Sổ Điểm Danh Vạn Giới

Chương 22: Khách quan, lần sau lại tới nha ~

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Cuối cùng bác sĩ Diệt Hoàng không nói thêm gì nữa... Khác với những người thức tỉnh như bọn họ, rõ ràng Hứa Kỳ Tịch đã dựa vào chiếc máy kỳ lạ kia và thức tỉnh nhờ thủ đoạn “nhân tạo”.

Có lẽ những năng lực giả mới thức tỉnh bằng cách ‘nhân tạo’ thì đặc biệt hơn chăng?

Mình có nên trèo vào trong chiếc máy kỳ lạ kia để kiểm tra hiệu quả không nhỉ? Ngộ nhỡ cơ thể mình xảy ra biến dị lần hai thì sao?

“Không được không được... thôi bỏ đi vậy.”

Bác sĩ Diệt Hoàng kịp thời dẹp tan suy nghĩ này.

Cô nhìn Hứa Kỳ Tịch và Họa Mi – những người được coi như vừa mới trải qua “đại kiếp”.

“Thôi bỏ đi, kiểm tra sức khỏe thì để đến ngày mai vậy. Vừa hay ngày mai chị cũng định đưa thầy Hứa đi lấy hệ thống Đại Hạ, đến lúc đó cũng tiện đường luôn.”

Nghĩ tới đây, cô tạm biệt Hứa Kỳ Tịch và Tề Y San rồi ra ngoài họp mặt với chị của mình, để lại hai người khác âm thầm bảo vệ nhà Hứa Kỳ Tịch, còn cô và chị mình thì vội vã rời đi.

Sau khi bác sĩ Diệt Hoàng rời đi, Hứa Kỳ Tịch ôm lấy lô hội, kéo ghế ra ngồi xuống... Lúc này tinh thần của hắn hơi hưng phấn nhưng cũng có cảm giác mệt mỏi vì dùng sức quá độ.

Tề Y San vẫn cảm thấy sợ hãi, cô cũng bê một cái ghế đến ngồi cạnh hắn.

“Không ngờ cánh cổng kỳ tích này lại thật sự có thể giúp người ta thức tỉnh năng lực siêu phàm.”

Im lặng hồi lâu, Hứa Kỳ Tịch cảm khái.

Cuối cùng Hứa Kỳ Tịch hắn cũng vẫn trở thành Hứa kỳ tích.

“Dù gì đây cũng là thứ em phải nghiên cứu vài năm mới chế tạo ra được mà.”

Tề Y San tựa lưng vào ghế, sau khi hưng phấn qua đi, sự mệt mỏi tích lũy suốt hai ngày qua ập tới:

“Em không ngờ rằng thế giới này... cũng ẩn giấu thứ giống như quái vật kia.”

“Tinh thú thiên tai á? Bác sĩ Diệt Hoàng gọi bọn chúng như thế.”

Hứa Kỳ Tịch nghĩ một lúc rồi hỏi:

“Vậy ở thế giới kia, lũ quái vật không bị tấn công vật lý bình thường chạm đến kia cũng là loại này à?”

Hắn nhớ Tề Y San đã từng nói, trong thế giới của cô có một thứ mà tấn công vật lý không thể chạm tới được, là thứ mà cô muốn dùng sức mạnh siêu phàm để tạo nên kỳ tích, hủy diệt bọn chúng.

“Không phải cùng một loại nhưng có tính chất tương tự. Những kẻ xâm lược thế giới của bọn em cũng là trạng thái thể năng lượng tinh thần, thuộc thể tinh thần... Nhưng kẻ xâm lược bên em là văn minh dị tinh cao cấp tổ chức xâm lược bằng quân đội. Vừa đến là khơi mào chiến tranh toàn diện cấp thế giới luôn.”

Tề Y San ngẩng đầu miêu tả cho Hứa Kỳ Tịch nghe về thế giới của cô.

So với việc chỉ mấy con tinh thú thiên tai nhỏ lẻ xâm nhập của thế giới này, thế giới của cô tuyệt vọng hơn nhiều.

Xét từ phương diện khoa học kỹ thuật, thế giới nơi Tề Y San sinh sống tiên tiến hơn thế giới của Hứa Kỳ Tịch một chút nhưng về tổng thể hai thế giới khá tương tự nhau.

Cũng là một thế giới được phân tách thành nhiều quốc gia nhưng cơ bản khá hòa bình... Mọi người đều chú ý tới vũ trụ, cố gắng phát triển khoa học vũ trụ, hành trình này giống như một trời sao vô tận vậy.

Nhưng bỗng một ngày, những ngày tháng hòa bình ấy đột nhiên bị phá vỡ. Nền văn minh ngoài hành tinh bất ngờ xâm lược, không có bất cứ một dấu hiệu nào, hơn nữa vừa tiếp xúc là dấy lên trận chiến toàn diện khắp thế giới.

Chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi, vô số tinh hạm xuất hiện trên bầu trời khắp thế giới của các cô.

Hơn nữa điều khiến thế giới của Tề Y San tuyệt vọng chính là, đến cả cách tồn tại của những kẻ xâm lược kia cũng khác với bọn họ, đó là một tồn tại giống như thể năng lượng tinh thần hư ảo, không thể chạm vào được.

Giống như sinh mệnh ở một thứ nguyên cao hơn vậy.

Tất cả các loại vũ khí ở thế giới của Tề Y San đều không có hiệu quả với bọn chúng.

Mà đám xâm lược kia lại có rất nhiều thủ đoạn có thể tấn công trực tiếp các sinh vật ở thế giới của cô, rút cạn năng lượng của sinh vật.

Bọn chúng giống như ác mộng vậy.

Con người không thể tấn công bọn chúng nhưng chúng lại có thể dùng đủ loại thủ đoạn để hủy diệt sinh mệnh của con người.

Trong trận đối kháng không cân sức, không công bằng này, chưa đến nửa năm… thế giới của Tề Y San đã hoàn toàn bị xâm chiếm.

Đây lại còn là kết quả sau khi đám xâm lăng kia hoãn tốc độ xâm lược lại. Trong nửa năm theo cách tính của thế giới Hứa Kỳ Tịch, những kẻ xâm lược kia vừa tấn công vừa bắt đầu xây dựng căn cứ của mình.

Những sinh vật còn sống trên thế giới của Tề Y San bỏ chạy tứ tán để trốn tránh bọn xâm lược.

“Ở thế giới của bọn em, những kẻ đó được gọi là ‘linh tộc’, bọn chúng là những tồn tại giống như linh hồn, bọn chúng cũng tiêu diệt sinh vật bằng cách tấn công trực tiếp vào linh hồn.”

Sau khi thế giới hoàn toàn bị chiếm đóng, những kẻ xâm lược kia lại bắt đầu cải tạo môi trường ở thế giới của Tề Y San.

Vô số chiếc cột không thể sờ tới nhưng lại có thể nhìn thấy được dựng lên khắp nơi trên thế giới này.

Bên dưới những cây cột đó là những con người bị bắt làm tù binh.

Những cây cột đen kịt này phun lên bầu trời những hạt nhỏ như thủy tinh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chúng đã che lấp bầu trời, khiến ánh sáng của hằng tinh không thể chiếu xuống mặt đất được nữa.

Không có ánh mặt trời, nhiệt độ hạ xuống, hàng loạt sinh mệnh héo tàn.

Để có thể tiếp tục sinh sống ở thế giới không có ánh mặt trời, giữ gìn lực lượng để chiến đấu với những kẻ xâm lược kia, những người còn lại đã tiến hành một loạt các nỗ lực.

Ví dụ như cải tạo cơ thể, cơ giới hóa một phần cơ thể…

Còn phải cố gắng phát triển các kỹ thuật bảo tồn tương lai của con người như kỹ thuật bảo quản gen, kỹ thuật sinh con nhân tạo nhanh chóng.

Khi giới thiệu đến đây, Tề Y San lại nhìn về phía cánh cổng kỳ tích.

“Thế nên em đang nghĩ, ít nhất hãy cho chúng ta có được thủ đoạn có thể tấn công bọn chúng. Cho dù chỉ là chạm vào thôi cũng được...”

Cô tựa lưng vào ghế, thong thả nói.

Cánh cổng kỳ tích chính là hy vọng cô để lại cho thế giới đó.

Bây giờ cô muốn mang kỹ thuật này về...

Tuy rằng hy vọng lật kèo là rất nhỏ.

Đối mặt với những kẻ xâm lược có thể chiếm lĩnh thế giới trong vòng nửa năm, dù có cánh cổng kỳ tích, nói không chừng điều duy nhất cô có thể làm được cũng chỉ là cắn đối phương một phát vào lúc cuối cùng.

Nhưng dù sao cũng có hạt giống hy vọng.

Chỉ cần để lại hạt giống, sau này sẽ có kỳ tích.

“Em phải trở về...”

Tề Y San nhìn Hứa Kỳ Tịch, nói.

“Đợi đã, có vẻ thí nghiệm vẫn chưa hoàn thành đúng không?”

Nghe đến đây, Hứa Kỳ Tịch bình tĩnh phân tích:

“Tuy rằng anh đã tiếp xúc với cánh cổng kỳ tích, thức tỉnh được năng lực kỳ tích... nhưng ngộ nhỡ là do cơ thể của anh đặc biệt thì sao?”

Vì vốn dĩ thế giới này của hắn cũng đã ẩn giấu những người sở hữu năng lực mới rồi.

Ngộ nhỡ cánh cổng kỳ tích chỉ là trung chuyển, chỉ kích hoạt năng lực mới ẩn chứa sẵn trong cơ thể hắn, một khi trở về thế giới của Tề Y San, nó không phát huy tác dụng thì sao?

“Vì vậy, chi bằng chúng ta sửa lại nó một chút nữa, để nó hoàn thiện hơn. Sau đó chúng ta nhờ bác sĩ Diệt Hoàng tìm một nhóm người tình nguyện tham gia thí nghiệm, tiến hành thêm vài thí nghiệm nữa, nhé?”

Hứa Kỳ Tịch đề nghị.

“Còn nữa, có cánh cổng kỳ tích rồi, thức tỉnh được năng lực siêu phàm rồi thì cũng phải có cách sử dụng nó mới được chứ? Lúc trước chị của bác sĩ Diệt Hoàng có nhắc tới hệ thống Đại Hạ phiên bản 0.8. Nói không chừng công pháp của người có năng lực mới đó có lẽ sẽ có tác dụng tại thế giới của em đấy?”

“Có lý.”

Tề Y San gật đầu.

“Thế nên, khách quan à, lần sau lại tới nha ~”

Hứa Kỳ Tịch nói.

“Chắc chắn rồi, em còn cần phải làm nhiều thí nghiệm hơn… Cũng cần cả tin tức về năng lực mới ở bên này nữa.”

Tề Y San bật cười.

Nói xong, cơ thể của cô ngả ra sau.

Chiếc ghế lộn nhào…

Hứa Kỳ Tịch vô thức vươn tay đỡ lấy cái ghế của cô.

Trên ghế, Tề Y San đã ngủ say.

Hai ngày liều mạng làm việc + ngủ không đủ giấc đã khiến cơ thể cô mệt mỏi đến cực điểm.

Bây giờ chỉ hy vọng sau khi Họa Mi tỉnh lại sẽ không phát hiện ra cơ thể mình đang trong tình trạng bất thường.

Hứa Kỳ Tịch bế cô vợ của mình lên, bước về phía thang máy.

Bây giờ hắn phải ngủ một giấc thật ngon, không cần phải làm lão Hứa giường đơn gối chiếc nữa rồi nhỉ?