Soái Ca, Đừng Đi Mà

Chương 57: Sự cảnh giác

Bên ngoài bỗng dưng có tiếng tin nhắn. Mục An Nhiên nhếch mép, lấy tay ra hiệu người đội trưởng đừng đi, ngay lập tức, hắn liền hiểu ý.

"Tên cài vào vô dụng như vậy thì bỏ đi. Chuẩn bị phá chuyến hàng mới nhất của bọn nó. Bên mình làm sao có nội gián được? Nghĩ nhiều rồi. Lui đi."

"Vâng."

Cô dùng ánh mắt sâu hút, âm trầm nhìn, liếc về phía thư phòng rồi khoát tay.

Lưu Dương cúi người rồi ra ngoài, bên ngoài đã không còn ai.

Mục An Nhiên bước vào thư phòng, mở chiếc máy tính có sẵn trong đây lên, abcd.

"Cốc." Rất lâu sau đó, mới có tiếng gõ cửa.

Lục Dương đi vào, cẩn thận đóng cửa. Hắn cầm một thiết bị, dò tìm xem có camera hay máy ghi âm không. Sau khi chắc chắn không có mới đứng trước mặt cô.

Mục An Nhiên chỉ vào ghế ý bảo hắn ngồi. "Cậu tìm cách giết một lính quèn trong tổ chức đấy. Không, để một hơi thở rồi bỏ đi, cứ như bị phát hiện đi. Điều tra được khi nào chúng có đơn chưa?"

"3 ngày nữa thưa tiểu thư. Đơn này cực kì quan trọng đối với chúng, nó sẽ là bước ngoặt đánh dấu sự phát triển."

"Hồi xưa chuyên văn à?" Cô kín đáo liếc hắn một cái.

Lục Dương "..." Sao đáng sợ vậy.

Lúc trước, cô kém nhất là văn.

"Vậy còn tên nội gián thì sao ạ?"

"Cứ để cho hắn tự do một chút." Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo, khá lắm, còn có thể cài người. "Có điều tra ai là người chống lưng cho mấy con chó điên kia không?"

"Chỉ mới biết thế lực rất hùng hậu. Cần thêm chứng cứ xác thực. Còn lão K vẫn chưa có chút thông tin nào, sơ yếu trắng, giống như không tồn tại."

"A. Sâu lắm nha cưng. Ba hôm nữa điều 100 người đến chỗ bọn giao hàng, còn lại đến trụ sở bọn nó chơi một chút. Còn nữa, tìm ra tên nội gián giam lỏng đi, ta đổi ý rồi."

"Vâng."

"Kêu quản gia làm chút gì ăn đi."

"Tiểu thư, mấy tháng rồi?" Lục Dương nhìn chằm chằm vào bụng cô.

"Huh." Đôi mắt nguy hiểm bắn về phía hắn.

"A ha ha, tôi ra ngoài đây tiểu thư." Nhận thấy điều đó, hắn cười trừ rồi ra ngoài. Omg, ghê quá!!!

Lục Dương ra ngoài lập tức tìm quản gia mang đồ ăn vào cho cô. Tiếp đó, hắn liền kiểm tra camera hành lang, dễ dàng tìm thấy tên nội gián.

Hắn rất tò mò, vào Mục bang, tiểu thư là tín ngưỡng của họ. Không ai được phản bội, nếu không còn lòng trung thành, có thể rời đi không ai cản.

Liệu có thật là người trong bang thay lòng, ham hư vinh hay là nguyên nhân nào khác?

Lục Dương xem xét kĩ camera, phát hiện đã bị xóa nhưng nhìn sự vụng về, còn rất nhiều dấu vết hắn liền biết không phải người lành nghề làm, rất dễ khôi phục.

Tên nội gián này khá quen mặt với hắn. Tuy rằng ít giao tiếp với người trong bang, chỉ truyền đạt lời nói và phân phó nhiệm vụ nhưng Lục Dương hay để ý từng gương mặt.

Xem lại danh sách một chút, Lạc Ninh, rất siêng năng nhận nhiệm vụ, có uy tín trong bang, một người hăng hái.

Tại sao hắn ta lại phản bội bang? Huống gì theo nguồn thông tin gần đấy, vua của hắc đạo nhận tiểu thư làm con nuôi, rất cưng chiều, có khả năng tiếp nhận Hồng Môn, thế lực gần như làm chủ Châu Âu với mạng lưới dày đặc.

Vốn dĩ theo tiểu thư tương lai sẽ rộng mở, hà cớ gì phải phản bội.

Lục Dương điều tra lại hoạt động gần đây của Lạc Ninh phát hiện, hắn xin nghỉ một thời gian trước đây, hình như là việc nhà.

Lục Dương đăm chiêu nhìn laptop, suy nghĩ một chút rồi hắn gọi người vào, cho điều tra về gia đình Lạc Ninh.

- -----

Tan làm, Sở Minh liền biến mất ở phòng làm việc. Bây giờ anh đang phi về trụ sở đón vợ mình. Ài, mới xa có mấy tiếng mà đã nhớ thế này rồi.

Trên đường đi, anh hết sức nôn nóng, cứ như có chuyện gì quan trọng lắm.

Ừ, gặp vợ cũng rất quan trọng nha.

"Bảo bối ơi!" Cuối cùng cũng đến nơi, Sở Minh xuống xe chạy vào.

"Sở Thiếu, tiểu thư đang trong thư phòng." Quản gia lễ phép đón tiếp hắn.

"Ờ." Anh nhíu mày, bảo bối lại làm việc à?

Anh mở cửa bước vào phòng, miệng còn bô bô. "Anh đã nói là không nên làm việc mà, em là người mang..." Giọng nói của anh im bặt khi thấy cô gái đang ngoan ngoãn nằm trên ghế ngủ, trên bàn là một đĩa bánh nhỏ đang còn thừa.

Rõ ràng ăn no rồi ngủ luôn ở đây, heo a!

Sở Minh lắc đầu, anh nhẹ nhàng bế Mục An Nhiên lên nhưng không biết có phải do anh đánh thức hay cô quá cảnh giác mà đôi mắt cô ngay lập tức mở ra.

Nhìn rõ người, cô cũng lười phản ứng mà tiếp tục ngủ.

Anh đau lòng. Bảo bối ngay cả khi ngủ cũng phải cảnh giác như vậy.

Nghĩ lại những năm vừa qua, địa vị của cô tuy đã vững nhưng có rất nhiều người dòm ngó, tìm cách ám sát. Mặc dù những người ấy cũng nằm xuống cả rồi nhưng sự cảnh giác của cô là không thể nào buông xuống. Trừ khi thoát khỏi cuộc chơi này.

Đứng trên địa vị mà không ai đứng được, cô phải trải qua những thử thách mà ít ai làm được.

Cái gì cũng có cái giá của nó cả.