Sợ Thẳng

Chương 22

Ngũ Hòa Lục lại bóp mông tôi.

Nhưng bây giờ tôi không phản cảm hay lo âu nữa, bởi chúng tôi đã ở bên nhau rồi!

Bây giờ chúng tôi bóp nhau vui quá chừng, há há.

.....

Rất cảm ơn mọi người đã đóng góp ý kiến trong suốt thời gian qua, dù trước đó tôi không tin mọi người nhưng không thể không nói mọi người vẫn có chỗ giúp ích.

Trước tối hôm đó tôi thật sự không thể tin nổi Ngũ Hòa Lục thích tôi, dù sao tôi đã rất kiên định cho rằng hắn là thẳng nam, ai biết hắn im ỉm không nói tiếng nào đã cong...

Nhưng không thể không nói, cong cũng tốt! (Tôi không có bẻ cong hắn, không phải mắng tôi)

Nếu không tôi cũng không biết ba năm còn lại nên ở chung với hắn như nào.

Đúng vậy, tôi bị vả mặt bóp bóp.

Tôi có thể đã thích hắn từ lâu, chỉ là vẫn luôn không muốn thừa nhận mà thôi, kết quả tôi còn nói tôi tuyệt đối không thích thẳng nam nữa.

Ha ha ha, tôi tự cười mình.

Thế nhưng mà, bài đăng lần đầu tiên của tôi là thật bởi vì bị "trò hề thẳng nam" của hắn làm cho phiền và sợ hãi.

Hiện giờ nhìn lại bài viết lúc trước tôi vẫn thấy buồn cười làm sao, chờ sau này quan hệ chúng tôi đã ổn định, tôi sẽ đưa bài viết này cho hắn xem, để hắn áy náy! Để hắn đau lòng tôi. Ha ha ha

.....

Những ngày sau khi bên nhau, trừ việc đáy lòng vô cùng ngọt ngào và vui vẻ ra, sinh hoạt hằng ngày dường như chẳng thay đổi gì cả, giống hệt trước kia, đi học, ăn cơm chung, tối thì đi dạo sân thể dục.

Nhưng vì trước đó tôi lười, hoạt động đi dạo sân thể dục không chắc một tuần sẽ đi một lần, nhưng bây giờ không giống vậy, tối hôm nào cũng đi.

Cam tâm tình nguyện đi, ngọt ngào đi.

Kề vai chạy bộ với hắn, đi dạo sát cạnh nhau.

Đến khi tôi mệt bèn chạy chậm lại, còn hắn vẫn tiếp tục chạy, sau đó khi chạy ngang qua tôi, sẽ vỗ vỗ bả vai, quay người lại vẫy tay, cười ngay ngô với tôi.

Thì... Cảm giác như cuộc sống đại học nên như vậy, tuổi trẻ và nhịp tim.

Đợi đến khi hắn kết thúc kế hoạch chạy bộ của mình, chúng tôi bèn ngồi lên ghế khán giả của sân, nhìn xuống các chàng trai cô gái nhuộm màu thanh xuân, tán gẫu một vài chuyện nhàm chán.

Thật ra một trong những lý do quan trọng để tôi thích hắn đấy là trò chuyện với hắn không bao giờ nhạt.

Năm đầu mới quen cũng vậy, tôi cố gắng hết sức tìm đề tài nói chuyện với hắn, đến khi tôi không tìm được chủ đề nào và sợ xấu hổ, thì hắn lại có thể kịp lúc xẻ ra một góc độ thần kỳ nào đó của đề tài để chúng tôi sẽ không phải nhàm chán hay luống cuống khi ở cạnh nhau.

Cho đến bây giờ, dù khi hai người cạnh nhau vẫn không nói câu nào, thì vẫn không thấy xấu hổ hay kỳ lạ, ở cạnh hắn thoải mái vô cùng.

Đến bây giờ, mặc dù là hai người cho nhau không nói lời nào, cũng không cảm thấy xấu hổ cùng kỳ quái, cùng hắn ở chung cực kỳ thoải mái.

Cho dù là xác định quan hệ một cách đột ngột, thì chúng tôi dường như vẫn không vì sự thay đổi đó mà sinh ra cảm giác không thoải mái.

Mọi thứ rất tự nhiên.

Mất tự nhiên duy nhất đó là chúng tôi không thể giống như các đôi tình nhân trẻ show ân ái trong vòng bạn bè, không thể đổi diện đôi, không thể tay trong tay đi trên đường, không thể để người biết, và không thể đứng dưới ánh mặt trời.

Nhưng Ngũ Hòa Lục luôn rất dũng cảm, nếu không có tôi ngăn lại, có lẽ hắn sẽ thoải mái thừa nhận quan hệ chúng tôi với những người dò hỏi. Hắn nói hắn không thèm để ý, cũng cổ vũ tôi dũng cảm không phải để ý.

Tôi bắt đầu phục hắn, cho dù là cún đần thì cũng là một chú cún đần dũng cảm.

Chỉ mong rằng, một ngày nào đó những thứ "mất tự nhiên" này sẽ trở thành "tự nhiên".

.....

Hôm nay có hơi bùi ngùi, không phù hợp lắm với phong cách thường nhật của tôi.

Sau cùng kể mọi người nghe, cố sự Ngũ Hòa Lục làm màu nha.

Tôi rất thích chó nhỏ, và tình nguyện đem mọi thứ tốt nhất dùng lên người cho chúng.

Tôi gọi "bé yêu", "thiên thần nhỏ" đến là sến, và gần đây bắt đầu gọi những chú chó hoang ở trường học là "cục cưng", "bé cưng"...

Trong trường có một chú chó nhỏ màu trắng không biết là chủng loại gì, chân ngắn, nhưng lông rất sạch sẽ lại còn bông xù, nhìn như không phải chó hoang. Thường hay chạy băng băng trên sân thể dục trường chúng tôi vào buổi tối, rồi nó chạy đến bên người chúng tôi, nom rất nhiệt tình.

Lần đầu tiên tôi gọi "bé cưng" Ngũ Hòa Lục nói hắn chừng như không tưởng tượng nổi, vừa vui vừa sợ. Mà khi đó bọn tôi mới ở bên nhau chưa đến một tuần, hắn cảm thấy tôi rất chủ động, rất yêu hắn.

Kết quả giây kế tiếp đã phát hiện là tôi gọi con chó nhỏ đáng yêu kia, vô cùng kinh ngạc: "Thế mà em gọi một con chó là bé cưng?!"

"Hả?" Tôi vẫn chưa ý thức được chuyện gì, tiếng gọi "bé cưng" đó là theo bản năng thật.

"Cậu không có gọi tôi như vậy!"

“Ha ha ha ha ha……” Tôi tính dùng tiếng cười để che giấu, "Nó đáng yêu quá chừng."

"Tôi không đáng yêu hả?" Ngũ Hòa Lục giận dỗi, "Tôi đáng yêu hơn nó!"

"Được được được, cậu đáng yêu nhất. Vậy tôi cũng gọi cậu là bé cưng nhé?"

"Tôi chung danh xưng với con chó ư? Mỗi lần cậu gọi tôi tôi sẽ toàn nhớ đến nó. Hách Âu! Cậu là tên trai đểu!"

...

Tiếp đó là tôi phải dỗ cả đêm, rồi khuất nhục tiếp nhận yêu cầu gọi hắn là "anh".

Rõ ràng tôi lớn hơn hắn nửa tuổi được không?

Đáng giận.

Sao tôi lại nhỏ bé như vậy? Không được! Tôi muốn vùng lên, bắt hắn phải gọi tôi là "papa"!