- "Hàn Linh Hương, cả đời này em chỉ được làm người phụ nữa của Lãnh Thiên Long này thôi." Nghe anh nói vậy, cơn tức giận trong lòng như được anh dập tắt, thay vào đó là niềm hạnh phúc len lỏi trong tim cô. Lãnh Thiên Long trừng mắt nhìn thẳng những tên vẫn còn nhìn Hàn Linh Hương. Họ thấy ánh mắt sát khí của anh, liền sợ sệt quay đi chỗ khác. Hôm nay phê duyệt một đóng tài liệu nên cô khá mệt mỏi nên Hàn Linh Hương không đề cao cảnh giác vì cũng có Lãnh Thiên Long ở đây thì làm sao xảy ra chuyện gì. Nhưng cô không biết rằng có một ánh mắt thèm thuồng hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ngay bây giờ của Phan Minh Hạo chủ tịch tập đoàn Phan Thị bên Đài Loan. Tuy đã già rồi nhưng tính háo sắc vẫn không thể bỏ. Phan Minh Hạo thấy ly rượu cô sắp hết liền đi đến bỏ thuốc vào trong rượu rồi nhờ tên bồi bàn đưa đến cho cô. Hàn Linh Hương không nghi ngờ gì liềm nhận ly rượu từ tên bồi bàn đó. Lãnh Thiên Long đứng nói chuyện Trần Gia Uy và Vương Tuấn Khải nhưng anh vẫn luôn để cô trong tầm mắt. Hàn Linh Hương cảm thấy cơ thế có gì đó không ổn, liền đoán ra có kẻ đã ra tay vào rượu của cô. Cả người cô nóng ran, cô bước nhanh vào nhà vệ sinh, vừa bước vào cửa cô đi loạng choạng ngã khuỵu xuống. Cảm thấy có ai đó đang đi đến, đôi mắt cô như có một lớp sương bao phủ, cô cố gắng ngồi dậy tỉnh táo để cầu cứu. Ngước mặt lên cô nhìn thấy bản mặt của Phan Minh Hạo. Hàn Linh Hương nhìn thấy đôi mắt đầy dâm tà của ông ta cô liền biết chính ông ta bỏ thuốc cô. Phan Minh Hạo đi đến đỡ cô, cười dâm nói - " Để anh đưa cưng về nghỉ nha." Hàn Linh Hương cố gắng vùng vẫy khỏi tay ông ta nhưng thuốc ngấm vào cả người cô không còn sức lực nữa. Lãnh Thiên Long đảo mắt xung quanh không thấy cô đây nữa liền nhanh chóng đi tìm cô. Tìm xung quanh không thấy, chỉ còn nhà vệ sinh. Lãnh Thiên Long đi vào thấy Hàn Linh Hương đang vùng vẫy trong tay của Phan Minh Hạo. Lãnh Thiên Long xông đến cho ông ta một cước, mặt anh tối sầm lại, đôi mắt tựa như có thể giết người ngay lập tức. Lãnh Thiên Long nhanh chóng bước đến ôm cô vào lòng, lạnh giọng nói - "Phan tổng, người phụ nữ của tôi mà ông vũng dám động." Phan Minh Hạo giật mình, không ngờ cô lại là người phụ nữa của Lãnh Thiên Long tàn khốc. Ông ta sợ hãi, cố gắng nở nụ cười ngượng phủ nhận nói - "Lãnh tổng, tôi làm gì có gan động đến người của lãnh tổng. Tôi thấy cô ta ngất xỉu liền chạy lại giúp thôi."