Sô Cô La Đen

Chương 38: Chương 38 Tôi Biết Bơi... Nhưng Cứu Tôi~~

Mọi người sau khi đồng loạt rời đi vì đã sơ ý đả động đến "đại ca" của bọn họ thì lại gặp "tam cô nương" nổi tiếng của BLACK. Ai nấy vui mừng như sấm vì vừa được gặp lại cố nhân vừa có được tấm khiên che chắn vững chắc khỏi cơn cuồng nộ kia..

Sau khi càm giác cơn cuồng phong trong nhà đã tạm lắng, trở nên yên tĩnh thì cả bọn lại kéo vào trong nhà, đồng thời lại nghe thấy việc tổ chức một chuyến du lịch, thì lại rất nhanh trở nên hào hứng, quên mất việc bọn họ vừa rồi đã phạm sai lầm

"Chuyến du lịch à, nghe cũng được lắm" Bọn họ đúng lúc thời gian này rất rãnh rỗi. BLACK cũng đang rất thoải mái, nói thẳng ra là không có việc gì làm nên đi du lịch thế này cũng tốt

"Đúng đó, vừa đúng lúc Ivy, Coral và Ann về nước, chúng ta cũng nên đi đâu đó đi"

"Lại sắp sinh nhật bé Thư nữa, đừng nói là mày quên sinh nhật của con bé nhá Phong"

Bé Thư (Thiên Thư) là em họ của Dương Phong, lúc trước ngoài Du Y ra, Thiên Thư là người luôn được DUơng Phong cưng chiều nhất. Thiên Thư cũng rất cứng đầu, tính tình lại siêu quái lạ. Trong BLACK ai cũng có phần nể sợ vì tính tình của Thiên Thư

Nhắc đến sinh nhật thì thật sự Dương Phong hắn đã quên mất tiu. Nhưng hiện tại hắn lại không cảm thấy áy náy gì hết mà là có một ý nghĩ mới nảy sinh trong đầu, sinh nhật Hàn Nhi là vào ngày mấy nhỉ???

"Này Phong, chịu không, chịu thì anh mày sẽ sắp xếp cho.."

"Được thôi, cứ tiến hành, nhưng kì này ít ngày thôi, 5 ngày là được rồi" Hắn cũng rất tò mò Hàn Nhi sẽ làm gì để có thể vượt qua thử thách lần này của BLACK, vả lại dù gì đây cũng là một chuyến đi chơi xa, rất tốt để hắn có thể làm vài chuyện…

"Khoan đã, nhóc nghĩ Hàn Nhi sẽ đồng ý đi như vậy sao?" Đã vậy lại còn tận 5 ngày. Lạc Thiên anh không nghĩ chuyện này sẽ thành công

"Đúng vậy, cậu cũng biết tính cách Hàn Nhi, thử nghĩ xem chuyện này có thể xảy ra hay không?" Đương nhiên là không. Khang Luân không phải không biết tính cách Hàn Nhi, chuyện đưa Hàn Nhi đi du lịch, anh nghĩ còn khó hơn cả hái sao trên trời nha

Nghĩ đến đây, Ivy cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc thì Dương Hàn Nhi đó là ai? Tiểu thư nhà nào vậy, cao quý lắm sao??? Đến cả BLACK rủ đi chơi cũng không thể đi được sao..

Nhưng như thế thì lại càng thú vị, rất có tính chinh phục, rất bí ẩn... Cô nhoẻn một nụ cười ngồi lặng im nhìn hai cô gái còn lại

Còn Dương Phong, hắn cũng không phải người xa lạ mà không biết tính cách Hàn Nhi nhưng đối với chuyện này cũng không phải là không có cách giải quyết

Hắn ngồi chống hai tay lên đầu gối, đôi lông mày khẽ nhíu lại, trên gương mặt đắc ý lộ ra ý cười "Chuyện Hàn Nhi, tôi có thể nhờ vào quyền hạn của Gíam đốc Âu được chứ?" Hắn buông lại lời nói pha chút giọng cười rồi đứng dậy đi ra ngoài " Mọi người hãy chuẩn bị thật tốt cho chuyến đi này" rồi lời nói cùng với bóng người cùng biến mất sau tiếng kót két của cánh cửa đóng lại

Mọi người sau đó cũng từ từ giải tán, Lạc Thiên bước ra ngoài liền nhìn thấy An An đứng trước chiếc xe đen của mình. Cô nhẹ nhàng cúi đầu chào rồi xoay lưng mở cửa xe cho anh. Lạc Thiên nghiêm nghị vào trong xe rồi vỗ vỗ vào cái ghế trống bên cạnh ý bảo cô ngồi vào

An An ngây người trong chốc lát, cô đối với anh vẫn là sự ngại ngùng trong những tình huồng như lúc này. Thấy cô chần chừ, Lạc Thiên vỗ mạnh hơn, lên tiếng mất kiên nhẫn "Ngồi xuống đi, tôi có chuyện nhờ cô một chút" Cô là thư kí của anh, nhờ cô cũng không phải chuyện sai lầm gì

Rất nhanh hiểu ra vấn đề, An An vào xe, cô ngồi thẳng lưng, căng thẳng đã đánh ụp mất sự tự nhiên vốn có của cô

"Có thể tìm được Dương Hàn Nhi ngay bây giờ không?" Lạc Thiên vào thẳng vấn đề...

"Hàn Nhi sao?" Cô hơi chần chừ, đầu óc suy nghĩ đến cách nào có thể tìm được Hàn Nhi, cô không phải không biết lúc trước Hàn Nhi đã trốn thì thật khó để tìm ra, nhưng An An lại không muốn để Lạc Thiên thất vọng, liền tỏ ra bộ dạng quyết chí, tự tin "Vâng, tôi sẽ cố gắng"

Anh gật gật đầu, ậm ừ rồi nhìn ra cửa sổ phía bên kia. An An hiểu ý, đột ngột mở cửa xe, nhanh chóng bước xuống "Thiếu gia về trước" cô cúi chào thêm lần nữa, nghiêm túc cho đến khi chiếc xe rời khỏi Quang Đông

An An đã làm công việc mới này hơn một tháng rồi, dù chưa biết hết mọi mặt của thiếu gia nhưng có một điều cô rất hiểu rõ đó chính là khi làm việc Lạc Thiên rất nghiêm túc, không thích xảy ra việc ngoài ý muốn. Thế nên đối với mọi việc anh giao cô đều làm rất cẩn thận..

---

Lại nói đến Hàn Nhi, ngay khi vừa nhận được thông báo từ trường Đại học, nó không ngần ngại rất nhanh đăng ký vào khoa ẩm thực - làm bánh. Và rồi quyết định dành thời gian rãnh rỗi lúc này cho việc đi "khảo sát thị trường" của mình..

Muốn đẩy những việc không vui ra khỏi đầu, muốn từ bỏ cái suy nghĩ đi tìm cha mình và cũng là để tạm thời lánh mặt Dương Phong, Hàn Nhi đã cố đi sớm và về khuya, thậm chí nhiều lúc còn không về nhà. Và việc hắn không tìm ra nó cũng là do Hàn Nhi vừa đến nơi này vài phút trước, vài phút sau lại có mặt ở nơi khác. Sự di chuyển chóng mặt như vậy không phải ai cũng đuổi theo kịp.

Việc đi đến các thành phố lân cận và nhều vùng địa phương khác không phải quá khó khăn. Tương lai nó đã dự định rất nhiều cho tiệm bánh của mình, sẽ mở rất nhiều chi nhánh nha. Nên bây giờ việc đi khảo sát thế này cốt yếu là muốn lựa chọn thị trường tốt và cả những hương liệu, bánh ngọt đặc trưng.

Một ngày đi khảo sát đến tối còn phải về tiệm bánh làm việc. Làm đến khi nhân viên về hết thì Hàn Nhi mới có thể bắt tay vào làm loại bánh mới của ngày hôm nay.

Làm bánh tới tận sáng hôm sau, Hàn Nhi nhiều lúc ngủ lại ở tiệm bánh nhưng cửa hàng thì khóa cửa bên ngoài, đều này khiến nhiều người lầm tưởng rằng không có ai ở bên trong, nhất là Dương Phong

Hôm nay, đến khi đóng cửa hàng thì đột nhiên chị Châu lại không nói khồng rằng một mạch đuổi Hàn Nhi về, khiến nó chỉ biết đứng dậm chân tại chỗ vì kế hoạch đã vạch ra giờ lại bị thay đổi..

Được một lúc sau nó ghé vào cửa hàng tiện lợi, dư định ăn chút gì đó

"Tính tiền dùm tôi..." Đưa một hộp mì lên quầy, Hàn Nhi quay sang túi balo lấy tiền rồi người cùng vật rời đi ra chỗ bàn ngồi.

Nó cảm giác được mình đã thay đổi, một chút gì đó trong tâm hồn, cả trong trái tim nữa. Một người vốn thích sự yên tĩnh, sự cô độc nhưng mấy ngày nay ở một mình, Hàn Nhi cảm thấy thiếu vắng gì đó. Đối với nó thì yêu Dương Phong vẫn là một cảm giác không thật, rất xa lạ, rất lo lắng... Trốn tránh không phải là cách hay, nhưng Hàn Nhi chỉ muốn một mình suy nghĩ một chút, suy nghĩ bản thân mình nên làm thế nào.. Chỉ sợ bản thân yêu quá nhiều rồi lại bộc lộ ra tính chiếm hữu thì lúc ấy

Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, nét mặt Hàn Nhi rất tươi tỉnh sau khi đã quyết định để trái tim mình hành động nhưng rồi lúc đó nó lại có bản tính tò mò đối với một người con gái thích người con trai vừa giàu có, lại vừa có vẻ bên ngoài :Trong lúc nó đi vắng, có khi nào Dương Phong dẫn người con gái khác về nhà không nhỉ????

Lại chưa kịp lắc đầu phản đối suy nghĩ của chính mình thì một trận ngạc nhiên ập tới, làm bước chân Hàn Nhi khựng lại trước mặt. Trong sân hiện đang có 4 chiếc xe nha, đó giờ nó chỉ thấy Dương Phong có 2 chiếc là cùng, ở đâylại còn có cả mô tô phân khối lớn..

Vào trong nhà lại một màn diễn ra trước mắt, Hàn Nhi trong lòng không khỏi che giấu nụ cười nơi khóe môi. Nó tại sao lại dự đoán đúng như thế này.. Nhìn cảnh tượng đó, quyết định lúc nãy của bản thân rất nhanh tan biến

Có cả Lạc Thiên, Khang Luân, hắn và cùng với 3 người con gái khác nữa. Có vẻ như đang nói chuyện gì đó và hình như đang bị nó làm cản trở. Nó thấy mọi ánh mắt đều hướng về phía mình, vội vàng không khỏi khẩn trương muốn nhanh rời khỏi đây

"Xin lỗi đã làm phiền" Hàn Nhi nói vội rồi mắt hường một đường thẳng đến chỗ cầu thang..

Kéo cánh tay Ivy ra khỏi tay mình, hắn nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm ấm khiến Hàn Nhi chút nữa mềm lòng, tan chảy mà ào vào cho hắn mấy cái vào mặt. Hắn cư nhiên dám đem người khác về nhà này sao??

"Cô giờ đây mới chịu về?"

Nó không biết Dương Phong lo lắng đến mức nào hay sao, tìm kiếm như muốn điên lên, cuối cùng lại trở thành người thất thần ở Quang Đông. Giờ trở về thì lại nói xin lỗi vì đã làm phiền, hắn cũng nhớ đã nói đây là nhà của nó rồi vậy thì làm gì lại phải khách sáo như thế

Một mặt tức giận khi nhìn thấy bộ dạng Hàn Nhi, ắn nói như đây là điều hiển nhiên, là lỗi của Hàn Nhi mấy nay không chịu về nhà nên hắn mới đi tìm người con gái khác tiêu sầu vậy..

Lạc Thiên anh lúc này nhìn thấy gì đó trong mắt Hàn Nhi, có vẻ như là đau lòng, là xót xa.

Anh cũng không ngờ Hàn Nhi lại nhạy cảm như thế, và dường như đã thích Dương Phong rất nhiều, chỉ có hắn vô tư lại không nghĩ đến điều hiển nhiên này "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” thôi mà

Hàn Nhi im lặng, chỉ muốn lúc này nhanh chóng lên phòng mình, đánh một giấc ngủ rồi sáng mai lại tiếp tục kế hoạch của mình, hoàn toàn không có chút vương vấn nào của cái quyết định lúc nãy

“Này này, cô lại đây nói chuyện một chút nào” Thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, Khang Luân nhanh chóng đi lại chỗ Hàn Nhi, nắm lấy hai vai nó đẩy lại bộ sofa rồi đẩy ngồi xuống

Anh thiệt mệt mỏi với cái cặp này nha!!!

“Có gì xin mời nói nhanh” Ngồi cũng đã ngồi rồi, còn không mau nói lại còn giương 3 đôi mắt như đang khảo sát khắp người nó, Hàn Nhi bức bối nhìn 3 cô gái ngồi đối diện “Không cần nhìn tôi với ánh mắt như thế”

Coral đột nhiên cười lớn, tính cách cô Hàn Nhi này quả thật lạnh lùng, ánh mắt lưu chuyển cũng rất sắc bén, Phong ca thích người như thế này cũng không phải kì lạ. Ít nhất Hàn Nhi đây lạnh lùng như ít nói, đỡ hơn cái con nhỏ Du Y kia rất nhiều…

Dương Phong nhanh chóng nói vào vấn đề “Chúng tôi sẽ tổ chức một buổi đi chơi” rồi tựa lưng thong thả định nói câu tiếp theo thì bị Hàn Nhi hồ hởi gạt ngang

“Đi chơi vui vẻ”

Hắn nói chuyện này ra không phải để Hàn Nhi mở lời chúc lạnh lùng như thế, thật tức giận. Nếu ở đây không đông người thì hắn đã bay vào cắn cấu cái miệng không lễ độ kia rồi

“Cô đi cùng chúng tôi chứ”

Ann lên tiếng nói tiếp. Cô là một người trầm tính giống Hàn Nhi, nhưng cô phải công nhận lời nói của cô còn lâu mới đanh thép bằng người con gái trước mặt này

Dời tầm mắt xuống, hang lông dài không hề rung động, chỉ dò xét một chút quét qua 6 người rồi không nhanh không chậm trả lời “Tôi không có lí do gì để đi cả”

Bầu trời buổi trưa xanh ngắt, xanh đến sâu thẳm, tựa như mặt biển bị uốn cong và cứ mãi bị hút lên cao. Bốn bề cũng đều màu xanh hòa quyện với mùi vị măn của biển được gió cuồn cuộn thổi đến làm lòng người cảm thấy rất thoải mái

Hàn Nhi tách khỏi đám đông, đi ra xa bờ một chút, trên người mặc một chiếc quần kaki trắng ngắn trên đầu gối, để lộ ra một cặp chân thẳng trắng ngọc, chiếc áo thun ba lỗ màu đen và khoác ngoài là chiếc áo lưới size lớn. Mặc đồ như thế này không tiện để ra biển, vì nhìn trong đám đông đằng kia, những cô nàng đi cùng nhóm đã thay bằng bộ bikini lúc nào không hay..

Đứng dậm chân ở một chỗ ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, dưới chân lại là bãi cát trắng mịn màng, cảm giác này rất tốt, rất dễ chịu giống như đang đứng trên một thảm cỏ yên ả...

Nhưng cảnh có đẹp đến đâu vẫn không thể thay đổi được tâm tình Hàn Nhi lúc này nha. Đi chơi cũng là bị ép đi, nó hận nhất chính là lúc Lạc Thiên mở giọng nói tưởng chừng như nhẹ nhàng, đầy chủ ý khuyên giải thế nhưng chính người trong cuộc mới có thể hiểu được, anh chính là đang đe dọa, ép buộc Hàn Nhi phải đi

"Xem như buổi đi chơi này là đi khảo sát với tôi"

"Nhưng tôi còn phải đi làm ở tiệm bánh, anh đi với An An làm cũng được đấy thôi…"

"Tôi còn định muốn đưa cô đi để mở mang tầm mắt..." Lạc Thiên nói với vẻ đầy luyến tiếc. Lúc này anh mới nhận ra mình cũng rất có khiếu diễn kịch nha, thật không thể ngờ nói dối cũng lưu loát như vậy

"Mở mang tầm mắt??"

"Đúng vậy" Anh ra vẻ chắc chắn, thấy Hàn Nhi còn hơi ngập ngừng, Lạc Thiên nói tiếp "Không cần lo đến chuyện tiệm bánh, cô cũng cần nên đi để hiểu biết nhiều chứ" Anh nói như vậy, biết thế nào cũng đánh rúng tim đen của nó, tuy có hơi áy náy nhưng anh vẫn thật mong Hàn Nhi quyết định đi

"Công ty tôi rất muốn đào tạo được một nhân tài tốt.."

Kết quả.. bây giờ Hàn Nhi đứng tại bãi biển, trong đầu vẫn còn lùng bùng bởi những lời mời đầy hảo ý của Lạc Thiên. Nó biết anh một mực khăng khăng muốn nó đi là có lý do, nhưng lại không nỡ vạch trừng...

Dương Phong nằm ở dãy bàn ghế cao cấp phía trên, mắt không rời khỏi bóng người đứng phía xa ngoài kia. Hàn Nhi vẫn thật sự rất khó đoán, khó kiểm soát, thật không nghĩ nhiều chuyện trôi qua như vậy, hắn vẫn phải dùng hạ sách mới có thể "đem" Hàn Nhi cùng đi du lịch...

Sau lưng có vài giọng nói vang lên, Hàn Nhi đang nhắm mắt tận hưởng nay phải mở mắt ra nhìn. Một nhóm người đang đi đến và đều là người đi cùng chuyến với nó ngày hôm nay. Nghe nói là BLACK gì đó, nó không rõ

"Cô không thay đồ sao?"

Giọng Ivy vang lên mang theo vài phần châm chọc. Đi biển mà lại mặc đồ thế kia không phải là có chút vấn đề sao. "Tôi còn một bộ trên bờ, nếu không ngại cô cứ sử dụng" Vừa nói xong cô lại đệm thêm một câu để tăng thêm vài phần chắc chắn "Bộ đó tôi mới mua, sẽ không sao.."

"À, tôi không cần đâu, tôi không muốn tắm" Hàn Nhi khéo léo tìm cách từ chối

"Cô không biết bơi sao?"

Một người con trai trong nhóm lên tiếng, anh rất trắng nhưng cơ thể lại rất săn chắc. Hàn Nhi đưa mắt nhìn một lượt cảnh xuân trước mặt, con trai thì rất phong độ, cũng rất đẹp, cơ thể rất săn chắc còn con gái thì nước da tinh khiết như ngọc lại đầy đủ đường cong nóng bỏng. Muốn có bao nhiêu da thịt lộ ra, đủ hết bấy nhiêu.

Như một bản năng, nó lại nhìn xuống bộ đồ trên người mình, cũng rất đẹp, rất hợp nhưng vẫn là thua kém

"Tôi..không phải...chỉ là…" tôi biết bơi, chỉ là không muốn xuống nước bây giờ...

"Nếu không biết thì cũng không sao, chúng tôi sẽ giúp" Rất nhiều người khác lên tiếng muốn giúp, ai nấy đều nở nụ cười thân thiện, khiến nó bị choáng ngợp, nhất thời lạc trong cảnh tiên

Trong lúc Hàn Nhi đag ngập ngừng, không biết nên xử sự thế nào thì từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, cùng với cánh tay bị một lực mạnh kéo ngược trở về sau, đầu lại chạm trúng thứ gì đó rắn chắc

"Không cần đâu, mọi người cứ hưởng thụ trước"

Mọi người xung quanh Ồ lên một tiếng lớn rồi kéo nhau xuống dòng nước ấm treo veo ngoài kia. Hoàn toàn không quan tâm gì đến hai người bọn họ trên bờ nữa. Hàn Nhi cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ mấy người này chỉ muốn tên này ra nói một câu đó thì mới chịu xuống biển hay sao??

"Định đứng mãi như vậy sao? Không vô đây à?"

Nó giật mình, phục hồi tinh thần lại, rồi chân vô thức bước theo Dương Phong.

Vào trong tới tận khu resort, Dương Phong lại đi đến một hồ bơi nước ngọt. Trời hiện tại nắng rất nóng, hắn vẫn chưa muốn ra biển nên đành vào đây. Hàn Nhi chậm rãi, lên chiếc ghế dài cạnh hồ bơi ngồi, ánh mắt lơ đãng đưa đi xung quanh.

Ở đây thật rất nhiều người, cảnh xuân cũng nhiều vô kể khiến nó nhìn một lúc lại cảm thấy hai má nóng bừng. Đột nhiên trước mặt một màn đen tối, Hàn Nhi quờ quạng đưa lên chụp lấy mặt thì đụng phải một bàn tay. Chính bàn tay này đã chắn hết tầm nhìn của nó

"Làm cái gì vậy?" Không cần biết là ai, Hàn Nhi bực mình vì trò đùa thế này.

"Cô không được nhìn nữa.." Dương Phong khăng khăng như vậy ngồi xuống chiếc gế bên cạnh, một tay che mắt Hàn Nhi lại, một bên kéo người nó đối diện với hình

"Tại sao?" Là người vẫn phải có quyền tự do cá nhân chứ. Nó nhăn mặt, nắm lấy tay Dương Phong cố kéo mạnh ra khỏi mặt mình

"Không được nhìn người khác" Nhất là con trai, cái nơi này cạm bẫy đầy rẫy, hắn không muốn Hàn Nhi bị lây nhiễm. Tệ hại hơn, nếu bị thằng đàn ông nào khác cướp mất hồn thì nguy to

Hiểu được ý tứ, nó buông tay ra không phản kháng nữa, chỉ nhún nhún vai "Vậy cậu dám chắc là sẽ không nhìn người khác không?" Nơi này cũng rất nhiều con gái đẹp, mỹ nữ thiên tiên, Hàn Nhi không tin hắn không dao động

"Cô ghen sao?" Dương Phong cảm nhận trong ý tứ được nó đang quan tâm hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, cảm động chưa bao giờ có tràn ngập

Hàn Nhi sững người một chút, là do sơ suất để lộ tâm tình hiện tại. Nhưng thật tình mà nói, cảm giác bị hắn nắm thóp quả không tệ

"Bớt lảm nhảm một chút đi..."

Dương Phong thật sự không nhịn được cười, chỉ là nói chuyện một chút như vậy đã có thể khiến tâm tình tốt lên nhiều. Hắn thật mong về sau ngày nào cũng có thể như thế này..

---

Buổi chiều là thời gian cho chuyến dạo chơi trên một chiếc du thuyền khá lớn. Hàn Nhi đứng bên ngoài boong tàu vì muốn tránh mặt mọi người đang chơi đùa trò chuyện bên trong, trên tay ai nấy đều cầm một ly cocktail hoặc một ly rượu nhẹ

Hàn Nhi không thích những thứ có cồn, cũng không thích nghe mùi cồn. Cũng may là một thời gian làm them trong các club cũng như bar đã luyện cho chiếc mũi chai dần với nồng độ cồn.

Lạc Thiên đi đến bên cạnh, một tay đưa cho nó một ly nước với màu xanh ngọc huyền ảo, phía trên miệng ly còn được trang trí vài chiếc lá bạc hà cùng một vài quả việt quất màu tím nổi bật. Hàn Nhi cầm lấy nhưng không uống, chỉ lấy trái cây trên miệng ly để ăn..

"Thế nào?"

Anh ân cần hỏi vì nhìn nét mặt nó có chút bất mãn

"Ngon lắm" Hàn Nhi nhìn vào chiếc ly anh còn vài quả giống như vậy thì lên tiếng tiếp "Nước mình có nhiều loại quả này không nhỉ?"

Trước câu hỏi ngây thơ của nó, Lạc Thiên chỉ có thể phì cười. Nụ cười của anh không thể tắt được khi cứ nhìn đến khuôn mặt đang ngơ ngác vì khó hiểu của Hàn Nhi. Anh đang cười nó ngốc, vậy mà nó vẫn có thể trơ mắt nhìn anh sao??

"Đừng có cười nữa" Hàn Nhi cảm thấy mình như con ngốc. Điều nó vừa hỏi cũng có phải quá đáng gì đâu, tại sao anh có thể cười mãi không ngừng như vậy được chứ

"Tôi là đang hỏi cảm nhận của cô về chuyến đi chơi này" Lạc Thiên khàn khàn giọng, cố nói cho nghiêm chỉnh hết câu "Nhưng cô lại đi nói cảm tưởng của mình khi ăn loại trái cây đó sao?" Anh nhìn cô đắc ý, khuôn mặt vẫn còn ý cười tràn ngập..

"Là vậy sao?" Hàn Nhi hỏi lại, cố không nhận ra lỗi lầm ngốc của mình, rồi nhìn xa xăm về đất liền "Khi nào thì có thể tách đoàn ra đi chơi riêng vậy?" Nó thật sự muốn đi một mình lắm rồi, chẳng phải anh cũng đã nói khi ra đây nó cũng có thể đi một mình tham quan sao?? Tại sao bây giờ lại phải ở trên một du thuyền lướt qua từng con sóng đi mãi mà không có điểm dừng thế này..

"Cũng có thể là mai hoặc mốt" Anh trả lời không chắc chắn "Dù gì cũng có tận đến 5 ngày, cô không cần gấp như thế"

Ánh mắt Hàn Nhi lại lơ đễnh, lén lút thở dài một cái. Tại sao bây giờ lại dính dáng vào cái chuyến đi chơi này vậy? Toàn là người không quen biết, lại là những người không có cùng lập trường, dù thế nào cũng không nói chuyện được quá 5 câu, đã tính luôn cả chào hỏi. Nói chuyện với con gái thì rất khó chịu vì bọn họ đơn thuần đối với Hàn Nhi mà nói đã không có cảm tình. Còn nói chuyện với con trai thì không những bị ánh mắt bàn tán dòm ngó mà còn của cả tên khốn kia nữa. Cho xin đi, hắn suốt ngày quần quít với đám con gái, Hàn Nhi rốt cuộc đi theo cũng chỉ có thể nói chuyện được với Lạc Thiên

Ivy, Coral cùng với Ann vừa cười đùa vừa bước ra. Trước mắt họ đã đập vào một cảnh Lạc Thiên cùng Hàn Nhi cười đùa. Lại nghĩ đến ánh nhìn đến thất thần của DUơng Phong lúc nãy ngồi trong khoang mà không khỏi cảm thấy đau lòng dùm. Các nàng quyết định nên làm cái gì đó xoáy xoáy, xoáy thật mạnh mới được

"Cô không vào chơi với tụi này à?"

Cả Lạc Thiên cùng Hàn Nhi nghe tiếng nói thì ngưng cuộc trò chuyện của mình lại, đồng loạt quay đầu lại nhìn 3 người trước mặt. Nó biết mục tiêu trong câu nói là mình liền nhanh dùng nét mặt lãnh đạm nói "Tôi không thích lắm tiếng ồn, nhìn sóng biển cũng rất tốt" Sóng biển có thể giúp Hàn Nhi rửa mắt, không nhìn những bàn tay xấu xa của 3 cô nàng không ngừng để trên người Dương Phong

Dù biết là cố ý nhưng nó vẫn là con người, vẫn cảm thấy khó chịu không tài nào thu hết vào mắt được nên mới ra boong tàu đứng ngắm bọt sóng trắng xóa dưới đuôi du thuyền

"Ngoài này xem ra cũng rất vui, để tôi rủ mọi người trong đấy ra đây ngắm cảnh" Coral lên tiếng, rồi sau đó trao đổi bằng ánh mắt với hai người con lại. Ann và Ivy rất nhanh hiểu ý, nhanh nhẹn đi vào trong du thuyền, một lúc sau lần lượt mọi người đều ra ngoài này sinh hoạt khiến boong thuyền chớp mắt một cái toàn người với người

Vì boong không lớn mấy, căn bản là không đủ sức chứa ngần này người nên Hàn Nhi có chút đứng nép người vào lang cang để tránh đụng chạm với người khác. Trên du thuyền có rất nhiều đồ ăn, tiếng nhạc bên trong khoang được mở thật lớn để vọng ra ngoài thừa sức để mọi người vui vẻ. Hàn Nhi giấu sự khó chịu, buồn bực vào trong lòng, không nói gì xoay lưng bước đi lấy đồ ăn.

Chọn một miếng bánh ngọt nhỏ vị sô cô la cùng với một chút trái cây, nó đi đến boong tàu đông người, nhưng chọn một vị trí thoái mái hơn. Hai khuỷu tay tì lên thành lang cang, một miếng lại một miếng nữa đưa thức ăn vào miệng, Hàn Nhi hoàn toàn không ý thức được xung quanh đang diễn ra chuyện gì, càng không muốn bị phân tâm

Thật tình mà nói, mọi người cũng rất tốt, rất thẳng thắn lại còn vui vẻ. Tiếng cười không bao giờ dừng, nếu không phải Hàn Nhi nghe được rằng BLACK là một hắc hội thì chắc chắn nó nghĩ đây hẳn là một hội những người vui tính. Nhưng tại sao cái hội vui vẻ thế này lại có một hạt-sạn-không-nhỏ như vậy. Ba người tên Ann, Coral cùng Ivy luôn tìm cách gây khó dễ cho Hàn Nhi. Thật sự là đau đầu nha

Đứng được một lúc, cảm thấy sau lưng lại có người bước đến, nó quay nhanh lại phòng chừng thì lại thấy Ann và Coral đứng sau lưng, hai người khoanh tay nở nụ cười đầy "thiện ý". Đúng là thiện ý, chính là nghĩ đen nhưng nó cảm thấy một luồng gió lạnh dạo dọc sóng lưng, hai mắt nheo lại không khỏi khó hiểu nhìn hai người

Trong đám đông hỗn loạn, màn nói chuyện của ba người hoàn toàn bị lu mờ, không ai chú ý đến..

"Nghe nói là Phong rất thích cô?" Vậy mà tại sao bọn họ lại lạnh nhạt như vậy? Ann thật tò mò

Không ngăn được nụ cười lạnh, Hàn Nhi nhẹ giọng lên tiếng "Chuyện này phải chăng nên hỏi cậu ta mới đúng.." Có thích hay không tại sao lại không hỏi hắn mà lại hỏi nó...

Cảm thấy trong câu trả lời có vài phần châm chọc, nhưng Ann vẫn cố bình tĩnh, gương mặt cô vốn dĩ lạnh lùng nay tăng thêm vài phần sắc bén

"Cô có thích hắn không?"

Hàn Nhi trong lòng cảm thán, những người này thật thẳng thắn nha, nói vào trọng điểm rất tốt:

"Chuyện này không phải nên để Dương Phong đi hỏi tôi hay sao?" Cớ gì những người không liên can này lại hỏi chuyện giữa nó và hắn??

A! Hai cô cảm thấy chính mình bị sỉ nhục quá nha. Đứng trước tình cảnh bị hỏi thẳng thế này, ít nhất con người ta cũng bị dao động mà nghẹn lời một chút, đằng này cái người tên Hàn Nhi đây lại rất mạnh miệng hỏi ngược lại, hai người thiệt cảm thấy bị dọa ngược trở lại rồi

Nháy mắt một chút, hai cô ra ám hiệu. Chiếc du thuyền bỗng chao đảo, mọi người trên thuyền ai nấy đều ngừng hoạt động lại, thần kinh bình tĩnh cố nắm vững tình hình, nhưng cũng không thiếu vài người sắc mặt trắng bệt đi. Con thuyền chao đảo một lúc một dữ dội, lúc tăng tốc, lúc lại ngừng, lúc ngả nghiêng bên này, lúc bên kia khiến toàn bộ người trên boong đều phải nhanh chóng bám lấy thứ gì đó cho vững.

Hàn Nhi hai tay vịnh thật chặt vào lang cang. Phòng thủ tưởng chừng rất tốt, sẽ không bị ngã nhưng lại có một sự cố xảy ra

Ann và Coral vốn đứng ở trước mặt Hàn Nhi không có gì bám víu được, lại không có gì chống đỡ, hai nàng không khỏi la hét thất thanh, cố sống cố chết với lấy thứ gì đó. Tình thế lúc này, nhiều người xung quanh đưa tay ra cố giữ lấy hai cô nhưng lại không thành công. Con thuyền bỗng trong làn nước húc về trước một cái thật mạnh khiến Ann bị mất đà chúi người về phía Hàn Nhi.

Rất nhanh nó xoay người ra phía sau Ann rồi quay cô một vòng, buông tay rất đúng lúc khiến Ann ngã ập vào trong đám người, còn Hàn Nhi lại do dùng lực quá mạnh nên cả người lại bị đẩy về phía sau, lộn ngược ra khỏi lang cang rớt xuống nước.

Mọi người đều nhìn một màn không chớp mắt, sau đó là hai tiếng động lớn vang lên. Một tiếng rầm và sau đó là một tiếng động của vật nặng rơi xuống nước. Lại không hề nghe bất kỳ tiếng la hét nào

Hàn Nhi biết bơi nhưng hiện tại không cử động được, là do lúc nãy nó bị vachạm mạnh với thân của du thuyền nên bây giờ tay chân mệt mỏi vậy sao???