Soda Chanh Đá

Chương 25

Edit: Cháo

— “Cậu có thể làm bất cứ chuyện gì cậu muốn với tớ.”

Mấy ngày trôi qua rồi, cứ nhớ tới vẻ mặt Khương Đào ngày đó là Thiệu Khê thấy mặt mình nóng bừng lên.

Bình thường Khương Đào luôn rất lạnh nhạt, lúc nói câu kia cũng vậy. Nhưng ánh mắt cậu khi ấy nhìn hắn rất dịu dàng, bàn tay nắm lấy tay hắn cũng ấm áp, giống như một loại dụ dỗ ngầm vậy.

Dụ dỗ Thiệu Khê ôm cậu, hôn cậu, và cả… và cả làm chuyện càng thân mật hơn.

— Thật sự có thể sao?

Chiều thứ Sáu, Thiệu Khê và Khương Đào về nhà đúng giờ cao điểm, tàu điện ngầm chật ních người. Lúc lên tàu hai người bị tách ra, Thiệu Khê cách mấy người nhìn Khương Đào từ phía xa xa.

Khương Đào chú ý tới ánh mắt của hắn, không hiểu lắm nên cũng quay đầu nhìn về phía Thiệu Khê.

Trong đầu Thiệu Khê lướt qua một vài hình ảnh hư hỏng không đúng lúc chút nào, hắn cắn môi dưới, mặt đỏ tới tận mang tai dời tầm mắt đi.

Đến tận khi hai người vào trong thang máy khu chung cư rồi, Thiệu Khê cũng vẫn không nắm tay Khương Đào.

Nói chính xác hơn, từ lúc Khương Đào trêu Thiệu Khê ở trong phòng vệ sinh trường học, thái độ của hắn không còn thân thiết với cậu như trước nữa.

Khương Đào cảm thấy rất không bình thường.

Năm lớp 12 Thiệu Khê chưa hiểu rõ tình cảm của mình đối với Khương Đào là bởi do giới tính của cậu, mỗi khi nghĩ đến Khương Đào là hắn ít nhiều vẫn có chút không được tự nhiên. Nhưng tính Thiệu Khê vốn thẳng như ruột ngựa, sau khi tỏ rõ lòng mình với Khương Đào, Thiệu Khê thẳng thắn biểu lộ tình cảm của hắn với Khương Đào. Lúc đi ngoài đường, chỉ cần chỗ nào không có người là hắn sẽ nhân cơ hội nắm tay Khương Đào. Nếu Khương Đào mặc đồ nữ, thì Thiệu Khê sẽ nắm rịt lấy tay cậu không buông.

Bình thường vẫn dính lấy nhau trong giờ học môn đại cương, nếu có cơ hội cũng phải đi ăn chung. Bởi vì mỗi lớp chia phòng học khác nhau, nên hai người không thể học tối cùng nhau, nhưng sau khi tan học Thiệu Khê sẽ đến lớp tự học tìm Khương Đào, có lúc bọn họ sẽ ở lại phòng học làm bài tập, có lúc sẽ đến phố ăn vặt trong trường mua bữa khuya.

Trình độ bám dính chắc chẳng khác gì trẻ sinh đôi liền thân.

Khương Đào nghĩ.

Nhưng mấy ngày nay —

Ra khỏi thang máy, Thiệu Khê đi tới trước cửa nhà mình, vừa nói tạm biệt với Khương Đào vừa tìm chìa khóa trong cặp sách: “Vậy tớ vào đây?”

Khương Đào nhìn hắn, không vui híp mắt lại.

Thiệu Khê vẫn đang lục cặp sách: “Sang mai qua nhà tớ, chúng ta đi siêu thị mua trứng gà nhé, cậu dậy sớm một chút, mặc váy được không? Mùa thu sắp đến rồi, nếu không mặc thì… Ấy —!” Còn chưa nói hết, hắn đã bị Khương Đào nắm lấy cổ tay kéo vào lối thang bộ thoát hiểm bên cạnh, đóng của lại.

Đèn cảm ứng ở lối thang bộ bị hỏng, chỉ nhấp nháy mấy cái rồi tắt ngúm. Thiệu Khê mờ mịt nhìn Khương Đào trong bóng tối, hỏi: “Cậu… làm gì thế?”

Khương Đào nhìn hắn, hỏi thẳng: “Sao cậu không nắm tay tớ?”

Thiệu Khê ngẩn ra: “Tớ… đâu có đâu.”

“Từ lúc bọn mình vào tòa nhà thì đã không thấy ai rồi, nhưng cậu vẫn không nắm tay tớ.” Khương Đào nói.

“Tớ —” Thiệu Khê nhất thời nghẹn họng, mắt chớp chớp nhìn về phía khác.

Khương Đào ôm lấy mặt hắn, cưỡng chế xoay lại đối diện với mình.

“Cậu đang nghĩ gì thế?” Khương Đào hỏi.

Thiệu Khê hết cách, chỉ đành nói ra: “Tớ, ngày đó ở nhà vệ sinh… buổi tối hôm ấy tớ, tớ nằm mơ —“

“Mơ cái gì?” Khương Đào truy hỏi không tha. Cậu nhìn chằm chằm vào Thiệu Khê, cảm nhận được hơi nóng truyền từ má hắn sang lòng bàn tay mình. Thiệu Khê ngập ngừng, xấu hổ nói: “Chính là mơ đó đó! Cậu đừng hỏi nữa được không? Cậu chưa từng mộng tinh à!”

Khương Đào ngẩn ra.

“Sau khi mơ như vậy, lúc tớ nắm tay cậu thì… thì nghĩ luôn tới chuyện ấy, sau đó cứng lên —“

Thiệu Khê chán nản sụp vai, tựa mặt vào lòng bàn tay Khương Đào, khuôn mặt nhăn tít lại: “Tớ cũng không muốn vậy đâu, nhưng tớ không biết làm sao…” Thiệu Khê nhìn Khương Đào, như đang tìm kiếm an ủi hỏi: “Cậu cũng vậy phải không?”

Khương Đào sững sờ lắc đầu: “Tớ… không có.”

Thiệu Khê càng thêm ủ rũ.

“Vậy làm sao bây giờ.” Thiệu Khê cọ mặt vào lòng bàn tay Khương Đào, đáng thương nhìn cậu, trông cứ như một con cún bự không có thịt ăn: “Dạo này tớ cũng không được nắm tay cậu tử tế, phiền thật.”

Khương Đào nhìn hắn, một lúc sau mới lên tiếng: “Cậu làm chuyện cậu đã làm với tớ trong mơ một lần là được.”

“Cái gì?” Thiệu Khê sững người, đứng thẳng dậy.

“Tớ nói,” Khương Đào nhẹ giọng lặp lại: “Chuyện cậu làm với tớ trong mơ, làm mấy lần với tớ này, như thế vấn đề của cậu được giải quyết rồi.”

“Cậu, cậu —” Thiệu Khê đỏ bừng mặt nhìn cậu.

“Lần ở trong phòng vệ sinh đó tớ đã nói rồi, cậu có nghe hay không thế?” Khương Đào hỏi. Giọng cậu rất nhẹ, giống như đang dụ dỗ: “Tớ đã nói, cậu làm gì với tớ cũng được hết.”

Thiệu Khê bị Khương Đào nhìn như vậy, nhanh chóng bị vẻ mặt dịu dàng của cậu đầu độc.

Thiệu Khê luôn như vậy, ngây thơ đến đòi mạng, Khương Đào luôn dễ dàng trêu chọc được hắn.

Thiệu Khê cúi đầu, si ngốc nhìn Khương Đào: “Tớ đương nhiên muốn chứ.” Hắn mím môi, cảm thấy xấu hổ với những lời sắp nói, “Nhưng tớ… tớ rất quý trọng cậu, tớ sợ nếu tớ làm ra chuyện tớ nghĩ trong lòng như vậy, cậu sẽ cảm thấy tớ không tôn trọng cậu.” Thiệu Khê nói.

Hắn vừa nói xong, trong đầu chợt nhận ra nguyên nhân Khương Đào không vui. Hắn vội hỏi: “Có phải cậu nghĩ tớ lạnh nhạt với cậu là vì tớ không thích cậu không?” Thiệu Khê đỏ mặt, vội giải thích: “Không phải đâu, cậu cũng đừng nghĩ lung tung! Trong mơ tớ cũng muốn đi thuê phòng với cậu!”

Khương Đào ngớ người, sau đó dở khóc dở cười che miệng Thiệu Khê lại: “Cậu đừng hét lên như vậy được không?” Cậu nói, “Không bằng nói to thêm chút nữa, để mẹ cậu với mẹ tớ ra đây hỏi luôn đi.”

Thiệu Khê bị cậu che mất miệng, vô tội nhìn Khương Đào.

Khương Đào nhìn hắn chốc lát, thở dài nói: “Có lẽ trước đó do tớ không nói rõ.” Cậu buông tay đang che miệng Thiệu Khê xuống, sau đó từ từ nắm chặt lấy tay hắn: “Không phải chỉ có mình cậu nghĩ đến những chuyện đó đâu.” Khương Đào nghiêm túc nói, “Tớ cũng muốn… thân mật hơn với cậu.”

Thiệu Khê ngây ngẩn.

Đèn cảm ứng nhấp nháy hai cái, hai má Khương Đào dần đỏ ửng lên trong ánh đèn chập chờn ấy.

“Cho nên…” Khương Đào vừa nói vừa ngước mắt nhìn Thiệu Khê.

“Có thể hôn tớ không?” Ngón tay Khương Đào bấu lấy tay Thiệu Khê, “Ngay bây giờ.”

Khương Đào nhìn thấy rõ yết hầu của Thiệu Khê trượt lên hạ xuống một cái.

Trong giây phút đèn cảm ứng chính thức hỏng, Thiệu Khê nâng cái tay không bị Khương Đào nắm lấy lên, ôm lấy gáy Khương Đào, vươn đầu qua hôn lên môi cậu.