Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 110: - Tiết trời ấm lại

Giữa lúc Lạc Thanh đang tranh chấp liên hồi không ngừng với cậu cảnh sát trẻ thì.

"Cô...!?"

Laura từ từ đi tới trước mặt Tiểu Nha.

"Nạp Lan Chỉ Thủy! Đừng tưởng cô thay đổi lớp da là tôi sẽ không nhận ra cô!"

"Hương vị trên người cô, tôi sẽ không quên!"

Nhìn cô gái xa lạ trước mặt, Tiểu Nha mờ mịt một mảnh.

Laura chú ý thấy ánh mắt cô có chỗ không đúng.

"Wow! Đúng là mất trí nhớ thật rồi!" Laura tự nhủ.

"Bốp" một tiếng, bên kia Lạc Thanh tát cậu cảnh sát trẻ một cái, nhân tiện đạp luôn thêm cho một cước.

"Bảo bối!"

Laura nhìn thấy thì không lo được Tiểu Nha nữa, lập tức muốn tiến lên hỗ trợ. Thế là tình hình ngày càng hỗn loạn, Tiểu Nha một tay vuốt trán, dùng sức lắc lắc đầu. Cao Nhiên Hân phát giác cô có điều không ổn, nói với cảnh sát bên cạnh:

"Tôi mang cô ấy về thẩm vấn!" Không chờ cho cậu cảnh sát mở miệng, cô liền tự ý kéo Tiểu Nha rời khỏi sở cảnh sát.

"Tôi muốn tố cáo cô!"

"Tôi tuyệt đối phải tố cáo cô đánh cảnh sát, làm trở ngại người thi hành công vụ! Còn cả gây rối trật tự trong sở cánh sát! !"

Cậu cảnh sát một bên thấy cậu cảnh sát trẻ bị đánh, rốt rít tiến lên hỗ trợ chỉ trích hai người.

Laura ngăn trước Lạc Thanh.

"Tôi sẽ tố cáo các người có ý đồ vô lễ với vợ tôi!"

"Đi!"

Gương mặt Lạc Thanh đen như bao công, chọt chọt bả vai Laura, nghiêng đầu rời đi.

"Vợ, đợi chị với!"

Laura chân chó đi theo, hai người đi thẳng đến bãi đỗ xe, Laura mới nhớ tới Nạp Lan Chỉ Thủy đi đâu rồi.

Cao Nhiên Hân mang Tiểu Nha về nhà, căn phòng nhỏ ước chừng bốn mươi mét vuông, con trai cô Tiểu Vũ đang chơi một mình trên sàn nhà với chiếc xe đồ chơi. Thấy mẹ đã về, nó vui vẻ nhào tới.

"Mẹ!"

"Tiểu Vũ, tới mẹ ôm một cái!"

Một màn mẹ con tình cảm, lại đột nhiên kích thích thần kinh Tiểu Nha.

Cô nhức đầu liên hồi, trong đầu có âm thanh dường như đang gọi cô hai chữ "Mẹ ơi".

"Sao vậy? Lại nhức đầu?" Cao Nhiên Hân thả con trai xuống, đi tới trước người Tiểu Nha, ân cần hỏi.

"Tôi không sao..." Tiểu Nha đỡ chiếc ghế một bên ngồi xuống.

"Cô sống ở đây với con trai?"

"Ừ, chỗ ở tuy có hơi chật chội."

Nhìn hình dáng ngây thơ của con trai, Cao Nhiên Hân thở dài. Cô quả thật không phải là người mẹ tốt, vừa nghĩ tới sau này đứa trẻ này phải theo cô chịu khổ, trong lòng liền thấy cực kỳ khó chịu.

"Cô dẫn tôi về không sao chứ?"

Cơn nhức đầu dần dần tiêu bớt, Tiểu Nha nhìn xung quanh, nghiêm mặt nói.

"Tôi đã xem qua vụ án của cô, nói không gạt cô, chứ tôi còn rất bội phục cô là đằng khác."

"Tên kia chính là một tên du côn dốt nát kém cỏi, phạm qua rất là nhiều tội, cậy thế anh rể hắn có chút bối cảnh quyền lực, thì cho rằng có thể tiếp tục không chút kiêng kỵ gây chuyện khắp nơi."

"Lần này cô biến hắn thành ra như vậy, là vẫn còn quá dễ dàng cho hắn."

Cao Nhiên Hân có một loại cảm giác rất ư hả lòng hả dạ.

"Chuyện ngày đó tôi thật sự không nhớ chút gì, chỉ là không muốn liên lụy đến hai mẹ con cửa hàng hoành thánh nọ, họ vô tội."

Tiểu Nha lẩm bẩm nói.

"Đừng nghĩ quá nhiều, tôi biết cô không có chỗ ở, nếu không chê bai trước mắt cứ ở lại chỗ tôi."

"Còn vụ án có thể kéo dài thêm bao nhiêu thì được bấy nhiêu đi."

Cao Nhiên Hân giúp Tiểu Nha rót ly nước.

"Cảm ơn cô, cô là người tốt."

Tiểu Nha ngẩng đầu lên, nói.

"Liên quan tới những chuyện đã xảy ra cô thật sự không nhớ chút gì?"

Cao Nhiên Hân bỗng nhiên nói.

"Ừ."

Tiểu Nha gật đầu, biểu tình cô có chút tái nhợt.

Bản thân từ ngày Nạp Lan Chỉ Thủy đẩy hai mẹ con các cô ra, một mình rời đi. Sau khi trở lại đại trạch, Cảnh Tiểu Lang vẫn luôn buồn bực không vui. Bất luận Giản Niên khuyên nhủ thế nào cũng đều vô dụng, lúc đó có cả Cảnh Lang và Lục Hồng. Ngay cả tiểu tử chọc cười cô, cô cũng không để ý.

Cảnh Tiểu Lang biết bản thân mình như vậy với tiểu tử là không đúng, nhưng cô thật lòng không phải cố ý. Cô chẳng qua chỉ thật sự rất nhớ chị Trấp Thủy, nhưng chị Trấp Thủy lại quên hai mẹ con đi rồi.

"Tiểu Lang Lang, có tin của Nạp Lan Chỉ Thủy." Giản Niên nói, còn sau lưng cô có Laura Carano đi theo.

Laura nghênh ngang đi tới salon đối diện Cảnh Tiểu Lang.

"Tôi còn tưởng cậu lập tức sẽ từ sa sút trí tuệ chuyển biến thành tích cực hơn, nào ngờ vẫn là cái bộ mặt ăn khổ qua này."

Giản Niên hung ác trợn mắt nhìn cô, tỏ ý cô hãy nói nhảm bớt lại.

"Con rắn xấu nết! Cậu tránh ra đi!"

Cảnh Tiểu Lang tức giận cầm gối ôm trên salon ném vào người cô, Laura lanh lẹ tránh được.

"Ngốc lang, không muốn biết tung tích chị Trấp Thủy của cậu à?"

Cảnh Tiểu Lang lập tức đặt gối ôm trên tay xuống, đôi mắt chăm chú nhìn cô.

"Cậu ngược lại nói nhanh lên a!" Giẩn Niên nóng nảy.

"Gấp cái gì! Nếu không phải bà xã nhà tôi... tôi mới lười đi quản mấy chuyện chết tiệt nhà mấy người!" Laura lẩm bẩm.

"Mấy ngày trước tôi có gặp cô ta ở đồn cảnh sát, muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi! Sau đó tôi tra xét một chút, mới biết chuyện mà cô ta mắc phải. Có hai mẹ con tiệm hoành thánh từng tốt bụng thu nhận cô ta, sau đó cô ta đã thương người khác, đống cặn bã đó chẳng những muốn tố cáo cô ta, còn muốn cô ta phải bồi thường!"

"Dĩ nhiên chuyện này tôi đã cho giải quyết, bây giờ cô ta hẳn đang ở tại nhà một nữ cảnh sát tên Cao Nhiên Hân rồi."

"Nữ cảnh sát?"

Giản Niên nhíu mày, Cảnh Tiểu Lang cũng có chút ngơ ngác, biểu tình cực kỳ không được tự nhiên.

"Yo~ ngốc lang ghen rồi à~"

Tâm trạng Laura tốt hẳn lên.

"Tôi có thể đưa các cậu đi tìm cô ta, thuận tiện viếng thăm vị nữ cảnh sát này một chút."

"Người nữ cảnh sát đó?" Giản Niên phát giác có mờ ám.

"Đúng thật là thu hoạch không ngờ tới." Laura nhắc nhở một câu.

Ban ngày Cao Nhiên Hân tới sở cảnh sát làm, Tiểu Nha liền trông nom Tiểu Vũ. Tiểu Vũ trời sinh tính cách hoạt bát lanh lợi, lại đặc biệt khôn khéo hiểu chuyện, Tiểu Nha với thằng bé ngược lại lại trở thành bạn tốt của nhau.

Thật ra dựa trên tuổi tác thì Tiểu Vũ hẳn nên đi nhà trẻ rồi, hiển nhiên là Cao Nhiên Hân không có ý tưởng này. Có một lần Tiểu Nha liền hỏi Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đang chơi xếp gỗ trả lời.

"Nhà trẻ một chút cũng không dễ chơi!"

"Tại sao con lại nói vậy?"

Nhận ra trong giọng điệu đứa nhỏ chứa oán niệm.

"Bọn họ cười nhạo con không có ba! Nói con là đồ con hoang!"

Quả đấm Tiểu Vũ bóp lại thật chặt, lúc này Tiểu Nha mới nhận ra được mình đã nhiều chuyện.

"Cả hai đang nói chuyện gì thế?" Cao Nhiên Hân xách thức ăn tiến vào.

"Không có gì."

Tiểu Nha cúi đầu, Tiểu Vũ lập tức chạy tới bên cạnh mẹ mình, ôm lấy bắp đùi cô.

"Mẹ! Tiểu Vũ không cần đi nhà trẻ!"

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Cao Nhiên Hân nhìn Tiểu Nha.

"Là tôi không đúng." Tiểu Nha đứng lên.

"Tiểu Vũ ngoan~ chúng ta không đi nhà trẻ."

Cao Nhiên Hân sờ đầu nó, trấn an nói. Vừa nhìn về phía Tiểu Nha, thở dài một hơi.

Thời điểm cả hai bận bịu trong phòng bếp, Cao Nhiên hân mới mở miệng nói:

"Tất cả đều là do tôi."

Trong giọng nồng nặc tự trách.

"Cô cũng đâu muốn." Tiểu Nha nói.

"Có lẽ đứa nhỏ này cơ bản cũng không nên được sinh ra, ngay cả ba đứa bé là ai tôi cũng không biết."

"Nói ra cũng không biết có tin được không, nhưng đứa nhỏ này làm sao mà có tôi cũng không biết được." Gương mặt Cao Nhiên Hân đầy mê mang.

"Nhất định là có phương pháp."

Theo bản năng, Tiểu Nha nói ra khỏi miệng những lời này.

"Cô vừa mới nói gì?" Cao Nhiên Hân hỏi.

"Không có gì." Tiểu Nha cúi đầu, không nói gì thêm.

Thời điểm cả ba chuẩn bị ăn cơm, thì chuông cửa vang lên.

Mở cửa trong nháy mắt, có một bóng đen nhanh chóng chạy vào, ôm lấy chân Tiểu Nha, trực tiếp hét lên:

"Mẹ, mẹ không muốn bảo bảo nữa sao?"

Thân người Tiểu Nha choáng váng, những lời này giống như viên đạn nặng ký ghim vào tim cô.

"Ô ô ô! Mẹ, mẹ không muốn bảo bảo nữa sao?" Tiểu tử tiếp tục khóc lóc nói.

"Các người là?" Cao Nhiên Hân cảnh giác nhìn người tới.

"Các cô ấy tới tìm Nạp Lan Chỉ Thủy, cũng chính là tên ngốc đang ở nhà cô kia, còn tôi chính là đến tìm cô."

Laura huýt sáo một cái.

"Cao cảnh quan, cùng đi với tôi một chuyến đi."

"Tôi nghĩ tôi cũng không nhận ra cô." Cao Nhiên Hân lạnh lùng trả lời.

"Cô không quen biết tôi cũng không sao, nhưng có một người mà cô nhất định biết."

"Cô nói cái gì?!" Trong lòng Cao Nhiên Hân cả kinh, sẽ không phải là người đó chứ!

"Tần Lưu Sương!"

"Không! Không!" Toàn bộ thân người Cao Nhiên Hân gần như đứng không vững.

"Đi với tôi!" Laura nắm tay cô, kéo ra ngoài cửa.

"Đừng mà! Tiểu Vũ!" Cao Nhiên Hân quay đầu nhìn con trai.

"Mẹ!"

"Kẻ xấu! Cô không được mang mẹ tôi đi!" Tiểu Vũ chạy tới, bắt được cánh tay Laura chính là một hớp.

"Ui! Thằng nhãi ranh!" Laura đau đến chân mày đều nhíu lại.

"Thả tôi ra!" Cao Nhiên Hân tránh thoát Laura, ôm lấy con trai, liều mạng nói:

"Tôi không quen biết kẻ đó!"

"Tôi không quen biết kẻ đó!"

"Hửm? Đây là con trai cô?"

"Tôi sẽ không đi theo cô, tôi cơ bản không quen biết người đó!"

Cao Nhiên Hân tâm tình kích động, vừa nói, khóe mắt vừa rơi lệ.

"Cô giữ con trai của Tần Lưu Sương là muốn làm gì?" Khóe miệng Laura cong lên.

"Cái gì?!" Cao Nhiên Hân ánh mắt một bộ không thể tin.

"Tôi nói cô giữ con trai của cô ta muốn làm gì?!"

"Tần lão đại đã nói, ai giúp cô ta tìm được bà nhà và con trai, thì mảnh đất trung đông kia sẽ thuộc về người đó!"

"Nói xằng bậy!"

"Tiểu Vũ là tôi mang thai chín tháng mười ngày khổ cực sinh ra, sao có thể là con cô ta được?!"

Cao Nhiên Hân càng ôm chặc con trai.

"Cô đi cùng tôi thì chẳng phải sẽ biết?"

"Hơn nữa cô tránh được nhất thời, có thể tránh được cả đời không?"

"Chị Trấp Thủy, nó là bảo bảo của chúng ta! Chị thật sự không nhớ ra sao?"

Cảnh Tiểu Lang ôm tiểu tử về lại, ngưng mắt nhìn Tiểu Nha.

"Không..... tôi không quen biết các người....."

Những lời này chỉ có chính cô lúc nói ra mới biết có bao nhiêu bất lực, lý trí nói với cô, cô cũng đều không nhận ra được người trước mặt, nhưng sâu tận đáy lòng lại...

"Chị Trấp Thủy, chị trở về cùng tụi em nha!"

"Tiểu Lang thật sự rất nhớ chị! Bảo bảo cũng rất nhớ chị!"

Cảnh Tiểu Lang ôm tiểu tử vào ngực, chôn đầu trên bả vai cô "ô ô" khóc lên.

"Tôi xin lỗi..... tôi thật sự không nhớ ra."

Tiểu Nha muốn trấn an người trước mặt, đưa tay nhưng lại dừng giữa không trung. Cô không biết nên làm như thế nào, cô chẳng qua chỉ dựa vào bản năng không muốn để người trước mắt thương tâm thôi.

"Chị Trấp Thủy, không nhớ được cũng không sao. Trí nhớ Tiểu Lang cũng không được tốt, quên mất biết bao nhiêu chuyện quan trọng, nhưng mà chị có thể nào đừng rời khỏi Tiểu Lang và bảo bảo được không?"

Cảnh Tiểu Lang giương mắt nhìn chằm chằm vào cô, hai con mắt khóc đến sưng húp.

Tiểu Nha chỉ cảm thấy một trận đau lòng.

"Đừng khóc..."

Cô chỉ có thể mỗi một lần lại tái diễn những lời này, ngoại trừ cái này ra cô không biết có thể làm gì để giải trừ bi thương cho người trước mặt.

"Chị Trấp Thủy, em không khóc!" Cảnh Tiểu Lang bỗng ngẩng đầu, hít mũi, lau nước mắt trên mặt.

"Em không khóc, chị Trấp Thủy có phải sẽ về nhà cùng em không?"

Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang mong đợi, làm Tiểu Nha có một loại cảm giác không chỗ dung thân.