[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 18: 18 Ông Lão Bị Giam Trong Tháp Cao

Vừa rồi trong một khoảnh khắc y đã nghĩ, thật mong chính mình biến thành vạt nắng chiều kia.

———

Harry đã ngồi gần một ngày trong văn phòng của thầy Dumbledore.

Y chống má, thất thần nhìn chằm chằm vào khung tranh trống rỗng, dòng suy nghĩ không biết đã trôi đến nơi nào rồi.

Vị hiệu trưởng cơ trí râu tóc bạc trắng nhận ra được đứa trẻ lương thiện này đang có chuyện phiền lòng.

Cụ chỉ mỉm cười nhìn y chứ không hề quấy rầy.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện như thế đấy, khi không muốn thông suốt thì luôn cảm thấy nghĩ mãi không thông, khi không muốn tỏ tường thì luôn ước rằng mình bị che đậy.

Mong rằng đứa trẻ này sẽ không phải trả giá bằng nỗi tiếc nuối lớn lao.

Hiểu ra theo cách ấy thì quá tàn nhẫn, ví dụ như chính cụ.

Harry cần một sự chứng minh, y cần gặp mặt Snape.

Trong dĩ vãng y quá bận rộn, giờ lại quá rảnh rỗi, rảnh rỗi đến mức y không tìm ra được chuyện gì khác để phân tán sự chú ý, để khỏi cần chìm đắm trong cái vòng luẩn quẩn của khẳng định và phủ định.

Mãi cho đến khi ráng chiều buông xuống, ánh sáng đỏ rực xuyên qua ô cửa sổ rọi lên bức tranh trống rỗng, thì dường như sự nhẫn nại của người trong tranh đã bị rút cạn.

Hắn xông ra một cách hùng hổ, tức giận gào lên: "Potter! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Linh hồn tức khắc trở về với thân xác, Harry giật mình thoáng cái, rồi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chăm chú vào giáo sư Độc dược của mình.

Ánh chiều tà như bị thu vào trong tấm áo chùng đen của Snape, vầng sáng nhạt nhòa nơi ống tay và cổ áo ấy dịu dàng đến lạ thường.

Y không dám nhìn mặt Snape mà cứ chăm chăm vào mảng đen mơ hồ trong tranh, rồi thình lình bật dậy tông cửa xông ra ngoài.

Snape bị chọc giận bởi hành vi của Kẻ Được Chọn tuổi thanh niên – người giờ đã không còn được tính là trẻ con nữa.

Hắn nhìn bóng dáng xuất chúng đã đi xa, sắc mặt càng thêm tối tăm.

Y trợn mắt nhìn mình cả một ngày, vừa thấy mình thì lại bỏ chạy.

Nếu ghét thế thì cần gì phải tới đây?

Cụ Dumbledore đang vuốt râu bỗng khựng tay lại, trong đôi mắt xanh lam cũng ánh lên nét nghi hoặc.

Harry cảm thấy mình hết thuốc chữa rồi, mặt mũi nóng phừng phừng.

Vừa rồi trong một khoảnh khắc y đã nghĩ, thật mong chính mình biến thành vạt nắng chiều kia.

Cuối cùng thì Hermione cũng đồng ý liên lạc với y.

Có trời mới biết Harry muốn mau chóng được làm việc đứng đắn gì đó để cứu vớt mình khỏi trạng thái hỗn loạn này biết bao.

Y lao đến Sở Thần bí bằng tốc độ gần như Tia Chớp cũng không đạt tới được.

Hermione đã chờ y ở ngay trước cỗ máy thời gian.

Nhìn thấy chàng thanh niên mặt mũi hân hoan, cô phù thủy nhíu mày đầy ngờ vực: "Có đôi khi mình cảm thấy bồ đúng là một kẻ kỳ quái, thật ra bồ rất hợp với Luna đấy."

Harry đáp lại với giọng nghiêm túc: "Hermione, bồ quả là vừa thông minh lại xinh đẹp, hợp với Neville hết sức." Suýt nữa Hermione đã dùng đũa phép đâm chết y.

"Mình đã dựa theo lời bồ kể để đưa ra một số phỏng đoán có khả năng xảy ra, căn cứ vào tất cả mọi thay đổi, kể cả những chuyện nhỏ nhất.

Nhưng tin tức phản hồi lại có vẻ không có giá trị gì.

Mình nghĩ, ngoài việc khiến Đuôi Trùn đã chạy trốn sớm hơn thì bồ cũng không thay đổi điều gì cả.

Hoặc có lẽ, thật ra đã từng có sự thay đổi, nhưng nó xảy ra ở nơi chúng ta không có khả năng biết đến."

"Quả thật mình không hề bóp méo quỹ tích của bất cứ chuyện gì, mọi chuyện vẫn tiếp diễn giống như lúc trước.

Chẳng qua mong muốn ban đầu khi quay về năm thứ ba chỉ là để xem thử hai tháng sau, mình có biến thành "Đầu Sẹo bị lãng quên" hay không.

Thứ quan trọng là lần này.

Hermione à, đưa mình về năm thứ năm đi.

Nếu như thuận lợi, thì mình có thể cứu chú Sirius!"

Vào lúc Harry tự gọi mình là "Đầu Sẹo", Hermione không kìm được mà mỉm cười.

Nên biết thời đi học, Harry ghét cay ghét đắng cái biệt danh này, thế mà lúc này y lại rộng lượng đến độ lôi nó ra đùa.

Hermione gật đầu, đang định lấy số liệu đã tính toán xong từ trước ra thì một tờ khẩu lệnh bay đã tìm được cô.

Tờ giấy hô to: "Bộ trưởng có việc tìm ngài, đang chờ ngài ở văn phòng." Tiếng nói ấy thậm chí còn làm mấy cái mạng nhện nhỏ trên trần nhà rung lên rồi rớt xuống.

Hermione vội vàng cất đũa phép đi.

Cô bảo Harry đừng ra ngoài đi lung tung và cũng đừng có động bừa vào cỗ máy thời gian, rồi xoay người chạy ra cửa.

Harry một mình quan sát cỗ máy thời gian, vô cùng buồn chán.

Chắc chắn trong Sở Thần bí có rất nhiều hàng cấm, chúng có thể bị khóa trong các căn phòng khác nhau.

Không biết trong số đó thì Ánh Bạc Trí Mạng được xếp vào mức độ nguy hiểm nào nhỉ? Mấy lần dịch chuyển trước đều do Hermione thao tác, y nhìn thấy những ký hiệu phức tạp đó là đã đau đầu, vốn không hề có ý muốn biết rõ quá trình tiến hành.

Harry nhìn kỹ từng vòng tròn trên cỗ máy, có lớn có nhỏ, trên mỗi vòng tròn đều có khắc những ký hiệu khác nhau, nhưng y chẳng nhận ra được cái nào cả.

Hermione từng nói, những ký hiệu này đều mang ý nghĩa đại diện riêng trong công thức mà Drynbia để lại, có thể là góc độ, cũng có thể là niên đại hoặc bất cứ thứ kỳ diệu nào khác.

Y nhìn một hồi, không nhịn được bèn giơ tay ra gạt chiếc kim đồng hồ uốn lượn trên một vòng tròn trong đám đó.

Dù sao thì để thực hiện nghi thức khởi động, y cần đọc một đoạn ma văn dài dòng, chứ chỉ thế này cũng không thể nào đưa mình đi được.

Thế nhưng, một luồng lực hút mạnh mẽ bỗng xoáy tới từ chính giữa cỗ máy thời gian.

Harry kinh ngạc há to miệng, còn chưa kịp móc đũa phép ra thì cả cơ thể đã biến mất.

Chỗ y vừa đứng ngay trước đó, giờ chỉ còn lại dòng khí đang cuộn trào.

Harry ngã xuống một nơi vô cùng tối tăm.

Y mò mẫm xung quanh, nắm chặt đũa phép giữa những ngón tay rồi niệm khẽ một câu "Phát sáng!", thế nhưng đũa phép của y chẳng có phản ứng gì hết.

Lúc này một giọng nói già nua và ung dung vang lên từ trong bóng tối, hẳn là cách y không xa.

"Đừng phí sức làm gì, ở đây không sử dụng phép thuật được."

Dường như rất lâu rồi ông lão ấy không nói chuyện, câu chữ có vẻ trúc trắc và cứng ngắc.

Harry hướng về phía âm thanh phát ra, nhắm mắt lại một lúc lâu rồi mới mở ra, y đã có thể hơi thích ứng với bóng tối.

Y nhìn thấy một ông lão khô gầy, bộ dáng cực kỳ giống một bộ xương khô.

Ông ta đang cuộn mình ở dưới một tấm thảm mỏng, nhếch môi cười với y.

"Nơi này lạnh lắm." Ông lão nói xong thì kéo tấm thảm trên người xuống: "Cậu dùng đi.

Cậu độn thổ đến nhầm chỗ à? Kẻ đáng thương, ở đây không thể độn thổ tiếp đâu, đợi người đến thả cậu ra ngoài thôi."

Harry chú ý thấy ông ta đang mặc một chiếc áo chùng cũ nát màu xám, có nhiều chỗ đã bị mòn đến mức không thể sửa chữa lại.

Y lắc đầu, khẽ nói câu cảm ơn: "Không cần đâu, cảm ơn ngài.

Nếu có thể thì xin ngài cho tôi biết nơi này là...?"

Y vừa lên tiếng thì đôi mắt ông lão bỗng lóe lên chút ánh sáng.

Ông ta cắt ngang lời y, chậm rãi hỏi: "Cậu đến từ nước Anh, đúng không?"

"...!Đúng thế." Harry thận trọng nhìn chằm chằm vào ông lão.

Vừa rồi trong mắt ông ta đã lóe lên tia hy vọng, dáng vẻ ấy có phần gợi lại ký ức của y.

"Nơi này là tháp Nurmengard, đương nhiên là ở Đức.

Chúng ta đang ở trong phòng giam cao nhất."

Voldemort đã từng tới nơi này.

Harry ngẩng đầu lên.

Gã đã tiến vào qua những kẽ song sắt hẹp đến mức chỉ có thể đưa cánh tay qua, ép hỏi tung tích của đũa phép Trưởng lão, hơn nữa còn giết chết ông lão này.

.

Truyện Mỹ Thực

"Thảm này cho cậu đấy, cậu bé." Ông lão nói với giọng điệu gần như vui sướng đến mức nhảy nhót: "Đổi lại, nói cho ta nghe chút về Dumbledore được chứ? Albus Dumbledore ấy."

Ông ta là Gellert Grindelwald.

– TBC –.