Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 115: PN 1 - Hỏa Hỏa và Nguyệt

*PN = Phiên Ngoại

- --

Hôm nay, là ngày tân vương Shura giới nhậm chức, cũng là ngày công khai tuyển phi cho tân vương.

Vốn Shura luôn vắng lặng nay tỏ ra náo nhiệt dị thường, nói đến người vừa đảm nhiệm ngôi vị Shura vương, cũng đồng dạng là một cô gái, đồng thời cũng thích con gái, vậy nên mới có chuyện "chọn phi" lần này.

Nhưng thực ra chuyện này là do mấy bô lão quá rãnh rỗi nên đâm ra phát hoảng rồi lén lút làm một danh sách tên, bản thân Shura vương cũng không hề hay biết.

Mấy bô lão cho rằng vua của Shura giới ngày càng sa sút, lại để nhân đinh* điêu tàn (*ý là đẻ ít không được nhiều thậm chí không có con cái, lần này Nguyệt mệt rồi nhen=)))))). Tiếp tục như vậy, Shura làm sao có thể cường thịnh được? Vậy nên bọn họ đặt tâm tư để làm phong phú hậu cung của Shura vương, một khi phi tử có nhiều, thì con cháu Shura vương cũng sẽ được nhiều lên, việc chấn hưng Shura giới là nằm trong tầm tay. Còn bất quá sống chết của các phi tử đáng thương đó ra sao, bọn họ xem như không xen vào. Dẫu sao xưa nay vương hậu của Shura giới đều vì khó sanh mà gặp nguy hiểm, phần lớn đều chết sau khi hạ sinh.

Lẽ dĩ nhiên bọn họ lại lén lút Shura vương làm như vậy, nguyên nhân đều là do tân vương cứ chậm chạp không chịu lập vương hậu.

Đúng vậy, từ sau khi người trở lại Shura giới trải qua nghi thức đảm nhiệm ngôi vua, chính thức trở thành Shura vương xong, liền cả ngày nhốt mình trong tẩm cung, một bước cũng không chịu bước ra khỏi điện.

Có rất nhiều lời đồn đãi, giải thích nhiều nhất chính là Shura vương ở nhân giới đã bị gái đá, do nghĩ không thông nên mới tự nhốt mình trong tẩm điện. =)))))~

Giản Niên ngồi trên bệ cửa sổ, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, tay trái cầm vò rượu. Bỗng ngẩng đầu uống một hớp, trong mắt tràn đầy bi ai.

Trên mặt đất lấm tấm nhiều vò rượu, ngã trái ngã phải nằm một bên. Chỉ có một đặc thù rõ nét nhất - rỗng không.

"Đã là ngày thứ một trăm..." Uống cạn hớp cuối cùng, tiện tay ném vò rượu ra đất, Giản Niên nhảy xuống, bộ trường bào màu đỏ kéo lê trên đất, làm bóng hình cô dài hơn.

"Tôi rất nhớ em....." Xoay tại chỗ một vòng, Giản Niên nằm trên mặt đất.

"Nguyệt..... tại sao giữa chúng ta lại là cái kết này?" Màu con ngươi đỏ lên, Giản Niên đau xót tự lẩm bẩm.

"Những người khác đều có thể có được hạnh phúc.... còn mình cái gì cũng không có..."

Đôi mắt nhắm chặt, Giản Niên cẩn thận nhớ lại cái ngày của một trăm ngày trước, dáng người sau cùng của Nguyệt.

"Đức vua, đại điển chọn phi sắp bắt đầu!" Một tên lính truyền gọi bẩm báo ngoài cửa.

"Cút!!"

Giản Niên bỗng quát lên, một cỗ sức mạnh cường đại tràn ra hướng cửa điện. Cả người tên lính truyền gọi bị văng ra ngoài.

"Đức vua....."

Thanh âm hắn run rẩy, loạng choạng nghiêng ngã đứng dậy, xoay người rời đi.

"Nguyệt....." Giản Niên thống khổ muốn kêu lên.

"Tôi chỉ muốn em làm vương hậu của tôi thôi..."

Trước kia, Giản Niên không biết tình cảm của mình dành cho Nguyệt bao sâu, nhưng thật sự giây phút khi cô chính mắt nhìn thấy Nguyệt biến mất, cô chỉ cảm thấy cả trái tim, cả linh hồn mình cũng theo bóng người Nguyệt tan thành mây khói mà cùng chết đi.

Giản Niên lần nữa nhắm hai mắt, hồi tưởng tướng mạo và giọng nói của người ấy. Chỉ có trong lúc say xỉn trong những cơn mộng, cô mới có thể gặp mặt cô ấy.

"Hinh Ái."

Giản Niên mở mắt, đứng dậy.

"Mẫu thân?" Giản Như Ca và Vương Chỉ Hinh xuất hiện trước mặt cô.

"Con trầm mê cũng đã một đoạn thời gian rồi, nên tỉnh lại rồi."

Trong mắt Giản Như Ca tràn đầy đau lòng, Vương Chỉ Hinh chính là tiến lên ôm lấy cô.

"Hinh Ái, mẹ thật sự rất lo cho con." Nhìn con gái mình đau khổ vì tình, ngày một tiều tụy, bậc làm cha mẹ làm sao có thể không lo lắng?

"Mẹ, con....." Giản Niên cúi đầu.

"Chuyện của Nguyệt chúng ta đã nghe nói, Hinh Ái, có đôi khi buông tay đã chưa chắc không phải là một loại giải thoát." Giản Như Ca rì rầm nói.

"Nhưng ban đầu nếu không phải mẹ không chịu buông tay, thì cũng đã không có con trên đời rồi đúng không!" Giản Niên nắm chặt nắm đấm.

"Như Ca, bỏ đi." Vương Chỉ Hinh cầm tay Giản Như Ca, khẽ lắc đầu, tỏ ý cho cô đừng nói gì thêm.

"Hai..... cũng được. Shura chúng ta từ xưa nhất tộc đã si tình, đã như vậy, đại điển chọn phi lần này vốn chính là một câu chuyện cười rồi, xem như là vua của Shura, lẽ nào con không nên ra mặt kết thúc trận hí kịch này?" Giản Như Ca nghiêm mặt nói.

"Con đi ngay lập tức." Giản Niên suy nghĩ một chút, trả lời.

Giờ phút này trong đại điện, có hai ba chục vị cô nương mang khăn lụa che mặt mong ngóng trông chờ Shura vương đến.

Mấy vị trưởng lão cũng suy nghĩ đức vua của bọn họ sao vẫn chưa xuất hiện, dù sao đại điển chọn phi lần này, cũng có công chúa các tộc đích thân tới tham dự, nếu Shura vương không đến, há chẳng phải rơi vào kết cục xấu mặt khó xử sao.

"Cung nghênh Shura vương thánh giá!" Nơi cửa chính, hai tên truyền gọi đồng thời kêu lên.

Cả người Giản Niên ngạo thế, chậm rãi tiến vào. Các cô gái bên trong sân liền lập tức kêu lên.

"Bộ dạng Shura vương so với đàn ông còn tuấn tú hơn nhiều~"

"Đúng nha~ đúng là người yêu lý tưởng của tôi rồi~"

Rất nhanh, tiếng ồn ào của mấy cô gái che lấp toàn bộ chánh điện, thậm chí có khuynh hướng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Duy chỉ có bóng dáng một cô gái là đứng yên tĩnh trong góc, yên lặng cúi đầu không nói câu nào.

"Chuyện hôm nay chỉ đơn thuần là một trò đùa, vương hậu của Shura cũng đã sớm được chọn. Còn việc chọn phi, đúng là hoang đường, cảm phiền chư vị hãy mau rời đi!"

Lời này của Giản Niên vừa nói ra, mấy vị bô lão xém chút là hộc máu bỏ mạng tại chỗ, đây quả thật là không hề nể mặt một chút nào mà, nếu công chúa các tộc trở về cáo trạng, chẳng phải là muốn tạo xích mích sao!

Hơn mười vị giai nhân tuyệt sắc xôn xao một mảnh.

"Dám hỏi Shura vương, vương hậu đang ở đâu? Nếu đã định rồi, vì sao lại tự mình chậm chạp không lộ diện?" Một cô gái tiến lên một bước, cất cao giọng.

"Cô là ai?" Giản Niên cười lạnh nói.

"Tôi là đại công chúa Li tộc, Phàn Li Hoa!" Cô gái hai tay chống nạnh, khí thế hùng hổ dọa người.

"À? Thì ra là một con báo."

Khóe miệng Giản Niên khinh miệt cong lên.

"Cô!!! To gan càn rỡ!!!"

Phàn Li Hoa cảm thấy bị làm nhục, lúc này thét lên, bộ dạng toát lên một bộ hung dữ như mẫu dạ xoa. Mấy cô gái Shura khác ngồi oán thầm sôi nổi trong bụng, nếu đức vua cưới cô ấy vậy coi còn được.

"Ha~ ta thân là Shura vương, sao không thể to gan càn rỡ!"

Giản Niên ngồi trên ghế, bắt chéo chân, cực kỳ kiêu căng phách lối.

"Hừ! Tôi mới không lạ gì người Shura mấy người!" Phàn Li Hoa phất tay với hạ nhân, tỏ ý thu dọn đồ đạc rời đi.

Giản Niên thì một tay chống đầu, ánh mắt hơi nheo lại, như đang xem trò xiếc.

Thấy nháo thành như vậy, nhưng các quốc công chủ môn tới tham dự đại điển chọn phi cũng không có tiếng động nào.

"Chư vị còn có chuyện khác sao?" Giản Niên ngáp một cái.

"Đức vua, ngài đây là..."

Một trưởng lão vừa định tiến lên, liền bị Giản Niên ánh mắt hung ác trợn nhìn, lập tức sợ hãi cúi đầu.

"Cứ như vậy đi, tất cả giải tán. Ai về nhà nấy, tìm ba mẹ đi!" Giản Niên đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Bên dưới chính là bắt đầu nhốn nháo, chỉ trích trận náo nhiệt lần này của Shura, thậm chí phần lớn người đều không cam lòng. Nếu trở thành phi tử của Shura vương, vậy tất nhiên có lợi không hại cho hai tộc. Huống hồ một số cô gái càng bị vẻ đẹp của Giản Niên làm cho cho mê mẩn.

Nhưng do sợ hãi trước Shura vương, nên chỉ đành im hơi lặng tiếng.

Chỉ chốc lát sau, các cô gái bên trong điện đã rời đi hết. Duy chỉ đơn độc thân ảnh của một cô gái là vẫn đứng trong góc từ đầu đến cuối, cô ấy cúi đầu, cả người mặc áo lụa trắng, xung quanh hình như không có người hầu nào đi theo.

"Hửm?" Giản Niên nhướng mi, chậm rãi tiến tới trước mặt cô.

"Sao cô vẫn chưa đi?" Giản Niên lạnh lùng nói.

"Tôi tới là gả cho cô, tại sao phải rời đi?" Cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại.

Giản Niên cả kinh, quan sát con ngươi của cổ, một con thì màu tím, một con lại là màu xanh da trời.

"Nực cười! Tôi đường đường là Shura vương, nếu mỗi một cô gái đều tùy tiện nói muốn gả cho tôi, lẽ nào tôi đều phải đáp ứng hết?"

"Tôi nhất định sẽ gả cho cô, cô cũng nhất định sẽ cưới tôi." Cô gái chớp chớp hai mắt, giọng kiên định nói.

"Người đâu! Ném cái cô này ra ngoài!" Giản Niên nhìn chòng chọc cô hồi lâu, liền căn dặn nói.

"Đợi đã!" Cô gái đột nhiên giơ tay lên.

"Tôi tự mình đi!"

"Không phiền ngài đại giá!"

Trong mắt cô lộ ra vẻ miệt thị, xoay người rời đi.

Giản Niên ngẩn người, nhìn theo bóng lưng cô, cảm thấy kỳ quái. Ánh mắt vừa rồi rõ ràng là đang gây hấn với mình.

Thế nhưng lúc nãy cô ấy nói muốn gả cho mình, đây lại là thế nào?

Trong lòng sinh nghi, Giản Niên gọi trưởng lão tới, hỏi cô gái kia rốt cuộc từ đâu đến.

"Đức vua, đây là Cửu công chúa Miêu tộc-- công chúa Lưu Nguyệt. Là con gái út của tộc trưởng Miêu tộc." Trưởng lão tra xét danh sách, trần thuật nói.

"Có điều Miêu tộc ngày càng suy yếu, bị Khuyển tộc quấy rầy một thời gian dài, lần này tới tham dự chọn phi, e là muốn mượn thực lực của chúng ta, tới xua đuổi Khuyển tộc." Giản Niên rơi vào trầm tư, trưởng lão thì tiếp tục thao thao bất tuyệt.

"Thần cho rằng nếu nạp cô ấy làm phi, e là không thích hợp."

Một câu còn chưa dứt, Giản Niên đã một phát nện lên ót lão.

"Tuổi đã cao còn nhiều chuyện, đúng là phiền chết được!"

"Lần sau nếu còn tự tiện cử hành ba cái loại hoạt động này nữa, thì tôi sẽ tự mình trực tiếp dọn sạch đấy!"

Giản Niên nổi giận nói, trưởng lão bị đánh một quyền, chóng mặt hoa mắt, Giản Niên nói câu sau cũng không nghe vào, nhưng vì để tránh nỗi khổ da thịt, liền hăng hái gật đầu.

Lưu Nguyệt..... Giản Niên chỉ nhận mỗi một chữ Nguyệt, một đường im lặng trở lại tẩm điện.

Một người ngã nằm lên giường, nhắm hai mắt, lại bắt đầu nhớ nhung người trong mộng.

"Meo~~ meo~~" bỗng trên bụng trầm xuống, trực giác có một vật mềm nhũn đang động đậy trên bụng mình.

Giản Niên mở mắt, "meo~~" lại là một con mèo con trắng phau. Mèo con hướng cô kêu lên hai tiếng, vểnh cái đuôi lên ngoắc ngoắc, như có ý chậm rãi lướt qua bụng cô.

"Ở đâu ra vật nhỏ này vậy?" Giản Niên chồm người dậy, hai tay bế con mèo lên, cẩn thận đánh giá nó.

"Đôi mắt này, hình như đã gặp qua ở đâu rồi."

Hai con ngươi lam tím kinh dị, Giản Niên dùng ngón tay chọt chọt gương mặt mềm mại của nó.

"Meo~~" mèo con há miệng kêu meo meo, hình như có chút bất mãn trước hành động trên.

"Chỗ này không phải nơi ngươi nên đến~"

Giản Niên ôm nó tới bên cửa, xách cổ nó ném ra ngoài. Tiện tay đóng cửa lại, lần nữa trở lại giuờng.

Ngoài cửa, con mèo nhỏ kêu ầm lên. Một hồi, truyền tới âm thanh tiếng móng vuốt chạm vào cánh cửa. Chốc sau, mèo nhỏ gào lên tiếng cao hơn, kháng nghị trước hành động của Giản Niên.

Giản Niên lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, khóe miệng cong lên.

Shura giới sao lại có mèo nhỉ?

————————————————

Cuối cùng cũng xong, mình làm chương này suốt ba hôm rồi, quả thực chậm ghê luôn, xin lỗi các bạn nha, mình đi làm về mệt quá, chơi chút rồi lăn ra ngủ, làm không được nhiều ah TvT.

Nói lại thì, mình rất thích Bách Hợp, nên việt edit nó là một điều hạnh phúc đối với mình. Bây giờ mình có thêm các bạn nữa, mình cũng không biết tự lúc nào việc theo dõi những dòng comment những dòng tâm sự của các bạn đã trở thành một niềm hạnh phúc khác của mình luôn rồi, bởi vậy mà sau khi đi làm mình vẫn cố duy trì việc edit một phần là nhờ các bạn á.

Các bạn không biết đọc comment của các bạn mình nôn nao muốn reply thế nào đâu, cơ mà mình đợi đến chương này làm xong để lại viết những cảm nghĩ của mình cho các bạn đây, cảm ơn tình cảm ưu ái của các bạn dành cho mình nhiều lắm, kể thành lời hay không thành lời, cả công khai và âm thầm, mình đều muốn gửi lời cảm ơn và tri ân sâu sắc đến tất cả những ai luôn ủng hộ, ghé đọc và vote để cho mình thêm động lực, love tất cả các bạn êu vấu vấu (mặt như con gấu) ah <3~~~ =))))))))))))))~