Edit: Thanh UyênSau khi trở về thành phố A, Quý Hựu Đồng về nhà thăm ba mẹ trước, bệnh của ba Quý đã không còn đáng ngại nữa, cũng nghe lời chịu ở nhà tĩnh dưỡng, hai người cậu kia cũng thường tới thăm, muốn “chia sẻ công việc” với ba Quý. Ba Quý vốn là người tinh ranh, sao có thể không nhìn thấu được hai người cậu kia chứ, lúc nào cũng tìm cớ đuổi bọn họ đi. Lâu dần, mẹ Quý cũng thấy phiền, ngăn hai người anh kia vào nhà luôn.
《Mười ba tháng cuối cùng》và《Ánh nắng trên lưỡi trượt》công chiếu cùng lúc, hai kênh. Mỗi lần phát sóng, Quý Hựu Đồng lại ôm đồ ăn vặt đến nhà Giang Lạc Trạch xem, giống như xem người khác diễn vậy, chỉ chỉ chỏ chỏ nhân vật trong kịch bản, đánh giá chẳng chút khách khí nào. Cô đã xem qua tỉ lệ người xem rồi, mấy tập trước thì kém xa bộ phim mà Giang Lạc Trạch làm diễn viên chính, mấy tập sau lại có vị trí ngang nhau.
Quý Hựu Đồng ôm máy tính của Giang Lạc Trạch, mở weibo của anh ra xem, “Mấy fan của anh đang vừa khóc vừa tố cáo dưới weibo của của anh kìa.”
Giang Lạc Trạch ngồi lại đó, xem vài giây thì gật đầu, “Đúng thật là vậy.”
Quý Hựu Đồng lại xem cái của Sở Dao Dao, bài post ghim trên đầu weibo toàn là tiếng mắng, cô cảm thán, “Fan của anh đúng là quá mạnh mẽ.”
“Thật ra cũng rất đáng yêu.”
Quý Hựu Đồng học theo giọng điệu của anh, “Đúng thật là vậy.”
Sở Dao Dao không biết điều khiển sự nhu nhược của nữ chính đúng chỗ, mỗi lần đến cảnh phát bệnh đều nhìn như đang làm nũng. Sau khi phát sóng, người bị mắng thảm nhất chính là cô ta. Tỉ lệ người xem của《Mười ba tháng cuối cùng》đều toàn nhờ vào diễn suất của Giang Lạc Trạch để chống đỡ.
Lại mở một bịch khoai chiên khác, còn chưa ăn được đã bị Giang Lạc Trạch lấy đi, “Mới vừa ăn cơm tối xong, ăn nhiều đồ ăn như vậy không khó chịu sao?”
Quý Hựu Đồng đưa tay muốn cướp lại, đáng tiếc lại không cướp được, chỉ có thể đắc thế ngoài miệng, “Anh không biết các em gái đều có tới tận mấy cái dạ dày sao?”
“Thật sao?” Giang Lạc Trạch ngồi trên ghế sofa, đưa tay ôm cô vào lòng, tay đặt trên dạ dày của cô, sờ soạng một lúc, nghiêm túc nói, “Người gầy còm như vậy, dạ dày ở chỗ nào?”
“Bởi vì gầy nên mới phải ăn nhiều đó.”
Giang Lạc Trạch nhẹ nhàng cắn mặt cô một cái, dịu dàng nói: “Đợi lát nữa anh cắt hoa quả cho em ăn, tối mà ăn đồ ăn vặt không tiêu hoá được đâu, ngoan.”
“Ừm.” Quý Hựu Đồng nghe lời gật đầu, cô thật sự sắp bị hoà tan trong sự dịu dàng của Giang Lạc Trạch rồi.
Chụp quảng cáo xong, Quý Hựu Đồng đang ngồi nghỉ ngơi thì có người tới, đưa cho cô một bó hoa, “Đồng Đồng, anh là fan của em, hi vọng em nhận lấy nó.”
Nghe giọng nói, Quý Hựu Đồng bật cười, cô ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn lòng tốt của anh, hiện tại vẫn còn là thời gian làm việc của tôi, mong anh đừng quấy rầy.”
Cận Ly có chút lúng túng, nhưng vẫn nói: “Anh thật sự rất yêu thích em.”
“Tôi biết, tôi cũng rất yêu quý fan của mình, nhưng riêng anh, tôi không thích.”
Mấy ngày nay, Khương Thanh nói đến chuyện công việc của cô lúc nào cũng ấp úng, Quý Hựu Đồng nói thẳng, “Có phải chị gặp chuyện gì khó xử phải không? Nếu chị cảm thấy khó mà làm tiếp thì cứ nói thẳng với em là được.”
Khương Thanh thở dài, “Có một số việc, Đồng Đồng em đừng nên nghiên cứu quá sâu. Chị đã tìm được cho em mấy cái kịch bản rồi, cảm thấy cũng không tệ lắm, em xem trước đi. Ngoài ra tiết mục《Chân Nhân Tú》sắp quay rồi, em chuẩn bị thêm đi.”
Lúc quay《Ánh nắng trên lưỡi trượt》, Quý Hựu Đồng dành thời gian để tập nhảy ở ngay đó. Hiện tại cô còn từ chối hết mọi công việc, chuyên tâm vùi đầu vào trong thi đấu. Lúc tiết mục bắt đầu quay là vào tháng mười, rút thăm để quyết định thứ tự, cộng mười người tham gia, Quý Hựu Đồng rút được số ba, Sở Dao Dao thứ sáu. Thi đấu không có đề bài gì cả, mọi người tự do phát huy, năm người đứng đầu có quyền chọn đối thủ cho mình.
Trong khoảng thời gian nửa tháng, mỗi ngày Cận Ly đều đến tìm cô, lúc nào cũng ở phía xa mỉm cười nhìn cô, mỗi ngày kết thúc luyện tập đều dịu dàng đưa nước. Vẻ mặt và động tác của anh ta cực kì giống Giang Lạc Trạch, khó trách vì sao kí chủ lại bị mê hoặc. Mà mỗi ngày, Quý Hựu Đồng đều đi ngang qua bên cạnh giống như không nhìn thấy anh ta, không uống lấy một giọt nước của gã.
Cận Ly không nhịn được, hỏi cô: “Đồng Đồng, anh phải làm sao thì em mới chấp nhận anh?”
Cô cười lạnh, “Ngại quá, đối với tôi… Haha, hoàn toàn không có hứng thú.”
Bỗng nhiên, Cận Ly tiến lên ôm lấy cô, sức lực cực kì lớn, Quý Hựu Đồng tránh một hồi mới thoát ra được. Xuyên qua tấm gương phía sau Cận Ly, có một phóng viên lén lút đi ra ngoài. Sau khi Quý Hựu Đồng ra khỏi phòng tập nhảy, vội vàng bấm số điện thoại của Khương Thanh, sau đó cúp máy, chuyển đến gọi Phương Tử Khởi, “Anh Tử Khởi, giúp em một việc, nhân duyên của anh rất tốt, giúp em tìm hai trợ lý đáng tin cậy, tốt nhất là phải có cơ bắp, đúng, càng cường tráng càng tốt.”
Tin tức đến rất nhanh, rạng sáng sau đêm đó, đã có tin tức Quý Hựu Đồng có bạn trai mới, có vài tiêu đề còn rất quá đáng như “Quý Hựu Đồng không để ý hình tượng công chúng, ôm bạn trai rất lâu.” “Tình yêu mới của Quý Hựu Đồng lộ ra ánh sáng, ôm nhau trong phòng tập nhảy không người.”
Khoảng thời gian này, tốc độ làm việc của Khương Thanh giảm xuống rất nhanh, rất nhiều cuộc tranh cải dưới weibo của cô, đến cả Cận Ly cũng bị bới ra.
“Em nhờ anh tìm trợ lý, là vì chuyện này sao?” Phương Tử Khởi gọi điện thoại tới, đầu tiên là cười cho đã, rồi mới nói, “Rõ ràng là gã cố ý tìm phóng viên mà.”
“Đương nhiên là em biết, nếu bị chụp em cũng không còn cách nào khác.” Ba ngày ròng rã, Quý Hựu Đồng đều trốn trong nhà không ra ngoài tập nhảy, phòng nhảy sớm đã bị phóng viên vây kín đến cả con kiến cũng chui không lọt.”
“Anh đã giúp em tìm trợ lý rồi, yên tâm, đảm bảo sẽ thoả mãn em, tiêu chuẩn năm sao luôn.”
…
Giang Lạc Trạch thấy tin tức cũng chỉ cười, sờ đầu cô nói: “Sao lại bất cẩn như vậy?”
“Sao người nào biết chuyện cũng đều cười em hết vậy?” Quý Hựu Đồng nép trong lồng ngực của anh, vẻ mặt sầu não, “Hiệu suất của Khương Thanh quá thấp, khi nào thì em mới có thể được ra ngoài đây?”
“Hai ngày nữa thôi, cứ kiên nhẫn một chút.” Giang Lạc Trạch hôn trán của cô, “Sẽ nhanh thôi, đừng lo.”
Quả nhiên, chỉ mới hai ngày, trên tin tức xuất hiện bức ảnh Cận Ly và Sở Dao Dao ở cùng nhau, hai người ra vào đều có đôi, thật sự rất ngọt ngào. Còn có vài người giúp đỡ làm sáng tỏ tin đồn, nói Cận Ly chỉ là fan của Quý Hựu Đồng, cái ôm của cô cũng là xuất phát từ lòng tốt, cũng không có bạn trai.
Giới giải trí chính là như vậy, đến nhanh mà đi cũng nhanh, quan hệ của Sở Dao Dao và Cận Ly chỉ mới bị suy đoán có mấy ngày, có người đã lấy tấm ảnh Sở Dao Dao bị chụp trộm lúc trước ra so sánh với bức ảnh bây giờ, chứng minh có sửa mặt, khuôn mặt con nít bây giờ trở thành mặt v live. Mặt lớn thành nhỏ còn không nói, sống mũi còn cao lên.
Mở weibo của Sở Dao Dao, sự nổi tiếng của cô ta cực kì thấp, chức năng share và bình luận đã bị hạn chế.
Quý Hựu Đồng từng hỏi Giang Lạc Trạch rất nhiều lần là ai giúp cô làm sáng tỏ, là ai chụp được ảnh của Sở Dao Dao và Cận Ly. Giang Lạc Trạch chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không nói gì cả.
Cuộc so tài thứ nhất, Quý Hựu Đồng và Sở Dao Dao đều chọn nhảy hiện đại, thành thích của hai người ngang nhau, nhưng điểm của Sở Dao Dao vẫn cao hơn mấy điểm, giám khảo nói động tác của cô ta rất chuyên nghiệp. Cô ta hạng nhất, Quý Hựu Đồng hạng ba. Hai người chọn đối thủ, cuộc tranh tài này rất hài hoà.
“Đồng Đồng, cậu đừng luyện tập liều mạng như vậy nữa.” Chu Tuấn Dung đến thăm cô, thấy trên đùi cô một cục xanh một cục tím lại đau lòng, “Không phải chỉ là một cuộc thi đấu sao, không có gì ghê gớm cả.”
“Không, nó rất quan trọng với tớ, ta cần phải thắng, cũng nhất định phải thắng.” Quý Hựu Đồng nghiêm túc nói, lại cười bảo, “Còn cậu? Gần đây thế nào rồi?”
Chu Tuấn Dung thở dài, “Đừng nói nữa, tớ cảm thấy mình diễn hình như không tốt lắm, cậu có biết đạo diễn Lâm Tiên đang tuyển người không? Lần này là anh ta đích thân đi tuyển đó, không nhận người mà bên sản xuất chỉ định nữa, tớ để cho quản lý của tớ tới tiến cử mình, vậy mà anh ta lại chẳng thèm để ý.”
Quý Hựu Đồng đề nghị: “Không bằng cậu thử làm MC đi, cậu có thể nói, lại thích chơi nữa, làm MC thì cậu có thể phát huy được ưu điểm này.”
“Sắp tới công ty cũng có một chuyên mục mới, tớ đã suy nghĩ đến rồi, nhưng thời gian chiếu lại là buổi tối mười giờ mỗi tuần, tỉ lệ người xem chắc sẽ rất thảm nhỉ?”
“Sao thế được chứ? Nếu như hiệu quả của tiết mục tốt, thì thời gian không còn là vấn đề nữa, cậu cứ thử đi, tớ tin cậu.”
…
Giang Lạc Trạch bôi thuốc cho cô, cũng rất đau lòng, dịu dàng nói, “Không cần phải như thế, anh không cần em quá xuất sắc, người nên xuất sắc phải là anh.”
“Giang Lạc Trạch, em muốn thắng, anh biết không? Em không thể thua.” Ký chủ có nền móng rất tốt, nhưng cô lại chỉ là tay mơ, nếu như không cố gắng luyện tập, động tác sẽ không được hoàn hảo.
Giang Lạc Trạch ôm cô, “Được, em muốn thắng, anh biết rồi, anh ủng hộ em.”
Quý Hựu Đồng rất cảm động, cũng không hỏi lý do, chỉ vì một câu cô muốn thắng đã ủng hộ cô vô điều kiện. Cô nhẹ giọng nói, “Lạc Trạch, anh sẽ vứt bỏ em sao?”
“Sẽ không, đời này trái tim của anh đều thuộc về em. Lúc trước anh từng nói với em, nếu như em rời khỏi anh, anh sẽ tìm người khác kết hôn sinh con. Câu nói này thật xin lỗi em, hiện tại xem ra, dù làm thế nào anh cũng không thực hiện được.” Anh cúi đầu khẽ cắn vành tai Quý Hựu Đồng, lại nhẹ nhàng liếm láp.
Quý Hựu Đồng bị anh làm cho ngứa, ngẩng đầu hỏi: “Nếu như em phụ lòng anh, thì phải làm sao đây?”
“Em sẽ sao?”
“Em…” Cô biết, chắc chắn cô sẽ! Nhưng, cô không nói ra được, cũng không đành lòng lừa dối.
Hai hàng lệ chảy xuống, cô không có cách nào để ở lại cả, Giang Lạc Trạch thật sự quá tốt, tốt đến nỗi khiến cho cô cảm thấy sợ sệt, nhưng lại không trốn thoát được những cái ôm của anh. Có lúc bản thân cô cũng tự nghi ngờ, sao lại để mình rơi vào vòng tay của anh chứ, cái cảm giác này không nói ra được, cũng không rõ ràng.
“Đừng khóc.” Giang Lạc Trạch hôn đôi mắt của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua những giọt nước mắt kia, “Em đang sợ sao?”
“Ừm.” Cô sợ, nếu một ngày cô đột nhiên biến mất, Giang Lạc Trạch sẽ làm gì? Trách cô không từ mà biệt rồi cứ như vậy lãng quên cô, hay là điên cuồng tìm kiếm?
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, tim của Quý Hựu Đồng như được hoà tan.
Giang Lạc Trạch dịu dàng hôn, dịu dàng hơn bất cứ lúc nào khác, nụ hôn của anh thâm tình, cái lưỡi lại như cố ý đuổi theo cô. Từ từ đi xuống, lưu lại trên cái cổ trắng nõn của cô những dấu hôn lớn, lại khẽ cắn vành tai cô, trên vành tai là khuyên tai bằng bạc, anh dịu dàng ngậm trong miệng, liếm láp mút vào.
Mùa hè mặc ít, Quý Hựu Đồng cảm giác được tay của anh di chuyển lên phía trên, đã luồng vào bên trong áo của cô, chỉ còn cách đồ lót mềm mại. Chậm rãi bị đẩy ngã xuống ghế sofa, khí lạnh của điều hoà thổi qua bụng, quần áo của cô bị kéo lên phía trên bụng, đồ lót cũng bị Giang Lạc Trạch cởi ra, tay của anh nhào nặn trên ngực của cô, lúc mạnh lúc nhẹ.
Những nụ hôn không ngừng rơi xuống, ánh mắt Quý Hựu Đồng trở nên mê ly, giơ tay ôm cổ Giang Lạc Trạch, khẽ ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, tay Giang Lạc Trạch đã lùi xuống bụng nhẹ nhàng xoa xoa, khiến cho cô rất ngứa. Cử động người dưới mấy lần, Giang Lạc Trạch đưa tay giữ cô lại để cô không ngã khỏi sofa.
Anh nói bên tai cô với chất giọng khàn khàn, “Anh yêu em.”
Nước mắt lại rơi xuống lần thứ hai, cô gật đầu thật nhẹ, âm thanh như kẹt ở cổ họng, trước sau vẫn chưa nói ra được lời nào. Tại sao lại rơi vào cái ôm của Giang Lạc Trạch? Trong đầu tựa như xuất hiện một mạch suy nghĩ nào đó, càng ngày càng rõ ràng…
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên…
Mạch suy nghĩ giống như bị ngắt đoạn, biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Giang Lạc Trạch dừng tay lại, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Anh đưa tay cầm lấy di động trên khay trà, “Là bác gái.”
Lúc này mới phát hiện, nửa người trên của Quý Hựu Đồng đều đã loã lồ, váy cũng đã bị kéo hơn phân nửa. Cô có chút lúng túng, nhận điện thoại, “Mẹ, sao vậy?”
“Đồng Đồng, ba con lại đến công ty rồi, mẹ nói ông ấy đừng nên quan tâm quá ông ấy không nghe, rãnh rỗi con nhớ về nhà khuyên ông ấy giúp mẹ.”
“Dạ, con mà có thời gian thì sẽ trở về ngay.” Quý Hựu Đồng che miệng lại để không phát ra âm thanh gì khác, Giang Lạc Trạch nhân lúc cô nghe điện thoại, sờ loạn trên người cô…
“Không bằng sau này, lúc mẹ nhớ con sẽ đến nhà con luôn, được không?”
“Được ạ, con về nhà sẽ đưa chìa khoá dự phòng cho mẹ.”
Cúp điện thoại, Quý Hựu Đồng nắm tay Giang Lạc Trạch đè xuống, “Ngứa chết rồi.”
Giang Lạc Trạch cắn mặt cô một cái, “Chúng ta về phòng tiếp tục được không?”
Quý Hựu Đồng tránh ra, hai gò má đỏ bừng, quay mặt đi, “Tiếp tục gì chứ, không đứng đắn gì cả.”
Trận thi đấu thứ hai, Quý Hựu Đồng chọn múa cổ điển rất tốt, khán giả trong toàn trường quay đều bỏ phiếu cho cô đứng nhất. Cô nháy mắt mấy cái với chỗ dưới một góc sân khấu, nơi đó có Giang Lạc Trạch đang ngồi.
“Lần thi đấu này Dao Dao vẫn chọn múa hiện đại, có thể thấy được có ý đồ, nhưng lại không có tấm lòng, không khác gì với ở vòng đầu tiên, quá ít thứ đổi mới, vậy nên chỉ có thể cho 7 điểm.” Giám khảo cảm thấy đáng tiếc khi cho điểm, “Hi vọng vòng kế tiếp cô có thể mang đến cho chúng tôi sự ngạc nhiên.”
Kết quả cuối cùng là, Quý Hựu Đồng hạng nhất, Sở Dao Dao hạng sáu. Lúc lựa chọn đối thủ, Quý Hựu Đồng chọn Sở Dao Dao.
Kết thúc ghi hình, Sở Dao Dao chặn đường của cô, “Chị có ý gì?”
Vẻ mặt Quý Hựu Đồng mờ mịt, “Ý gì là gì chứ?”
Hai tay Sở Dao Dao vòng trước ngực, vóc người của cô ta khá lùn, chỉ có thể ngửa đầu nhìn cô, “Đừng tưởng rằng tôi không biết, chị là đang nhắm vào tôi.” Ở trường quay《Mười ba tháng cuối cùng》Quý Hựu Đồng khiến cô ta phải lúng túng trước mặt mọi người, sau khi đóng máy lại vô tình hoặc cố ý chỉa mũi nhọn vào cô ta.
“Tôi thắng một cách quang minh chính đại, nhắm vào cô làm gì?” Quý Hựu Đồng xách đồ rồi rời đi, đi tới cửa lại nói, “Còn có tên người hầu nhỏ bé của cô nữa, tôi thấy hơi chướng mắt rồi đó, để anh ta tới bôi đen tôi? Anh ta còn chưa đủ tư cách.”
Đi ra ngoài đường phố, Quý Hựu Đồng cảm thấy trong lòng rất thoải mái. Cô chính là muốn thắng Sở Dao Dao, thắng cô ta một cách quang minh chính đại.