Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 207: Con Số Bí Ẩn

Đã không còn sớm nữa, tuy Lục Dao nóng lòng muốn biết bên trong cái túi này chứa gì nhưng cô vẫn gật đầu đi vào phòng làm việc của Mã Văn Phi. Bên trong cái túi là một cuốn sổ ghi chép nhỏ, Hạ Thần Phong mở ra lật mấy trang sau đó đưa cho Lục Dao. Thứ bên trong toàn là đường kẻ ngang, về cơ bản là giống với sách trời đọc không hiểu gì cả.

Kết quả Lục Dao lật mấy trang đã hiểu, “Đây là sổ ghi chép của La Phượng Linh…” Cô cứ thế lật đến mấy trang ở giữa cuốn sổ ghi chép, cô sờ tờ giấy này, “Có dao rọc giấy không?”

Mã Văn Phi đưa cho Lục Dao, Lục Dao đặt cuốn sổ ở trên bàn rồi cẩn thận cắt ra, bên trên là một dãy số. Hạ Thần Phong và Mã Văn Phi đều sáp lại gần, “Đây là cái gì?”

“87.6…”

Mã Vân Phi và Hạ Thần Phong đều cảm thấy khó hiểu, ngay cả bản thân Lục Dao cũng thấy kỳ lạ, tại sao La Phượng Linh lại vì mấy con số này mà làm ra nhiều việc như vậy.

“Mấy con số này chắc chắn có liên quan đến việc phía sau, nhưng rốt cuộc 87.6 là cái gì?”

Hạ Thần Phong lấy điện thoại ra tìm số “87.6” trên mạng, kết quả đầu tiên hiện ra là một kênh phát thanh. Lục Dao cau mày, “Phát thanh?”

“Chúng ta luôn nghĩ, trước đây những người đó liên lạc với thầy thế nào hay nói cách khác là họ biết đến cái người được gọi là thầy thế nào. Có lẽ chúng ta đều bỏ qua một điểm, đó chính là phát thanh. Nếu nói thầy liên lạc với những người đó qua phát thanh thì có lẽ chúng ta thật sự không tìm được manh mối.”

Những lời này làm cho đầu lông mày của Hạ Thần Phong giãn ra, đúng vậy, nếu là phát thanh thì sao?

Bình thường khi lái xe, người ta hay nghe nhạc hoặc là phát thanh. Nếu truyền bá qua sóng phát thanh thì sẽ có rất ít người chú ý đến. Mấy người sử dụng một đài phát thanh cũng là việc rất đơn giản, “Cũng có nghĩa là đài phát thanh này có liên quan đến bọn họ?”

Lục Dao lắc đầu, “Có lẽ là như vậy…” Nhưng bây giờ lại có vấn đề, cho dù tìm được đài phát thanh thì họ cũng không thể biết được những người kia truyền thông tin đi thế nào.

“Em có một ý tưởng…” Lục Dao nhìn cuốn sổ ghi chép trong tay, cô đột nhiên lên tiếng và nở nụ cười xảo quyệt với Hạ Thần Phong.

Sắc trời tối dần đi, Lục Dao khoác tay Hạ Thần Phong ra khỏi cổng Cục Cảnh sát, hai người cười nói trở về khách sạn. Lục Dao ngồi khoanh chân trên giường nghiên cứu sổ ghi chép của La Phượng Linh. Không thể không nói trong này có rất nhiều thứ mà ông nội không nhắc đến nên Lục Dao xem rất chăm chú.

Hạ Thần Phong gọi điện ở bên ngoài xong nhìn thấy dáng vẻ mất hình tượng này của Lục Dao liền nói, “Nhiệt độ cơ thể của em vừa nãy lại tăng lên rồi mà còn chưa chịu đi ngủ?” Lục Dao ngẩng đầu chớp mắt, ánh đèn vàng vọt chiếu lên khuôn mặt trắng bệnh của Lục Dao nhưng ánh mắt của cô lại rất sáng, “Thần Phong, anh nói xem hắn có cắn câu không?”

Hạ Thần Phong vừa lấy thuốc cảm vừa rót nước, “Nếu người đó thật sự rất quan tâm đến cuốn sổ ghi chép này thì chắc chắn hắn sẽ xuất hiện.” Hạ Thần Phong quay người đưa nước và thuốc cho Lục Dao, “Được rồi, việc còn lại em đừng quan tâm nữa mà nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Nghỉ ngơi cho tốt à, bây giờ Lục Dao ngủ ngon thế nào được. Tuy cơ thể rất mệt mỏi nhưng tinh thần của cô lại cực kỳ tốt.

Nhưng thành phần an thần trong thuốc hạ sốt vẫn khiến Lục Dao ngủ li bì. Hạ Thần Phong tắt hết đèn đi chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ. Anh ngồi trên đầu giường của Lục Dao, nhìn gương mặt đang ngủ chìm trong bình yên của cô.

“Tích tắc, tích tắc…”

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy kim đồng hồ đeo tay của Hạ Thần Phong chạy liên tục. Gió bên ngoài bắt đầu trở nên to hơn, dường như ngồi ở trong phòng cũng có thể cảm nhận được gió lớn ở bên ngoài.

Ba rưỡi sáng chính là lúc tất cả mọi người đều mệt mỏi, điện thoại Hạ Thần Phong cầm ở trong tay khẽ rung lên. Hạ Thần Phong vốn dĩ chỉ đang chợp mắt lập tức mở mắt ra, khóe miệng khẽ cong lên, anh ngẩng đầu nhìn Lục Dao mặt ửng hồng, thở đều đặn, bây giờ cô đang ngủ rất ngon.

Anh đứng dậy cẩn thận đắp chăn cho cô rồi kiễng chân đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bên ngoài cửa có một nữ cảnh sát cũng ngồi ở dưới đèn bàn. “Đội trưởng Hạ.”

“Tôi đi sang phòng bên cạnh, cô ở lại đây.”

Hạ Thần Phong cầm áo khoác trên xô pha lên rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

So với sự yên tĩnh và tăm tối trong căn phòng vừa nãy thì phòng bên cạnh ồn ào hơn nhiều. Đây vốn dĩ là phòng của Hạ Thần Phong và Lục Dao, lúc trước Mã Văn Phi và một nữ cảnh sát đóng giả Lục Dao và Hạ Thần Phong ở trong căn phòng này. Trong phòng còn có hai cảnh sát đặc biệt mai phục, lúc này người đàn ông kia vừa mò vào đã bị cảnh sát khống chế.

Hạ Thần Phong nhận được tin tức của Mã Văn Phi liền qua đó, nhìn thấy người đàn ông bị đè ở một góc của xô pha, đôi lông mày đẹp đẽ của anh khẽ nhướng lên sau đó anh quay người nhìn Mã Văn Phi, “Bắt được rồi?”

“Hừ, chẳng thế à? Đã hơn ba giờ rồi, tôi còn tưởng kẻ này không đến cơ?” Mã Văn Phi đợi lâu đến mức suýt thì ngủ quên, không ngờ người này lại mò vào trong thật.

“Trên người không có chứng minh thư, tôi đã chụp ảnh điều tra rồi.” Mã Văn Phi canh chừng cả đêm, hai mắt toàn là tơ máu, “Em dâu nói không sai, quả nhiên những người này rất quan tâm đến cuốn sổ ghi chép đó.”

Vào lúc ban ngày, Lục Dao đã nghĩ đến thay vì bọn họ cực khổ đi tìm thủ phạm chi bằng để thủ phạm tự đến tìm mình. Trước đây họ đã nghi ngờ là thông tin của mình đã bị nghe trộm rồi, kết hợp với việc khoảng thời gian họ đến đây, cho dù là bước nào cũng bị nghe trộm. Bọn họ nhất định sẽ chú ý đến Lý Bình, bởi vì trước đây Lý Bình chính là người dễ dàng nhận được tin tức của La Phượng Linh nhất. Lại thêm email đã bị hủy kia cũng được gửi đi từ phòng làm việc của Lý Bình. Cho dù Lý Bình là nội gián hay là bị nghe trộm, chỉ cần Lý Bình biết thì hung thủ cũng sẽ biết. Cho nên Lục Dao mới thiết kết cái bẫy này chờ đối phương tự nhảy vào.

Người đàn ông cúi đầu không nói câu nào để mặc cho cảnh sát còng tay mình. “Anh…”

Mã Văn Phi quay đầu, “Ông đã gặp người này chưa?”

Hạ Thần Phong cau mày, đột nhiên anh nhớ đến một khung cảnh, “Vào dịp Tết, ông và một người đội mũ đi đến gần nhà tôi phải không?” Nghĩ đến đoạn video Lục Dao bị mấy người này vây ở giữa kia, tuy nhìn không rõ lắm nhưng vóc dáng của người đàn ông này rất giống, bộ quần áo này cũng giống hệt với người đàn ông trong đoạn video đó.

Người đàn ông cúi đầu không có hành động nào, Hạ Thần Phong khẽ cau mày, người này không nói gì cả, căn bản là không hỏi được gì. Mã Văn Phi cầm điện thoại, “Biết rồi, ông ta là Tiết Hoa, người thành phố Cảng.”

Tiết Hoa này chính là A Hoa bên cạnh Tam gia, ban đầu ông ta tưởng rằng việc này mình đã xử lý rất tốt rồi nhưng không ngờ ông ta lại bị Lục Dao lợi dụng. Tên của phòng này vẫn là Lục Dao và Hạ Thần Phong, vừa rồi ông ta đã nhìn thấy bọn họ đi vào rồi, ông ta nhìn qua camera giám sát thì không hề thấy bọn họ đi ra, vậy tại sao người trong phòng lại đột nhiên thay đổi thế?