Sở Vị Ái Tình Đạo Diễn Cùng Ca Sĩ

Chương 6

"Chị đang tắm?"

"Ách, ha ha ~ "

"Còn vừa vào không lâu?"

"A, hắc hắc ~ "

"Chị khẳng định không thành vấn đề? Em cam đoan?"

"Chị ~ năn nỉ mà, không phải chỉ đoạt điện thoại của chị một lần thôi sao ~ Cuộc điện thoại này với chị không là gì cả, nhưng mà với em lại rất đặc biệt nha! Chị hy sinh một chuyện có cũng được không có cũng không sao, thành toàn cho nhân sinh của em đi!"

"Sao em biết cuộc điện thoại này với chị có cũng được không có cũng không sao?"

"Em..."

"Cô ấy nói gì?"

"Mời chúng ta ăn cơm! Hỏi ngày mai chúng ta có thời gian không, em đã nói không thành vấn đề! Ngày mai chị có thời gian thật mà, chị ~ "

"Đi đâu?"

"Sáu giờ chiều, đường Tây Đê nhà hàng Pháp nổi tiếng ở đó."

"Cơm Tây?" Lam Băng cau mày. "Nói lại với cô ấy đổi sang nhà hàng Trung đi."

"Tại sao? Nói không chừng Nhạc Nhạc đã đặt bàn xong rồi!" Diệp Hiểu Đồng bênh vực thần tượng. "Hơn nữa chị đâu có kén ăn, chọn gì mà chọn chứ?"

"Không phải chị chọn, là Nhạc Nhạc của em chọn..." Lam Băng nói xong khinh bỉ nhìn Diệp Hiểu Đồng, ý tứ, em xem em làm fan kiểu gì, còn không bằng người qua đường như chị.

Diệp Hiểu Đồng quả nhiên không chịu nổi một đòn, liền muốn gọi điện xác nhận với Thủy Nhạc, Lam Băng nhẹ nhàng nhắc nhở: "Bình thường chị đều tắm nửa giờ."

"..."

Nửa giờ sau Thủy Nhạc nhận được điện thoại của Diệp Hiểu Đồng, trước khi bắt máy còn do dự hồi lâu, vạn nhất Lam Băng không có thời gian làm sao bây giờ?

"Nhạc Nhạc, chúng ta đổi lại ăn món Trung có được không?"

Thủy Nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Được a, mọi người thích là được rồi. Em không thích cơm Tây sao?" Lẽ nào Lam Băng không thích? Vậy lần trước...

"Là chị không thích đó ~ " Thủy Nhạc còn chưa kịp suy nghĩ, Diệp Hiểu Đồng đã tiếp tục nói: "Chị em nói chị không thích."

"Nga." Thủy Nhạc lại ngốc ngốc trả lời. Lam Băng, vậy mà cô ấy lại chú ý. Buổi tối hôm đó không nói câu nào, vậy mà bây giờ còn nhớ rõ quan tâm đến khẩu vị của cô. Trên thế giới này sao lại có một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy chứ? Xinh đẹp, lại tài hoa, lúc làm việc bất cẩn ngôn tiếu quyết đoán kinh người, bên trong lại dịu dàng săn sóc làm cho người ta như tắm gió xuân.

"Nga cái gì chứ, Nhạc Nhạc, ăn cơm với em, đương nhiên là phải đến nơi chị thích rồi!" Diệp Hiểu Đồng nói như chuyện hiển nhiên, hoàn toàn không ý thức được bản thân thực ra chỉ đi theo Lam Băng cọ ăn uống.

Thủy Nhạc vừa định nói chuyện, đầu bên kia đột nhiên truyền đến giọng Lam Băng: "Thủy Nhạc, nếu em không ngại, ngày mai đến chỗ Diệp tử ăn cơm đi, chỉ có hai người bọn chị thôi, được không?"

Lời mời này đến với Thủy Nhạc quá đột nhiên, nhưng vừa nghe được Lam Băng hỏi "được không" nàng liền cơ hồ theo bản năng đáp "Được", sau đó thật không biết nên nói gì nữa, may là Lam Băng tiếp tục nói: "Chiều mai em có bận gì không, khoảng hai ba giờ, vừa lúc chị đang ở bên ngoài, thuận đường đến đón em?"

"Nga, không có việc gì, em ở nhà, khi nào đến cứ gọi điện cho em."

Hôm sau từ giữa trưa Thủy Nhạc đã bắt đầu rối rắm chuyện mặc quần áo gì hơn một giờ, mà chuyện rối rắm này rất đơn giản, chỉ có một: thoải mái một chút, hay là trang trọng một chút đây? Với Thủy Nhạc mà nói, trang trọng một chút chính là quần áo mặc ra ngoài cùng Y Ân, tỷ như đến công ty, hoặc là "quần áo hằng ngày" mặc quay ở phim trường. Cho nên thoải mái một chút, thật sự chính là thoải mái một chút: áo thun hoặc áo ba lỗ, quần đùi, dép lào/ giày vải, sau đó, mặt mộc. Đương nhiên thân làm một ngôi sao nổi tiếng, ở trong nước Thủy Nhạc hoàn toàn không có cơ hội ăn mặc tùy ý như thế, nhưng nếu có người đến nơi đất khách quê người, nhất định sẽ phát hiện thì ra từ "thoải mái" này có thể được Thủy Nhạc thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Cho nên vấn đề ở đây là, có nên ăn mặc thoải mái như vậy trước mặt Lam Băng không?

Lam Băng đỗ xe dưới lầu, cửa kính chắn gió hạ xuống đối mặt với cửa ra vào tiểu khu, cách một chiếc ghế cùng lối đi bộ, lẳng lặng nhìn cánh cửa kia. Xung quanh rất yên tĩnh, không người qua lại. Vừa rồi đại thúc bảo vệ còn cười nói với Lam Băng: "Thủy Nhạc tiểu thư sao, lần đầu tiên chú thấy bạn bè đến tìm cô ấy!" Bộ dáng vui mừng vẻ mặt cảm khái kia, Lam Băng quyết định lát nữa phải kể cho Thủy Nhạc nghe.

Ánh mặt trời tươi đẹp, bóng cây loan lổ in trên mặt đất và vách tường, ngẫu nhiên gió lại nỉ non vài câu, tiện tay rải vài chiếc lá trên mặt đất. Đúng lúc này Thủy Nhạc mở cửa ra. Tóc dài chưa qua uốn nhuộm tùy tiện xõa tung, không son không phấn, chiếc quần đùi trắng cùng áo thun đơn giản làm cô thoạt nhìn giống như học sinh cấp ba. Thủy Nhạc ngơ ngác nhìn quanh bốn phía, cuối cùng xuyên qua cửa xe nhìn thấy Lam Băng đang ngồi bên trong, đột nhiên ngây ngô cười. Trong nháy mắt Lam Băng có chút hoảng hốt, phảng phất chính mình đi qua gần ba mươi năm ồn ào hỗn loạn, đều là vì thời khắc này, im lặng chờ đợi người con gái này.

Thủy Nhạc đi đến cạnh xe. Lam Băng nghiêng người mở cửa xe cho cô. Đột nhiên Thủy Nhạc có chút hồi hộp, nhưng thật ra, là cô không biết nên xưng hô với Lam Băng thế nào... Đạo diễn? Giống như rất xa lạ. Lam Băng? Gọi cả tên như vậy hình như không đủ tôn trọng, cũng giống như Thủy Nhạc không có thể gọi thẳng tên Hàn Trang trước mặt ông ấy. Tuy là Lam Băng không lớn tuổi như Hàn Trang, nhưng đối với nàng Thủy Nhạc vẫn mang theo một chút kính ý. Chị Lam Băng? Cái quỷ gì?! Lam? Băng? Cũng không thân mật như vậy a...

"Chị đoán bình thường em mặc bộ này đều mang dép lào ~" Lam Băng cười nhìn Thủy Nhạc vào xe, thực bình tĩnh trêu chọc đôi giày vải kinh điển dưới chân cô ấy.

Thủy Nhạc phi thường ngạc nhiên, vừa mở miệng liền bại lộ: "Sao chị biết?"

Lam Băng đáp lại bằng một vẻ mặt thần bí, đưa tay giúp Thủy Nhạc thắt dây an toàn, sau đó nói: "Em có thể gọi chị là Lam, mọi người đều gọi chị như vậy."

"Nga, Lam..." Lại bị nhìn ra, gia hỏa này là Holmes sao?

Thời điểm xe ra khỏi tiểu khu, Lam Băng cố tình chạy đến chỗ đại thúc vừa rồi nói cảm ơn, đại thúc có vẻ ngại ngùng, sau khi nhìn thấy Thủy Nhạc lại thực vui vẻ phất tay với cô, Thủy Nhạc hướng về phía Lam Băng bên kia thò người ra, ngọt ngào hô: "Đạt thúc, bái bai!" Lúc lui về, Lam Băng còn ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng trên tóc cô ấy.

"Chú ấy gọi là Đạt thúc sao?"

"Đúng vậy, có lần em quên mang chìa khóa, trong lúc chờ Y Ân về đã đến phòng bảo vệ của Đạt thúc ở ké, còn ăn hết ba cái trứng gà luộc của chú ấy, ha ha!" Thủy Nhạc ngẫm lại còn cảm thấy hảo dọa người, sao lại kể những chuyện này với Lam Băng cơ chứ?! "Bạn già của Đạt thúc là Bàn thẩm, thỉnh thoảng giúp em và Y Ân dọn dẹp phòng, còn làm đồ ăn rất ngon." Hai người họ đều quan tâm cô và Y Ân tựa như con cháu trong nhà, dành cho hai người rất nhiều yêu thương đáng quý.

Lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ, Lam Băng quay sang thấy Thủy Nhạc đang trầm mặc, nhịn xuống xúc động muốn đưa tay vén sợi tóc nghịch ngợm bên sườn mặt của cô ra sau. "Vừa rồi Đạt thúc còn nói với chị, chị là người bạn đầu tiên đến tìm em. Em không thấy vẻ mặt ngay lúc đó của chú ấy đâu, thật giống như cha già cuối cùng cũng gả được con gái ra ngoài ~"

"Đạt thúc khoa trương quá rồi đó!" Thủy Nhạc không bình tĩnh. "Thì ra Đạt thúc từng làm diễn viên, thật giảo hoạt, sao chú ấy biết chị là đạo diễn mà diễn đạt quá vậy?"

Nghe đến đó Lam Băng đột nhiên cười to, thanh âm không ngừng vang vọng trong không gian nhỏ hẹp. Đây là lần đầu tiên Thủy Nhạc nhìn thấy một Lam Băng như thế. Từ trước cô ấy luôn là người bình tĩnh khắc chế, cho dù ở phim trường có nổi giận đi nữa cũng chỉ cần một ánh mắt cũng đủ kinh người, lúc nói chuyện với mọi người thì cười nhẹ, dù là thời điểm quan tâm lo lắng cũng vô cùng thong dong ưu nhã. Hiện giờ lại thần thái phi dương, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười rực rỡ, Thủy Nhạc không khỏi xem ngây người.

Lam Băng thoải mái cười một hồi mới thu liễm ý cười, nhìn đèn đỏ chuyển xanh, dư quang lại thấy bộ dạng ngốc nghếch của Thủy Nhạc, không khỏi gợn lên khóe môi, nhẹ giọng hỏi: "Y Ân cũng ở đó à?" Sau đó đạp chân ga, xe chậm rãi chạy ra ngoài.

"A? Nga, anh ấy ở trên lầu." Thủy Nhạc âm thầm ảo não bản thân vừa rồi lại si ngốc nhìn người ta, tình thế cấp bách muốn nói gì đó che giấu, vội vàng thốt ra: "Chị muốn đến làm khách không?"

"Được a!"

Thủy Nhạc lại nhớ đến căn nhà của mình, chỉ hận không thể tự sát tại chỗ...

Hai người dọc theo đường đi tùy ý hàn huyên vài câu, thỉnh thoảng nói chút chuyện vui, Thủy Nhạc rất nhanh quên mất lo lắng của mình. Thời điểm gần đến nhà, Lam Băng lại đột nhiên quẹo vào một siêu thị bên đường: "Được rồi, hiện tại là thời điểm gọi món, quý khách muốn ăn gì?"

"Chị nấu cơm?!"

"Chẳng lẽ em trông cậy vào Diệp Hiểu Đồng?"

"..." Nháy mắt hình tượng của Lam Băng trong lòng Thủy Nhạc cao lớn hơn rất nhiều.

Bởi vì vấn đề "thân phận", Thủy Nhạc bị Lam Băng cưỡng chế ngồi lại trong xe. Thủy Nhạc ngồi một mình, mất thời gian vài phút hồi tưởng lại hành trình huyền huyễn vừa rồi, lại mất thời gian vài phút mới làm cho mình trở lại thế giới hiện thực, sau đó bắt đầu... chán muốn chết. Tùy tiện mở hộp CD, vậy mà lại phát hiện bên trong chỉ nằm lẻ loi mấy tập Album của mình! Kinh ngạc qua đi, trong đầu Thủy Nhạc theo thứ tự chợt lóe lên hai ý tưởng: Đầu tiên chính là, Diệp Hiểu Đồng chuyện tốt em làm Lam Băng có biết không? Sau đó lại là, một ngày nào đó mình sẽ dùng Album của mình chất đầy chỗ này...

Rất nhanh Lam Băng đã trở lại, một tay cầm theo túi lớn túi nhỏ một tay cầm di động nói chuyện, Thủy Nhạc mở cửa xe vốn nghĩ muốn giúp nàng một chút, kết quả Lam Băng lại đưa điện thoại đến trước mặt nàng, không giấu được ý cười: "Diệp tử."

Thủy Nhạc không hiểu ra sao nhận điện thoại, liền nghe được tiếng Diệp Hiểu Đồng bên kia gào khóc như mưa: "Nhạc Nhạc! Chị mau trở về đi! Về nhìn em lần cuối a!"

Đối với triệu chứng động kinh thất thường của Diệp Hiểu Đồng, Thủy Nhạc đã rất quen, mắt cũng lười trợn: "Chị sẽ cố gắng, nhưng tình hình giao thông không tốt lắm, em nên chống đỡ một hồi."

"Nhạc Nhạc...!" Một tiếng kêu này của Diệp Hiểu Đồng muốn bao nhiêu thê lương thì có bấy nhiêu thê lương, thế nên Thủy Nhạc không thể nghe thấy tiếng cười của Lam Băng.

"Rốt cuộc là sao? Chị sắp đến rồi."

"Ô ô ô ô ~ ba mẹ em đột nhiên bay qua đây muốn thăm bạn hơn nữa còn nói nhất định phải mang theo em, còn muốn em phải lập tức đi lấy lễ vật họ chuẩn bị sau đó ra sân bay đón người!"

"... Cho nên?"

"Người ta thật vất vả mới đợi được Nhạc Nhạc đến nhà một lần, còn cố ý quét dọn phòng, còn mua hoa, còn chuẩn bị này nọ cho Nhạc Nhạc xem..." Diệp Hiểu Đồng càng nói càng nhỏ giọng, nói đến câu cuối cùng còn thật sự khóc lên, Thủy Nhạc lập tức mềm lòng.

"Được rồi được rồi, ngoan a ~ thật sự là sắp đến rồi. Chị có mang theo quà cho em nè, em có đoán được không? Đoán đúng chị sẽ đồng ý làm cho em một việc."

"Thật không?"

"Thật."

"Có liên quan đến Nhạc Nhạc không?"

"Có."

"Em nhất định sẽ phi thường phi thường siêu cấp thích không?"

"...Ừm."

"Chị chuẩn bị rất lâu phải không?"

"Phải."

"Album mới phải không?!"

"..."

Lúc Lam Băng cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, người bên trong đột nhiên mở cửa ra, Diệp Hiểu Đồng bổ nhào vào người Thủy Nhạc, hỏi: "Album đâu? Album đâu? Album đâu?"

Thủy Nhạc một bên bị lôi vào một bên lục lọi trong túi, Lam Băng nhanh chóng khóa kỷ cửa nhà trước khi tiếng thét chói tai của Diệp Hiểu Đồng vang lên, ngăn ngừa tình huống hàng xóm báo công an. Lúc nhìn thấy bìa Album quả nhiên Diệp Hiểu Đồng kêu lên thất thanh, sau đó dùng tốc độ sấm chớp chạy về phòng. "Ầm" một tiếng đóng cửa lại, tốc độ cực nhanh, mắt thường không kịp nhìn thấy, Lam Băng nghĩ muốn liếc xem bìa Album một chút cũng không kịp.

Cơ hồ là lập tức, Diệp Hiểu Đồng chạy từ trong phòng ra, thế nhưng thuận tay khóa cửa lại rồi! Sau đó dương dương tự đắc đi đến trước mặt Thủy Nhạc: "Cho nên em đoán đúng rồi! Đồng ý với em một việc có phải không?"

"... Ừm." Thủy Nhạc bóp trán, ai biết dễ đoán như vậy a?!

"Hứa với em hai chị ăn cơm xong phải chờ em trở về mới được đi, được không? Em có cái này muốn cho chị xem!"

"Em xác định?" Chỉ như vậy?

"Xác định."

"Được." Vì thế Diệp Hiểu Đồng vui mừng không xiết rời đi, mang theo hứa hẹn của thần tượng nhà mình.

Lam Băng nấu ăn là trình độ "bếp trưởng", phức tạp, lại tinh tế, cùng Thủy Nhạc hoàn toàn không phải một cấp bậc, cho nên Thủy Nhạc cũng không giúp được gì... Lam Băng phái cô ra xem TV, lúc nghỉ tay ra xem, lại phát hiện cô ấy ôm gối bộ dáng bảo bối ngoan đang xem phim hoạt hình! Hơn nữa còn xem rất nhập tâm, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Lam Băng, Lam Băng dở khóc dở cười, đứng trước cửa phòng lẳng lặng nhìn Thủy Nhạc hồi lâu, mới xoay người vào bếp.

Tuy bữa cơm chỉ có hai người, nhưng Lam Băng vẫn làm bốn món một canh, mỗi món đều vừa đủ hai người dùng. Lúc bày bàn ra, Thủy Nhạc lại bị bất ngờ: "Lam, còn có cái gì chị không biết làm không? Không biết làm nghĩa là, làm bình thường..."

"Ha ha, vấn đề này chị cần thời gian suy nghĩ ~ "

Một bữa cơm này dưới tình huống Lam Băng không hề biết, nàng đã được Thủy Nhạc chính thức thăng cấp làm nữ thần, bị ngầm cúng bái vô số lần. Nhưng dù sao Thủy Nhạc cũng sẽ không nề nếp như Diệp Hiểu Đồng, đối với thần tượng của mình thét chói tai hoặc là quấy rối gì đó, cô chỉ đặc biệt chân thành hỏi Lam Băng một câu: "Sau này còn có thể ăn nữa không?"

Lam Băng bất giác dịu dàng nói: "Đương nhiên, chỉ cần em muốn."

Sau khi dọn dẹp bàn ăn, hai người ngồi trên sô pha phòng khách, thành phố vừa lên đèn, đêm không sao. Lam Băng vươn tay ra trước mặt Thủy Nhạc, mở lòng bàn tay ra, Thủy Nhạc không rõ, mờ mịt nhìn nàng.

"Album mới, chị không tin em không chuẩn bị cho chị ~" Lam Băng không nhanh không chậm, tự tin cười nói.

Thủy Nhạc bất đắc dĩ, vốn tính toán lúc về mới lấy ra, bởi vì luôn cảm thấy nhìn thấy người khác mở quà trước mặt mình là một chuyện vô cùng xấu hổ, kết quả bị Diệp Hiểu Đồng xoắn thất bại, hiện giờ muốn xấu hổ cũng không có cơ hội.

Rốt cuộc Lam Băng đã có thể thấy mặt bìa Album, nhưng chỉ thấy được một bóng lưng cô độc xuất trần. Ảnh bìa này cũng không phải cố ý chụp riêng, mà là lấy từ một cảnh trong MV chủ đề cùng tên "Nếu có một ngày". Không sai, chính là MV không nhìn thấy mặt kia, Thủy Nhạc để chân trần ngồi trên cành cây cao nhìn xa xăm. Lam Băng dùng ánh mắt bắt đầu miêu tả hình ảnh trong tấm ảnh, từ sợi tóc bị tà dương nhuộm vàng, cho đến cặp mắt cá chân trần trụi kia, rốt cuộc không thể dời mắt.

Mãi đến khi Thủy Nhạc nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Lam?" Lam Băng như người trong mộng bừng tỉnh, trong mắt không phát hiện lóe lên ánh sáng, sau đó bình tĩnh hỏi: "Hiện tại có thể mở ra nghe một chút không?"

Thủy Nhạc rất muốn nói không, lại không tìm được lý do thích hợp, đang muốn nhắm mắt đồng ý, lại nghe Lam Băng nở nụ cười. Lam Băng nhìn bộ dạng tự cho là "âm thầm" rối rắm của Thủy Nhạc liền biết cô đang suy nghĩ gì: "Ok, chị biết rồi, chờ em về chị sẽ nghe ~"

Sau đó Diệp Hiểu Đồng vẫn chưa về, Y Ân đã gọi điện qua nhắc Thủy Nhạc ngày mai còn có công tác, nhưng Thủy Nhạc kiên trì, Y Ân đành phải kiên trì anh tối nay sẽ đến đón cô về. Sau lại Lam Băng đem cafe đậu Diệp Hiểu Đồng vừa mua hôm trước ra mời Thủy Nhạc. Nấu nước, xay nhuyễn, bỏ vào pin, từng bước từng bước thong dong ưu nhã, cả phòng đều tràn ngập hương vị cafe, im lặng, tốt đẹp.

Thời điểm Diệp Hiểu Đồng mở cửa ra nhìn thấy Thủy Nhạc cũng không ngạc nhiên, nhưng nhịn không được vui vẻ nhảy nhót một hồi, ngọt ngào kêu một tiếng "Nhạc Nhạc!". Sau đó liền kéo Thủy Nhạc về phòng mình, toàn bộ hành trình đều không liếc nhìn Lam Băng một cái.

Lúc Diệp Hiểu Đồng nói muốn cho Thủy Nhạc xem đồ vật, Thủy Nhạc đại khái cũng đã đoán được sẽ nhìn thấy gì, nhưng thời điểm chân chính nhìn thấy vẫn là bị cảm động đến nói không nên lời.

Phòng ngủ của Diệp Hiểu Đồng rất lớn, bên trong còn thông với một phòng chứa quần áo, hoàn toàn phù hợp thân phận thiên kim tiểu thư của cô ấy, chỉ là phòng chứa quần áo bên trong cũng không phải quần áo, mà đã được cải tạo thành "Mật thất thần tượng". Vừa vào cửa liền thấy được chiếc tủ chuyên lưu giữ Album, hơn nữa còn có ngăn chứa báo, báo giấy, tạp chí, tin tuyển chọn, các loại đĩa tổng hợp bản cũ đều đầy đủ, hơn nữa mỗi cái đều không chỉ có một bản. Chỗ trống duy nhất là nơi chỉ đặt ba tập Album từ khi phát hành của Thủy Nhạc, trơ trọi chiếm một góc rất nhỏ trên tường. Nhưng chỗ trống chừa ra xung quanh dụng ý rõ ràng như thế, cho nên sẽ không ai cảm thấy dư thừa.

Từ khi debut đến nay, toàn bộ những hoạt động Thủy Nhạc từng tham gia: ký tên, thi đấu, biểu diễn, nhận giải... đều có ảnh chụp và ghi chú lại, còn có phát ngôn của Thủy Nhạc trong một số trường hợp công cộng, dựa theo trình tự thời gian, từng cái từng cái ghi lại. Những sản phẩm Thủy Nhạc làm đại diện, gấu bông hình Thủy Nhạc, phụ kiện, còn có lễ vật đã được chuẩn bị nhưng không thể tặng cho Thủy Nhạc, sắp xếp ngay ngắn để ở một góc tường, hơn nữa còn chừa ra rất nhiều khoảng trống chờ bổ sung vào. Còn có nơi chuyên bảo tồn các sản phẩm điện tử, bên trong chứa toàn bộ video, hình ảnh, biểu diễn hiện trường, phỏng vấn,... liên quan đến Thủy Nhạc, còn có mỗi cái weibo Thủy Nhạc tự mình đăng hoặc có liên quan, bao gồm cả những comment top, vô số tập báo, vô số bản tin không đếm xuể.

Còn có một quyển sổ, bên trong là toàn bộ đánh giá, ca ngợi của những người nổi tiếng thậm chí người qua đường dành cho Thủy Nhạc. Diệp Hiểu Đồng đều ghi lại nắn nót viết lại từng câu từng chữ, rất nhiều câu Thủy Nhạc thậm chí chưa từng nghe qua. Trang đầu tiên của bản ký là một câu Diệp Hiểu Đồng tự mình viết: "Nếu có một ngày chị không thể không hoài nghi bản thân, em hy vọng chị tin rằng, chị đáng giá được toàn bộ thế giới này đối đãi ôn nhu."

Rốt cuộc không còn duy trì được vẻ thờ ơ ngụy trang, Thủy Nhạc xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Diệp Hiểu Đồng, ngẩng đầ nhìn trần nhà, rất lâu.

Diệp Hiểu Đồng ở phía sau rốt cuộc ý thức được bản thân vừa làm gì, phi thường hoảng hốt. Cô chỉ muốn cho Thủy Nhạc xem những bảo vật đắc ý nhất của mình, thuận tiện chứng minh với Thủy Nhạc mình hoàn toàn xứng đáng là một Khả Nhạc siêu siêu cấp trung thành, thuần tự nhiên không thêm băng a. Diệp Hiểu Đồng thật sự không muốn thấy Thủy Nhạc rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì Nhạc Nhạc của bọn họ vốn không rơi nước mắt. Cô ấy vẫn luôn điềm tĩnh mà kiên cường, chân thành không giả dối, cho nên dù chỉ vì cảm động mà ướt hốc mắt, cũng sẽ khiến toàn bộ Khả Nhạc vì cô ấy đau lòng tột đỉnh.

Thật vất vả thu hồi nước mắt, Thủy Nhạc rất muốn hỏi Diệp Hiểu Đồng, chị hà đức hà năng? Đáng tiếc hỏi không được. Quay người lại, nhìn thấy Diệp Hiểu Đồng vẻ mặt thất kinh, Thủy Nhạc đột nhiên bình tĩnh lại. Bình tĩnh lại Thủy Nhạc cầm lấy quyển sổ kia, chậm rì rì lật ra một trang, chỉ vào một đoạn bên trên nói với Diệp Hiểu Đồng: "Diệp tử, chỉ có một đoạn ngắn thế này em lại viết sai chính tả đến ba chữ! Cô giáo ngữ văn của em dạy em thế nào vậy hả?"

Diệp Hiểu Đồng kêu thảm một tiếng, đoạt lại quyển sổ, vừa nhìn, sấm sét giữa trời quang! Vì thế trong mắt Lam Băng bị nhốt ngoài cửa, sự tình là thế này: Diệp Hiểu Đồng cao hứng bừng bừng kéo Thủy Nhạc vào phòng, im lặng hồi lâu, Diệp Hiểu Đồng hét thảm một tiếng, sau đó, Thủy Nhạc đầy mặt mỹ mãn đi ra...

"Em lại làm gì đả kích em ấy rồi?" Lam Băng hiểu rõ, hứng thú hỏi.

Thủy Nhạc vô tội: "Em không làm gì a..."

Không lâu sau Diệp Hiểu Đồng cũng theo ra ngoài, ngoài dự đoán so với vừa rồi còn hưng phấn hơn! "Nhạc Nhạc Nhạc Nhạc! Đây là chị vẽ sao?!"

Lam Băng vừa nhìn, chính là Album của Thủy Nhạc, Diệp Hiểu Đồng đã mở ra, bên trong là một đĩa nhạc màu trắng, mặt trên vẽ một chiếc lá đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt, hơn nữa vừa nhìn liền biết là bút tích chuyên nghiệp, góc dưới bên có chữ ký của Thủy Nhạc.

"Em biết vẽ?" Vấn đề này vốn thực bình thường, nhưng ngữ điệu của Lam Băng thực kỳ quái, nghe ra có vẻ không giống hiếu kỳ mà là khó có thể tin, Thủy Nhạc khó hiểu: "Đúng vậy, sao thế?"

Lam Băng không nói lời nào, Diệp Hiểu Đồng mới mặc kệ trao đổi ngầm giữa các nàng, xác định đây là bút tích của Thủy Nhạc Diệp Hiểu Đồng quả thực điên rồi: "Đẹp quá đẹp quá thật là lợi hại! Nhạc Nhạc sao chị có thể lợi hại như vậy! Diệp tử a, đây là bức họa đặt biệt của Nhạc Nhạc dành riêng cho mình! Oa ha ha ha ~ Nhạc Nhạc em yêu chị!"

Thủy Nhạc vốn muốn xem nhẹ Diệp Hiểu Đồng, nhưng cô gái này thực sự rất ồn, ồn đến Thủy Nhạc xem nhẹ biểu hiện kỳ quái của Lam Băng. Lúc này Y Ân vừa vặn gọi điện đến đây, Thủy Nhạc nói "Lập tức xuống" mới thành công khiến Diệp Hiểu Đồng an tĩnh lại.

Lam Băng cũng khôi phục thái độ bình thường, giúp Thủy Nhạc lấy túi xách, sau đó nói với Diệp Hiểu Đồng: "Được rồi, hộ tống Nhạc Nhạc của em xuống đi!"

Diệp Hiểu Đồng dùng vẻ mặt "Còn chờ chị nói sao" biểu tình ngạo kiều đẩy Thủy Nhạc ra ngoài, Thủy Nhạc chỉ kịp quay đầu cùng Lam Băng nhìn nhau, cười nói: "Bái bai ~ "

Lam Băng nhìn Thủy Nhạc đi vào thang máy, mới xoay người đóng cửa lại. Cầm lấy bức họa lá cây kia, trong đầu hiện lên gương mặt chăm chú của Thủy Nhạc, a, thật là đi mòn giày sắt tìm không ra, bỗng nhiên quay đầu, người ở ngay đó dưới ngọn đèn tàn.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Lam Băng cầm lấy Album Thủy Nhạc tặng mình, mở ra, bên trong chỉ có một câu được viết trong dấu ngoặc kép: "Mọi điều người ta cho là đẹp nhất thế gian, cũng không sánh bằng lần đầu tiên em gặp chị. Cảm ơn." Sau đó là ký tên.

Lần đầu tiên trong đời mình Lam Băng có loại cảm giác vận mệnh thần bí. Có chút không xác định, có chút vội vàng chờ mong, lại có chút mừng thầm.

Mang theo tâm tình khó nói như thế, Lam Băng bỏ đĩa nhạc vào máy, nghe được bài hát tình yêu kia vang lên.