Đầu tháng 6 - tiết trời cũng bước vào những ngày đầu mùa hè như thường lệ.
Không khí hanh khô của buổi trưa khiến con người ta luôn cảm thấy nóng bức. Bức màn che nắng cũng được sử dụng một cách triệt để, cố che đi hết những tia nắng vàng ươm nóng cháy bên ngoài Trong căn phòng làm việc, bầu không khí mát lạnh của chiếc máy điều hòa cũng không thể khiến cho người ta thoải mái, Dương Phong ngồi đối diện chiếc bàn làm việc, hay tay khoanh lại, lưng ung dung tựa vào phía sau chiếc ghế dành cho khách, chờ đợi người trước mặt phát ra tiếng nói. An An đứng một bên, trong 4 năm vừa qua cô đã trở thành một cô gái vừa xinh đẹp, lại rất giỏi giang. Đứng bên cạnh Lạc Thiên, cô đợi anh ăn xong hộp cơm mình đưa rồi lặng lẽ lui ra ngoài. "Hai người tiến triển cũng rất tốt đấy nhỉ?" Mắt anh thấy rõ từng cử chỉ giữa hai bọn họ, dù đang cố thể hiện là vì công việc, nghiêm túc nhưng vẫn có cái gì rất khác. Lúc nhìn thấy An An đưa hộp cơm trưa cho Lạc Thiên, Dương Phong bỗng cảm thấy bản thân mơ hồ liên tưởng đến cái ngày Hàn Nhi cũng nhẹ nhàng như thế, nấu cơm đem theo cho anh... Không chú tâm đến lời chọc ghẹo của Dương Phong, Lạc Thiên lách chủ đề nói vào việc chính: "Dạo gần đây, tổng công ty đang muốn mở rộng thị trường qua bên Pháp nên chắc vài tháng nữa sẽ mở một công ty chi nhánh bên đó" đó cũng là lí do đã hơn 1 tuần nay, Lạc Thiên bận bịu đến mức An An phải đem cơm trưa vào công ty cho anh. Dương Phong không có phản ứng, anh chỉ nhíu mày chờ đợi người Lạc Thiên nói tiếp Như hiểu hắn đang nghĩ gì, Lạc Thiên tằng hắng giọng một cái, nói tiếp "Hàn Nhi qua bên đó cũng đã lâu, anh mày định để cô ấy làm chủ chuỗi cửa hàng bên đó" Giọng Lạc Thiên cứ đều đều vang lên, không nhanh không chậm, không lên không xuống nhưng lại đủ để khiến Dương Phong lộ ra ánh mắt phức tạp của mình. Anh không phải nghe nhầm chứ? "Trong bao lâu?" "Bây giờ chỉ mới lập kế hoạch, bên đó cũng chỉ mới có người tài trợ nên cũng phải tốn gần 5-6 năm" Lạc Thiên vẫn cứ nhẹ nhàng đáp lại, chờ mong phản ứng của Dương Phong sẽ như thế nào Nói như vậy thì hẳn không phải là anh không được gặp Hàn Nhi trong suốt 5-6 năm đó nữa sao? Dương Phong không có biểu tình gì mạnh mẽ, chỉ đứng dậy xoay lưng rời khỏi, trước khi đi còn để lại một lời nói "Đổi người khác đi" Anh tất nhiên là không cho rồi, lúc trước khi nhận được tin báo là Hàn Nhi vì bỏ lỡ một bài kiểm tra nên phải ở lại Pháp học thêm một năm nữa đã đủ khiến Dương Phong muốn lên cơn tức chết đi rồi. "Khi về, chúng ta sẽ kết hôn" Câu nói này Hàn Nhi nói từ lúc đó đến bây giờ cũng gần được một năm. Hàn Nhi trước khi lên máy bay cũng chỉ có nói vỏn vẹn 6 chữ đó, sự việc ở lại bên Pháp một năm cũng không có tự nói với anh mà phải nhờ Lạc Thiên thông báo hộ, chuyện này không phải rất quá đáng sao?? Xoay lưng rời khỏi chiếc ghế, một tay đưa vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại. Gương mặt lạnh tanh không biểu lộ chút cảm giác gì, Dương Phong đặt điện thoại lên tai. "Lập tức đặt vé máy bay đi Pháp cho tôi, càng sớm càng tốt" --- Bỏ công sức chăm chỉ trong một năm chỉ sau một đêm liền trở thành công cốc. Hàn Nhi sau sự cố bị trễ chuyến bay lần đó thì phải ở lại trường học thêm 1 năm nữa... Một buổi sáng đầu hè ở Pháp, những cơn gió nhè nhẹ mát lạnh thổi hàng qua hoa tigôn trong sân vườn, từng bông hoa bé tí rung rinh tạo nên một màn cảnh vật ấm áp lòng người. Bên trong nhà, tại một căn phòng đơn giản, có một người con gái đang ngủ say giấc, khóe miệng kiều diễm không cướng bận lâu lâu lại nhếch lên một chút tựa như đang mỉm cười. Tối hôm qua, vì phải ở lại thư viện đến hơn 12h đêm để làm luận án, về nhà còn phải dọn dẹp đống bừa bộn trong bếp do một đàn em khóa dưới bày ra, Hàn Nhi phải đến tận 2h sáng mới có thể nằm êm trong chăn bông đi vào giấc ngủ. Đến đầu chiều, nhớ đến còn có 2 tiết học, Hàn Nhi thở dài cầm lấy chiếc áo khoác cùng chiếc balo đi ra ngoài cửa, đôi lên dầu một chiếc mũ lưỡi trai màu đen với rất nhiều họa tiết là những chiếc bánh ngọt đầy đủ màu sắc là của cô em khóa dưới tặng vào lúc gặp mặt đầu tiên, Hàn Nhi leo lên chiếc xe đạp leo núi của mình rồi phóng nhanh đến trường. Sống như đây đã 4 năm nhưng cô vẫn chưa thể nào quen được với thời tiết. Nói là mùa hè nhưng cũng tùy ngày, hiện tại nhiệt độ còn đang ở 25 độ, đối với Hàn Nhi thì lạnh thấu xương... 2 tiết học trôi qua nhanh, hôm nay không có tiết thực hành nên cô đi nhanh ra ngoài sân, định đi đến thư viện để tham khảo nguyên liệu thì thấy mọi sinh viên ở đây đang ồn ào bàn tán rất náo nhiệt Trường Hàn Nhi đang học hết 70% là những sinh viên Châu Á, 30% còn lại là sinh viên bản địa nên vấn đề giao tiếp không khó. Khả Hân là đàn em khóa dưới của cô, đang đứng trong đám đông thì thấy Hàn Nhi đi đến liền vội bổ nhào về phía cô, phán khích mở chuyện " Chị Nhi, chị Nhi nhìn kìa... anh đó đẹp lắm đúng không? Woa, quả thật không ngờ ở đây lại có thể thấy được con trai Châu Á đẹp như vậy đấy" Khả Hân luôn phàn nàn về việc trường đại học này không có chàng nào đẹp trai, hiện tại rất thỏa mãn. Theo hướng ngón tay của Khả Hân, Hàn Nhi cũng cố gắng nhìn lấy. Khi nhìn thấy được, tim lại lỗi mất một nhịp, cứ thế đứng như chân mọc rễ bám chặt xuống dưới đất... Nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Hàn Nhi, Khả Hân vội vàng nắm lấy hai vai, lắc lắc người cô: "Chị Nhi sao vậy? Là không khỏe ở đâu sao?" "Khả Hân... " Hàn Nhi khó khăn mở miệng, hỏi trong ngờ vực, mắt không rời khỏi người đứng đằng xa "Người đó đã đến đây bao lâu rồi?" Giọng cô có chút không tin, trừng mắt trắng dã, trong ánh nhìn chứa vài tia hỗn độn cộng với mơ hồ.. Khả Hân nhìn thấy Hàn Nhi như thế, không có chút nghi ngờ gì, vội vã đáp "Em nghe nói là đứng từ đầu giờ trưa đến bây giờ" Chắc hẳn là đang đợi ai rồi, tâm hồn nhỏ bé của cô gái 21 tuổi không ngừng mơ mộng, luôn mong rằng mình sẽ là là nhân vật nữ chính rong câu chuyện tiểu thuyết với người con trai hoàn mỹ đó. Nhưng ở đây có một người không hề suy tưởng như vậy, vì vốn dĩ người đó đã là dành cho cô, mặt dây chuyền đã chứng mình điều đó... Hàn Nhi xoay lưng định đi lại vào bên trong trường thì đám đông lại hô lớn lên một tiếng cảm thán. Mặc kệ đi, cô cần rời khỏi dây để bảo toàn cho sự nghiệp tương lai cùng trái tim của mình., nghĩ như vậy, Hàn Nhi liền bước đi tiếp không chút lưu luyến... Cổ tay truyền đến một cảm giác ấm ấm lan tỏa, Hàn Nhi cũng cảm giác như mọi người đang hướng hàng chục cái miệng mình mà Ồ lên cảm thán, nhất thời ngượng ngùng đứng im không nhúc nhích. Một lát sau, mới khựng khựng cái cổ quay về sau nở nụ cười gượng gạo cùng bàn tay đưa lên ngang trán chào theo kiểu quân đội "Chào... chào anh" Dương Phong nhìn Hàn Nhi chầm chầm, anh không hiểu đó là biểu hiện gì đây? Gặp anh ở đây không vui chút nào sao? Quay lưng đi đến bên chiếc xe hơi sang trọng, tay cũng không quên nhiệm vụ quan trọng là kéo cô đi theo bên mình. Lúc Hàn Nhi bước đi, hai bên là các sinh viên đứng tụ tập, cô bước đến đâu mọi người đều dàn ra hai bên nhường đường khiến cô cảm thấy rất khó xử, còn có cả ánh mặt ngạc nhiên của Khả Hân nữa... Vào trong xe, Dương Phong cho xe chạy đi đến một bên vệ đường mới chịu dừng lại. Hai hàng cây bên đường xanh tươi tỏa bóng rất mát nhưng tâm trạng hai người trong xe chút này có chút kì quái. Quay sang nhìn Hàn Nhi, anh nhỏ giọng "Em về nước đi" Cô thật không hiểu người này đang nói gì liền đưa mắt phức tạp lên thay cho lời nói "Chúng ta phải kết hôn" Nghe xong lời nói dõng dạc như tuyên bố đó, Hàn Nhi muốn nhảy dựng lên "Anh nói gì?" Dương Phong đã đến ngưỡng cửa giới hạn của sự kiên nhẫn, liền không bình tĩnh nữa nói như rít gào "Em về nước mau, chúng ta cần kết hôn" Nói xong mới cảm thấy tâm trạng được giải tỏa Tinh thần lúc trước vốn đã khó khăn cố nhịn chờ đợi trong 4 năm. Trong một thời gian dài như thế, cô làm sao có thể hiểu được tâm trạng của anh chứ. Cứ như đang chơi mèo vờn chuột, trên thế giới này làm gì có ai như Hàn Nhi đây, đi 4 năm không có tin tức chỉ sợ rằng cô có chuyện gì thì chắc cũng phải đến một thời gian sau mới đến được tai anh. Nhưng Hàn Nhi đơn giản, không hiểu được tình cảnh lúc này, cũng không biết tại sao lại bị hét vào mặt, nhất thời cũng nhịn không được giở giọng lạnh lùng "Còn phải học thêm một năm nữa" "Anh bảo Lạc Thiên bảo lưu rồi" Không chấp nhận được, cô quát lớn "Chúng ta hiện tại không thể về nước được, em muốn học cho xong" Chỉ là đợi thêm một năm, chẳng lẽ cô đợi được mà anh không đợi được sao? Như chỉ đợi câu nói đó, Dương Phong nghe xong miệng nhoẻn cười tươi rồi cho xe nổ máy chạy đi. Lúc đó Hàn Nhi cũng không hiểu gì, chỉ cố phân tích đôi mắt đang tỏa ra hào quang màu hồng của anh. Dừng trước một cửa trang sức trông rất sang trọng, Hàn Nhi có chút ngỡ ngàng bước xuống xe, bộ dạng của cô hiện giờ không có hợp đi vào nơi này chút nào, tâm cũng rất rối loạn nên đứng một hồi mà không nhúc nhích "Tôi là Kỳ Dương Phong, hôm qua tôi đã đặt ở đây một cặp nhẫn" Dương Phong nói tiếng Pháp rất lưu loát, khiến Hàn Nhi đứng nhìn anh trâng trâng, cửa hàng trang sức.. không phải chứ??? Một lúc sau, người nhân viên mỉm cười đưa ra một cặp nhẫn tinh tế sang trọng, với những đường chạm khắc ấn tượng, rất thuận mắt, có điều hình như giá cả rất cao... Cầm lấy cặp nhẫn, anh mỉm cười hài lòng rồi vội vàng nhìn qua bên Hàn Nhi, cầm tay cô lên, đeo vào.. "A.. này, nhẫn thì em vẫn còn mà, mua làm gì nữa" "Nhưng anh không còn" Mặc kệ Hàn Nhi nói gì, Dương Phong vẫn tập trung vào việc đeo nhẫn của mình Nghe thế, cô rất tức giận rụt tay lại, nói với giọng phẫn nộ "Anh làm mất rồi sao?" Cô nhìn tay anh, đúng thật là không thấy anh đeo nhẫn đính hôn Anh lười biếng trả lời, chỉ ậm ừ có lệ rồi dùng ánh mắt ngọt ngào nhìn Hàn Nhi, đến phiên cô đeo nhẫn rồi... Ngoài mặt tỏ ra không đồng tình nhưng cô cũng cầm lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vài tay Dương Phong, đồng lúc cũng nhớ đến một chuyện quan trọng: "Đeo nhẫn không có nghĩa đã kết hôn đâu, chúng ta chưa có đăng kí" Hóa ra chuyện gì, chuyện này thì Dương Phong hoàn toàn yên tâm, cười vui vẻ "Anh làm rồi, để ở trong xe đó" "Một mình anh thì tại sao làm được?" "Hỏi nhiều quá làm gì, chỉ cần biết là chúng ta làm đã đăng kí là được rồi" Hàn Nhi im lặng, rơi vào trầm mặc, cảm thấy có chút khác lạ, nếu như vậy thì từ nay cô đã là vợ của Dương Phong rồi.. là vợ của tên nhóc luôn làm phiền cô sao?? Nhìn ra trời, mọi thứ cũng đã lên đèn, thủ đô Paris vào buổi tối đẹp đẽ tráng lệ say lòng người. Lúc nãy, mặc kệ Hàn Nhi phản đối thế nào kết quả vẫn là bị Dương Phong dồn ép lên xe, chở đến một căn nhà không rộng không nhỏ, vừa vặn cho hai người thoải mái. "Cái này là..." E ngại bước chậm qua ngưỡng cửa, cô đưa mắt nhìn xung quanh nhà.. Lại còn chưa nói hết câu đã cảm thấy eo mình có một lực đạo giữ lấy khiến Hàn Nhi giật mình, cô theo bản năng phòng thủ xoay người lại. Ai ngờ, hành động của cô liền nằm trong dự tính của Dương Phong, khi mặt đối mặt với nhau, môi anh chạm đến môi cô liền lập tức hung hăng giữ lấy. Hàn Nhi dùng sức muốn đẩy anh ra, nhưng lại càng bị ôm chặt hơn tựa như cả hai cơ thể dán lại cùng nhau, cũng vì thế lại có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể đối phương. Dương Phong trong hơi thở có chút gấp gáp, cảm thấy cơ thể mình cũng có phản ứng liền rời khỏi đôi môi của cô, giọng khàn khàn nhẹ nhẹ hỏi " Vợ chồng rồi đúng không? Đêm nay em có bảo thủ cũng là vô dụng thôi" rồi tay ôm lấy Hàn Nhi đi đến bên sô pha trong phòng khách.. "Này, khoan đã..." Cô muốn giãy dụa, tìm cách chống đối. Trong đầu mơ hồ, không biết phải làm sao Nhưng anh không để cho Hàn Nhi phản kháng liền dùng cách cổ hữu nhất là trực tiếp áp mọi chặn lại từ ngữ tiếp theo của cô. Rất nhanh sau đó từng chút một quần áo được thả rơi xuống sàn, khắp xung quanh phòng đều tràn ngập một không khí hạnh phúc, hoan ái yêu thương của cả hai. Thêm một năm nữa trôi qua, Hàn Nhi trở về nước theo nguyện ý của Kỳ gia, mọi chuyện giữa cô đối với Dương Phong dường như cả Kỳ gia đều biết hết, nhưng còn một việc anh vẫn chưa nói rằng cả hai đã kết hôn. Kết cục, trong một phòng trà rộng rãi theo kiễu Nhật Bản, mùi thơm trà thoang thoảng xung quanh nhưng tất cả cửa xung quanh đều đóng kín khiến không khí có chút ngột ngạt. Hàn Nhi quỳ gối kiểu ngồi theo kiểu người Nhật, hai chân từ từ truyền đến một trân tê rần. "Con vừa về nước, có mệt lắm không?" Bà Kỳ vừa đều tay khuấy trà vừa ân cần hỏi Cô cắn môi, có chút khẩn trương, liền đáp lại "Không mệt lắm ạ" Vị phu nhân mỉm cười, hài lòng "Rất tốt, hôm nay chúng ta đã có thể bàn chuyện kết hôn giữa con cùng với thằng nhóc kia rồi" Chỉ gật gật đầu làm lễ, trong đầu Hàn Nhi liên tưởng đến ngày hôm đó, thì ra là anh muốn kết hôn gấp như vậy cũng là do gen di truyền, chả trách được.... Cửa kéo bằng gỗ bổng dưng bị hung hăng mở ra, Dương Phong đứng bên ngoài, trên mặt hiện đủ lọai cảm xúc, phẫn nộ có, vui vẻ có, không hài lòng hay hài lòng gì cũng có nốt. Anh liền bỏ qua màn chào hỏi, cố gắng tỏ ra thận trọng ngồi xuống kế bên Hàn Nhi "Mẹ, gọi cô ấy đến làm gì, chỉ vừa mới xuống máy bay thôi mà" Nghe xong, bên dưới bàn gỗ, cô vội vàng nhéo tay anh một cái. Nói năng không suy nghĩ, lại còn dám lớn tiếng với mẹ mình sao? Ông Kỳ bên cạnh nãy giờ mới chịu lên tiếng giải thích "Mẹ con có chuyện muốn nói với con bé" "Đúng đó, là vì có chuyện thôi" Ông Trung ở đối diện cũng lên tiếng hòa giải, miệng không ngừng cười tươi như hoa mùa xuân "Chuyện gì vậy?" Dương Phong tò mò, lại càng hỏi tới "Chúng ta muốn hai con có thể kết hôn sớm một chút" Để bà còn có cháu để bồng, có mai biết được bà sớm mong có cháu bồng từ lâu lắm rồi. Nhưng cũng vì chuyện học hành cuả Hàn Nhi nên mới im lặng để thời gian dài đằng đẵng trôi qua tận 5 năm.. Bà Kỳ vui vẻ nói ra chuyện đại sự hôm nay tập hợp thông gia hai bên nhà. Dương Phong nghe xong, mặt có chút trắng, có chút xanh, trên trán còn bịn rịn mồ hôi lạnh Hàn Nhi nhìn thấy biểu cảm của anh không hiểu liền mới hỏi nhỏ "Anh sao vậy?" Uỡn ngực về phía trước, Dương Phong quệt tay lên trán lau chút mồ hôi lạnh mới dõng dạc nói "Chúng con đã kết hôn rồi ạ" Cả căn phòng nhỏ vốn dĩ đã ngột ngạt khó chịu, bây giờ còn cảm thấy khó thở hơn gấp bội. Các vị tiền bối ngồi đấy, hít vào thở ra vẫn đều đều nhưng không có biểu hiện tiếp theo Tựa như gần cả tiếng đồng hồ sau, ông Kỳ là người có biểu hiện đầu tiên, gương mặt có vài nếp nhăn bây giờ nhíu lại, cả người nhổm dậy bổ nhào về phía trước. "Thằng con hư đốn này, mày làm cái chuyện gì mất mặt Kỳ gia thế hả? Kết hôn trước là thế nào? ba mày còn sống như thế mà mày bảo đã kết hôn rồi là sao?" Ông phẫn nộ, luôn tay cầm lấy dụng cụ khuấy trà đánh vào người anh vang lên tiếng Chát chát thương tâm. Hàn Nhi bên cạnh hoảng loạn, cũng tranh vào đỡ lấy, chuyện này cũng có một phần là lỗi của cô mà.. Không thể để như vậy được Liền thấy Hàn Nhi ào đến bên mình, Dương Phong ôm lấy người cô, miệng gào thét cảnh báo "Ba à, tha cho chúng con, đừng đánh nữa" "Mày còn dám lớn tiếng à? Ở đây còn chưa đến lượt mày phản kháng thế đâu thằng oắt con này" Ông Kỳ càng phẫn nộ hơn, không thể kiềm chế được. Ông trước giờ chạy con đâu có như thế đâu chứ... Ông Trung vội vã can ngăn xui gia "Được rồi, ông xui à, tụi nhóc kết hôn rồi cũng có thể kết hôn lại mà" Tay ông thừa lúc nói mà giữa lại tay ông Kỳ. Được một phút giải thoát, hắn hôm lấy Hàn Nhi vào lòng, miệng còn phụ họa ấm ức nói... Khi nói xong cả hai bên thông gia đều trở về trạng thái giống như lúc nghe hai người đã kết hôn vậy.. "Cô ấy đã có thai hơn 2 tháng rồi..."