Lạc Lạc và vết thương Tạ Thanh Diễn bị Bạch Lạc Lạc cắn. Chẳng hiểu vì sao người xung quanh anh bỗng nhiên đồng loạt ngất xỉu, khi đứng lên thì lại biến thành zombie. May mà hai người bọn họ chạy nhanh, những người chưa kịp chạy thoát trong viện cuối cùng cũng không thấy ra ngoài.

Phàm là người bình thường, đối với địa ngục rơi xuống đột ngột thế này, không cảm thấy sợ hãi mới lạ. Điểm khác nhau là ai có thể mau chóng vượt qua nỗi sợ hãi. Loài người là thống trị muôn loài không thể cứ trốn chạy mãi thế được, nếu không thể cầm vũ khí đứng lên chiến đấu thì sớm muộn cũng chỉ còn đường chết.

Sau khi gấp rút chuẩn bị tâm lý, Tạ Hào Thế giơ súng lên, đi theo sau lưng Tô Tô vào đồn cảnh sát. Đoạn đường ngắn từ cổng vào đồn không có zombie. Tô Tô quay đầu nhìn thấy Tạ Hào Thế đi theo bèn nhíu mày hỏi:

“Em còn chưa hỏi anh vì sao anh lại ở đây?”

“Lúc anh với Thanh Diễn vào khu biệt thự thì nhìn thấy xe em đi ra. Anh sợ em không biết thế giới bên ngoài đã biến đổi nguy hiểm nên đi tìm em.”

Cô ngó nghiêng sau lưng Tạ Hào Thế, anh ta ở cùng Tạ Thanh Diễn ư? Chiếc Volvo vừa vào biệt thự Quả Táo chính là của Tạ Hào Thế? Thảo nào cô thấy biển số nhìn rất quen. Vậy Tạ Thanh Diễn bị Bạch Lạc Lạc cắn mà không biến thành zombie thì sẽ biến thành dị năng giả? Bây giờ có phải Tạ Thanh Diễn đang theo sau không nhỉ, vừa đúng lúc, tìm cơ hội xử quách tên đó cho rồi!

Nhưng cô nhìn hồi lâu mà vẫn không thấy tung tích của Tạ Thanh Diễn, thậm chí đến bóng cũng chẳng có. Khuôn mặt cô không khỏi lộ vẻ thất vọng.

“Thanh Diễn không đến, nó ở nhà đợi em.”

Nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Tô Tô, Tạ Hào Thế hơi nhíu mày nhưng vẫn giải thích hành tung của Tạ Thanh Diễn. Anh ta tưởng nói như thế thì Tô Tô sẽ cảm thấy được an ủi, không ngờ cô chỉ cười lạnh:

“Đợi em á? Em còn tưởng anh ta sợ quá không dám xuất hiện. Anh đừng nói tốt về anh ta nữa, cái thói đó của anh ta em còn không biết sao?”

Trong bóng tối, Tạ Hào Thế đứng thẳng người hiên ngang vững chãi. Anh ta đần ra nhìn khuôn mặt Tô Tô, hơi phản cảm: “Tô Tô, em với Thanh Diễn cãi nhau đến mức này sao?”

Tô Tô không nói gì, chỉ liếc Tạ Hào Thế rồi tiếp tục quay đi, bước về phía trước. Đi được hai bước cô lại quay đầu lại nhìn Tạ Hào Thế đang đi theo sau,

“Em không cần anh tìm, anh cũng không cần phải đi theo em. Đi về mà bảo vệ Tạ Thanh Diễn đi.”