Khánh... Lyly sao rồi?- Một người phụ nữ trung liên chạy vội tới chỗ của bọn nó đang ngồi.- Bác là...- Nó nhìn người phụ nữ đấy một lúc nhìn rất quen mà vẫn không thể nào nhớ ra được.- Bác là mẹ của Lyly, vừa nghe tin bác liền chạy tới đây. Lyly sao rồi cháu.- Mẹ Lyly dịu dàng lên tiếng nhưng vẫn lộ vẻ lo lắng- Lyly vẫn trong phòng cấp cứu thưa bác. Mà cũng lâu không gặp chắc bác cũng quên cháu rồi, cháu là Mỹ Linh.- Nó nhìn vào phòng cấp cứu ngay đấy lắc đầu. Rồi sau đó lại lễ phép nói chuyện với mẹ Lyly.- Là Mỹ Linh sao cháu quả thực đã lớn thật rồi. Mong các cháu sau này có thể để ý và chăm sóc con bé hộ bác được chứ.- Mẹ Lyly nhìn nó cười buồn đi vội tới chỗ nó cầm tay nó với gương mặt buồn.- Còn chưa biết sống chết ra sao mà bác đã nói trước như vậy rồi sao?.- Nam đột nhiên lên tiếng gương mặt không cảm xúc nhìn mẹ Lyly.- Thì...thì bác đang mong co. bé có thể qua khỏi. Bác không muốn nghĩ đến việc con bé sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào cả. Bác đã không thể chăm sóc con bé bao nhiêu năm rồi, bây giờ bác còn chưa làm tròn bổn phận của người mẹ không muốn con bé xảy ra bất cứ chuyện gì với con bé cả.- Mẹ Lyly vừa nói vừa khóc đến thảm thương.- Nam anh lại nói linh tinh gì vậy.- Nó quay qua lườm Nam rồi tới an ủi mẹ Lyly.- Ai là người nhà bệnh nhân?- Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu nhìn quanh mọi người một lượt.- Là tôi,là tôi con gái tôi sao rồi?