Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 149: Quan tâm ắt loạn

Đoàn Vân Bưu nằm bò ở trên sàn nhà, lần này hắn hoàn toàn sợ hãi rồi. Ban đầu hắn còn tưởng nói ra người đứng sau mình thì ít nhất đám cảnh sát này sẽ không vây bắt hắn nữa. Nhưng bây giờ bọn họ vẫn vây chặt làm hắn cảm thấy cực kỳ áp lực.

Bây giờ Đoàn Vân Bưu đang nằm bò xuống xin ai đó có thể cứu mình, hắn sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Tiểu Đao liếc nhìn gã đàn ông không ra gì này, trong lòng cảm thấy oán hận. Đến bây giờ cậu mới cảm nhận được nỗi đau xé lòng ở cánh tay mình, cánh tay đã từng bị thương vì tai nạn giao thông của Tiểu Đao lúc này không còn chút sức lực nào.

Hạ Thần Phong liếc nhìn Tiểu Đao, anh nhìn thấy sắc mặt cậu trắng bệch, cánh tay thõng xuống một bên đang mất kiểm soát và run rẩy, “Tiểu Đao, cậu đi bệnh viện trước đi…”

Tiểu Đao cau chặt mày lại, ban đầu cậu còn tưởng mình giấu giếm rất tốt nhưng bây giờ lại bị Hạ Thần Phong nhìn thấu. Nhưng mà vụ án đang đến giai đoạn quan trọng làm sao cậu có thể rời đi được? Tiểu Đao chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, “Em không sao.”

Rõ ràng là Tiểu Đao không muốn làm chậm tiến độ của cả vụ án, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ cố gắng chịu đau của cậu Hạ Thần Phong liền nắm lấy cánh tay bị thương của Tiểu Đao.

“Á… Nhẹ thôi, nhẹ thôi…” Tiểu Đao nhăn mặt lại vì đau, cậu không nhịn được ngả người về phía Hạ Thần Phong. Hạ Thần Phong buông tay ra, “Cậu đi bệnh viện trước, ở đây còn đám Hầu Tử, thiếu cậu cũng không sao đâu.”

Tiểu Đao cũng không cậy mạnh nữa, dù sao thì bây giờ cánh tay của cậu thật sự đã đau đến mức tê tái rồi. Bây giờ dù có ở đây e rằng cũng không giúp được gì, còn không bằng sớm rời khỏi đây để đỡ cản trở các anh em làm việc. Nhịp tim của Hầu Tử đã đập bình thường trở lại, cậu bước lên trước áp giải Đoàn Vân Bưu đi, “Được rồi, cậu đi bệnh viện trước đi, ở đây có chúng tôi, cậu lo gì chứ?”

Sau khi Tiểu Đao rời đi, Hạ Thần Phong đẩy Đoàn Vân Bưu lên giường sau đó giơ tay ra nhìn đồng hồ. Quan hệ xã hội của Đường Diệp rất rộng, nếu anh đưa Đoàn Vân Bưu về Cục Cảnh sát vậy thì chưa đầy một tiếng sau ông ta chắc chắc sẽ nhận được thông tin. Nếu cho Đường Diệp thời gian vậy thì có thể chứng cứ cũng sẽ biến mất.

“Nói xem, anh và Đường Diệp hành động thế nào?” Hạ Thần Phong chuẩn bị sắp xếp rõ ràng manh mối ở đây, sau đó sẽ đến thẳng chỗ ở của Đường Diệp.

Còn ở nơi khác, cho dù đã gọi xong điện thoại Lục Dao vẫn lo lắng không yên.

Đỗ Hiểu Lan đun nước sôi trở về nhìn thấy hai tay bạn cùng phòng của mình vẫn nắm chặt điện thoại, sắc mặt cực kỳ không tốt, “Cậu còn lo lắng gì vậy, chẳng phải cậu đã có thể tính ra lần phá án này không có nguy hiểm gì sao?”

Lục Dao biết rõ là Hạ Thần Phong sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn nhưng trong lòng cô vẫn thấy bất an, lúc nào cũng nghĩ về việc tai họa liên quan đến máu này bao giờ mới qua đi.

Lục Dao như vậy ngay cả bản thân cô cũng thấy phiền phức, nhưng mà…

Cô thở dài, trên mặt toàn là vẻ thất bại. Cô muốn an ủi bản thân rằng sẽ có có chuyện gì đâu, nhưng cô không có các nào để tự thuyết phục mình cả.

“Bây giờ cậu đang quan tâm ắt loạn đấy.” Một câu này của Đỗ Hiểu Lan đã nói ra được suy nghĩ của Lục Dao.

Ban đầu Đỗ Hiểu Lan cứ tưởng mở triển lãm tranh là cô sẽ khá bận. Nhưng ai mà ngờ được triển lãm tranh này xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bây giờ không thể tổ chức triển lãm tranh được nữa, tranh của Phương Phong cũng không được chuyển đi. Bây giờ cả phòng triển lãm đều đang đóng cửa nên đương nhiên Đỗ Hiểu Lan cũng về trường bắt đầu chuẩn bị đồ án tốt nghiệp.

Lục Dao ngẩng đầu lên, trên mặt cô vẫn có chút lo lắng, “Xin lỗi, một cuộc triển lãm tranh đang yên đang lành…”

“Rồi rồi rồi…” Đỗ Hiểu Lan lắc đầu từ chối, “Tớ biết cậu định nói gì, nhưng mà việc này không thể trách cậu, hơn nữa… Sáng nay cậu đã xem Weibo chưa?”

Weibo?

Tuy Lục Dao đã mua di động mới nhưng ngoài nhắn tin và gọi điện ra, về cơ bản là không có gì cả! Cô đã nghe nói đến những phần mềm mạng xã hội này rồi nhưng chưa dùng bao giờ.

Đỗ Hiểu Lan nhìn bạn cùng phòng của mình đang đần mặt ra, tuy Lục Dao đã trở nên hướng ngoại hơn rất nhiều nhưng có lúc cô vẫn là kẻ lập dị trong mắt mọi người. Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà một cô gái trẻ đẹp như vậy là không dùng bất cứ mạng xã hội nào!!!

Đây quả thực là việc không khoa học mà.

Đổ Hiểu Lan tiến lên trước một bước kéo tay Lục Dao để ấn mở khóa điện thoại bằng vân tay sau đó thao tác rất thành thục, “Cậu ấy à, cứ ru rú ở một góc bé tí tẹo, cho nên bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không biết. Hôm nay trên mạng đã đồn ầm lên rằng những bức tranh nổi tiếng của Phương Phong đều không phải do anh ta vẽ mà là mua về.”

Lục Dao không ngạc nhiên chút nào khi nghe được tin tức này, từ khi phát hiện ra bức tranh kia được vẽ bằng máu người và gặp được Phương Phong, cô đã có thể nhìn ra những bức tranh này không phải tác phẩm của anh ta.

Cho dù bên ngoài có tin đồn là Phương Phong mắc chứng tâm thần phân liệt mới có thể vẽ ra bức tranh mang phong cách như vậy hay là anh ta có tài năng khác thường đi nữa, thì vào lần đầu tiên Lục Dao gặp Phương Phong cô đã nhìn ra người này đã cạn kiệt tài năng từ lâu rồi.

Mắt rất sáng, môi mỏng, hơn nữa khóe môi hướng xuống dưới, người có đặc điểm này chắc chắn không phải người tốt lành gì. Nhưng cũng không phải người quá xấu, chỉ là hạng vô lại trộm cắp đồ của người khác mà thôi.

Mà Phương Phong chính là kẻ ăn trộm ăn cắp đó.

Bây giờ nghe thấy Đỗ Hiểu Lan nói Phương Phong ăn trộm tranh của người ta, Lục Dao thấy không ngạc nhiên một chút nào.

Đỗ Hiểu Lan nhìn tiến độ cài đặt, cô đã cài hết mấy phần mềm thường dùng cho Lục Dao rồi sau đó cô mở Weibo ra, “Đăng ký đi.”

Lục Dao nhận lấy điện thoại, cô khẽ cau mày, “Đăng ký?”

“Đúng vậy, mình sẽ dạy cậu trở thành con người của thời đại mới là thế nào! Cậu đúng là đồ cổ rồi!” Đỗ Hiểu Lan đã mở tài khoản của mình ra, cô cũng được coi là hot girl ở trường Đại học Thanh Hà, hiện giờ lượt người theo dõi của cô đã là mấy chục nghìn người rồi.

Lục Dao cau mày thao tác từng bước một theo hướng dẫn nhưng khi đến lúc đăng ký tên tài khoản cô liền dừng lại, “Có người đăng ký tên của mình rồi?”

Đỗ Hiểu Lan đã lướt Weibo rồi, “Tên của cậu quá phổ biến, ai biết được có bao nhiêu người có cái tên này chứ, cậu đổi tên khác đi.”

Lục Dao cúi đầu, cô cau chặt mày do dự một lát rồi nhập hai chữ “Lục Hào” vào, quả nhiên không có ai dùng cái tên này, cô thở phào, “Đăng ký xong rồi.”

Đỗ Hiểu Lan nghiêng đầu, “Được, để tớ theo dõi cậu…” Nhưng khi nhìn thấy tên này cô liền nhìn Lục Dao với vẻ kỳ lạ, “Chữ này đọc là gì?”

Nhìn chữ đằng sau chữ “Lục”, Đỗ Hiểu Lan không muốn thừa nhận việc bản thân là một sinh viên lại không biết chữ này là chữ gì.

“Chữ yao.”

Lục Dao nhìn cái tên đó và có cảm giác rất thân thiết, “Tên của mình được ông nội đặt theo hai chữ này.”

Đỗ Hiểu Lan nhanh nhẹn theo dõi Lục Dao và đăng một trạng thái: [Đoán xem đây là ai… Bạn cùng phòng của tôi là người đẹp Lạc Thần Hoa đến rồi! *icon tung hoa*] Còn ảnh đính kèm chính bức ảnh chụp Lục Dao cầm bút viết chữ trong đình trong phim Di Tiên Truyện.