Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 59: - Nguy hiểm

Nguyệt mặc một thân váy dài màu xanh lá, mang kính mát đen, còn mái tóc dài được uốn thành các lọn tóc to, hoàn toàn che kín hai cái tai.

"Cô mang em ấy đến đây làm gì?!" Giọng Giản Niên không mấy thiện cảm,

"Vậy cô mang cô ta tới lại là ý gì?"

Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ Nguyệt, dù màu sắc con mắt có thể dùng kính đen che kín, nhưng mái đầu lại quá mức rêu rao.

"Trả lời câu hỏi tôi trước!" Giản Niên trợn mắt nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Hỏa Hỏa, là chị muốn chị Trấp Thủy dẫn tới."

Cảnh Tiểu Lang mở lời, chen vào giữa cả hai.

"Tiểu Lang, chị..."

Cảnh Tiểu Lang không thích loại hoàn cảnh này, Giản Niên hiểu.

"Là vì cô ta sao?" Giản Niên thở dài.

"Chị Trấp Thủy đã nói sẽ chăm sóc cho chị thật tốt." Cảnh Tiểu Lang nói tiếp.

"Bỏ đi." Giản Niên quay đầu đối Nạp Lan Chỉ Thủy nói: "Ra ngoài nói chuyện một lát."

Nạp Lan Chỉ Thủy tỏ ý Cảnh Tiểu Lang đợi ở đây.

"Cô sẽ gặp nguy hiểm." Giản Niên không vòng vo,

"Hả?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhíu mày, không rõ đầu đuôi.

"Vụ tai nạn xe lần trước, cô cũng nhận ra đó không phải ngoài ý muốn phải không."

"Cô đã tra ra chuyện gì?" Nạp Lan Chỉ Thủy bắt đầu cấp bách.

"Cô không nên cũng lôi Tiểu Lang Lang vào chuyện này."

"Bọn họ chẳng qua chỉ muốn cô thôi."

"Chị Trấp Thủy! Chị Trấp Thủy!" Cảnh Tiểu Lang gọi liền hai tiếng, Nạp Lan Chỉ Thủy mới hồi thần. Hình như sau khi chị Trấp Thủy nói chuyện với Hỏa Hỏa xong, vẫn luôn ở trạng thái ngẩn ngơ, Hỏa Hỏa đã nói gì với chị ấy? Cảnh Tiểu Lang không kềm được lo lắng.

Trong đầu Nạp Lan Chỉ Thủy một mực vang vọng hai câu nọ của Giản Niên, kẻ đã tạo ra vụ tai nạn xe đang ở trong buổi yến tiệc hôm nay, hắn muốn là mạng mình!

"Tiểu Lang Lang, em về trước nhé?" Nạp Lan Chỉ Thủy nắm hai bả vai Cảnh Tiểu Lang,

"Ô ô! Tiểu Lang muốn ở lại với chị Trấp Thủy." Cảnh Tiểu Lang không thuận theo.

"Tiểu Lang Lang, nghe lời. Em về trước, chị bảo đảm sẽ sớm trở về với em."

Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn thẳng vào hai mắt cô, nghiêm túc nói.

"Có phải Hỏa Hỏa không đồng ý cho chị và em ở bên nhau?" Cảnh Tiểu Lang bỗng nhiên nói,

"Không phải đâu." Nạp Lan Chỉ Thủy trả lời.

"Thật ra chị Trấp Thủy... có một việc, em vẫn luôn gạt chị." Cảnh Tiểu Lang do dự cúi đầu.

"Hửm?" Nạp Lan Chỉ Thủy nghi ngờ nói.

"Chính là..."

Cảnh Tiểu Lang ấp úng thật lâu, cô cũng không cho rằng lúc này là thời cơ tốt nhất để thẳng thắng với chị Trấp Thủy.

"Nạp Lan!"

Lâm Quốc Đống xuất hiện cắt ngang cuộc đối thoại của cả hai,

"Lâm công tử, chúc mừng sinh nhật." Nạp Lan Chỉ Thủy lãnh đạm nói.

"Nạp Lan, anh đều biết em sẽ đến tham dự tiệc sinh nhật!"

Thanh âm Lâm Quốc Đống tỏ ra hưng phấn, biểu tình hắn là một bộ trong lòng đã có dự tính.

"Tôi đại diện ông nội tới đây."

Lời Nạp Lan Chỉ Thủy giống như một chậu nước lạnh tạt vào mặt Lâm Quốc Đống, biểu tình hắn cứng đơ, lại mỉm cười nói: "Thay anh cảm ơn đến ông nội Nạp Lan."

"Hôm nay là sinh nhật anh, cũng không phải sinh nhật ông nội tôi, anh cảm ơn cái gì?"

Nạp Lan Chỉ Thủy ngược lại hỏi.

"Hì! Đúng rồi, người nhà anh muốn gặp mặt em một lần đó."

Lâm Quốc Đống cười khan hai tiếng,

"Xin lỗi, tôi không rãnh." Nạp Lan Chỉ Thủy từ chối nói.

"Ba anh muốn nói với em chuyện liên quan đến ông nội."

Nụ cười trên gương mặt Lâm Quốc Đống rốt cuộc biến mất, thay vào đó là cứng rắn.

"Được rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy nắm tay Cảnh Tiểu Lang tiến về trước,

"Vị này là Cảnh tiểu thư phải không." Lâm Quốc Đống cười nói.

"Em ấy sẽ ở cạnh tôi." Giọng điệu Nạp Lan Chỉ Thủy kiên quyết.

"Chuyện công ty anh e rằng để người ngoài biết sẽ bất tiện." Lâm Quốc Đống ngăn trước người cô,

"Em ấy không phải người ngoài." Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng nhìn hắn.

"Nạp Lan, hôm nay là sinh nhật anh, hãy cho anh một chút mặt mũi." Lâm Quốc Đống bỗng nhiên tiến đến bên tai cô nói,

"Em không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, liền một mình đi cùng anh."

"Anh!" Mắt Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn,

"Chị Trấp Thủy, một mình em không vấn đề gì đâu. Em sẽ đi tìm Hỏa Hỏa bọn họ." Cảnh Tiểu Lang quan tâm nói.

"Ngoan đợi chị trở lại." Nạp Lan Chỉ Thủy không chút ngần ngại trước mặt Lâm Quốc Đống hôn lên trán Cảnh Tiểu Lang.

Sắc mặt Lâm Quốc Đống cực kỳ khó chịu.

Nạp Lan Chỉ Thủy không tình nguyện theo Lâm Quốc Đống rời đi. Cảnh Tiểu Lang đưa mắt nhìn cô sau khi rời đi, tìm kiếm bóng người Giản Niên với Nguyệt trong đám người. Mới vừa rồi Giản Niên nói muốn cùng Nguyệt rời khỏi một lúc.

"Hỏa Hỏa đi đâu rồi?"

Cảnh Tiểu Lang tự lẩm bẩm, đi đi, vô tình đụng phải cô gái cao đang đi tới.

"Là đứa nào không có mắt!" Cô gái khí thế hung hăng nói,

"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!" Cảnh Tiểu Lang cúi đầu xin lỗi liên tục.

"Một câu xin lỗi, liền muốn xong hả?" Cô gái cao ngạo hất cằm nhìn Cảnh Tiểu Lang.

"Tôi không phải cố ý..." Cảnh Tiểu Lang có chút sợ cô gái, yếu ớt nói.

"Đi với tôi!" Cô gái nắm cánh tay Cảnh Tiểu Lang, kéo cô hướng về hồ bơi.

"Thả tôi ra!"

Cảnh Tiểu Lang muốn giãy giụa, nhưng lực đạo trên tay cô gái lại to lớn khác thường. Móng tay nhọn đâm vào cánh tay khiến cô đau.

"Hừ! Tôi muốn cô phải dập đầu nhận lỗi trước tôi!"

Cô gái cố ý mang Cảnh Tiểu Lang tới một đám con gái quần áo hoa lệ, hình như là bạn bè của cô ta.

"Tôi xin lỗi cô rồi mà!"

Cô gái rốt cuộc buông tay, Cảnh Tiểu Lang đau đến nhíu mày, lấy tay xoa nắn chỗ bị cô gái nắm đỏ lên. Cô bé phát hiện cô gái là tranh cãi vô lý, lấy dũng khí, trợn trừng mắt nhìn ngược lại.

"Con tiện nha đầu ở đâu ra!"

Cô gái tức giận trở tay thả một cái bạt tai vào mặt Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang trong nháy mắt khó chịu.

"Tôi không phải tiện nha đầu!" Cảnh Tiểu Lang quật cường ngước đầu lên nói.

"Chị Diệp, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì thế này?"

Có vài cô gái trẻ tuổi tiến tới, hỏi thăm cô gái cao cao.

"Không biết con bé quê mùa lăn lộn ở đâu vào đây đụng trúng tôi không nói, còn không chịu nhận lỗi!"

Cô gái cao cao vênh váo nghênh ngang, chỉ vào Cảnh Tiểu Lang la mắng.

"Tôi đã xin lỗi cô rồi mà! Hơn nữa cô còn đánh tôi, rõ ràng là cô không đúng!"

Cảnh Tiểu Lang cũng nổi giận, cô thở hổn hển nắm chặt nắm đấm, nửa bên gò má trái đau rát. Thật ra lúc này trong lòng cô rất muốn Nạp Lan Chỉ Thủy trở lại, nhưng cô lại cảm thấy bản thân không thể cứ luôn lệ thuộc Nạp Lan Chỉ Thủy. Nói muốn cùng Nạp Lan Chỉ Thủy tới tham dự yến tiệc là cô, không muốn cô ấy khổ sở cũng là cô, muốn trưởng thành có thể đứng bên cạnh cô ấy cũng là cô. Cho nên cô cảnh báo bản thân không thể khóc, dù giờ phút này hốc mắt cô đã ửng đỏ, nước mắt đang lưng tròng. Nhưng cô cố nhịn xuống, không chịu thua nhìn cô gái cao cao.

Lâm Quốc Đống dẫn Nạp Lan Chỉ Thủy tới biệt thự thư phòng, ba mẹ hắn đã chờ ở đó từ lâu.

"Cháu Nạp Lan!"

Ba Lâm Quốc Đống Lâm Vĩ Hoa thân thiết gọi Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Bác trai, chào bác."

Nạp Lan Chỉ Thủy lễ phép gật đầu.

"Ông nội cháu vẫn khỏe chứ."

Lâm Vĩ Hoa ân cần thăm hỏi, còn mẹ Lâm Quốc Đống chẳng qua chỉ hướng cô mỉm cười gật đầu, mặt mũi hiền từ hòa ái, là mẫu hình hiền thê lương mẫu tiêu chuẩn.

"Ông nội vẫn còn điều dưỡng tại bệnh viện, tình hình trước mắt cũng không mấy tệ." Nạp Lan Chỉ Thủy dừng một chút, nói.

"Tới đây ngồi xuống, xem cháu kìa, câu nệ như vậy làm gì!" Lâm Vĩ Hoa tỏ ý Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi xuống.

"Cháu rất cao hứng được bác trai và mọi người mời cháu và ông nội tới tham gia yến tiệc lần này, chỉ là thân thể ông nội bạo bệnh, không thể tới được. Nhưng ông cố ý dặn dò cháu nhất định phải thăm hỏi sức khỏe hai bác."

Kiểu lời khách sáo tiêu chuẩn, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy nhớ Cảnh Tiểu Lang, muốn nhanh một chút thoát khỏi cuộc đối thoại đầy giả dối này.

"Chuyến này trong công ty xảy ra quá nhiều chuyện, ngày khác bác nhất định sẽ đích thân tới bệnh viện thăm ông nội cháu." Lâm Vĩ Hoa uống một hớp trà trên bàn,

"Cháu Nạp Lan, nghe nói công ty cháu gần đầy gặp chút phiền phức, nếu Lâm Quốc Đống nhà bác có hữu dụng. Đừng khách khí, cứ thẳng thắng! Lấy quan hệ hai nhà chúng ta..."

"Thật xin lỗi, lời bác trai có ý gì?" Nạp Lan Chỉ Thủy ngắt ngang lời,

"Tuổi tác cháu và Lâm Quốc Đống đều không còn nhỏ, không bằng sớm chút làm hôn sự luôn." Lâm Vĩ Hoa nói như chuyện đương nhiên,

"Bác trai, cháu rất cảm kích bác đã quan tâm. Chỉ là chuyện công ty cháu sẽ tự mình xử lý, còn kết hôn là chuyện cháu chưa bao giờ nghĩ đến."

"Huống hồ cháu với Lâm công tử cũng không có đồng thời xuất hiện nhiều."

Lời này của Nạp Lan Chỉ Thủy không khác cự tuyệt ngay mặt đề nghị của Lâm Vĩ Hoa.

Sắc mặt hắn lập tức cứng lại,

"Nạp Lan, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, là lẽ bất di bất dịch. Tuổi tác cháu cũng không còn nhỏ, con gái dù sao cũng phải kết hôn, cả đời làm nữ cường nhân cũng quá mức vất vả."

Sắc mặt Nạp Lan Chỉ Thủy trong nháy mắt trầm xuống, lời chủ nghĩa nam quyền này của Lâm Vĩ Hoa đã đánh vào khinh bỉ tận đáy lòng của cô,

"Cháu cảm thấy hôn nhân nên dựng dựa trên tình yêu, cháu đối với công tử bác không có ý đó." Nạp Lan Chỉ Thủy ngoài mặt uyển chuyển nói,

"Ba, Nạp Lan nặng lòng sự nghiệp, hãy để cô ấy suy nghĩ thật kỹ."

Nạp Lan Chỉ Thủy không ngờ Lâm Quốc Đống sẽ nói như vậy, vốn cô cho rằng lần chạm mặt này chính là hắn đã tính kế từ trước.

Cô nghiêng đầu nhìn Lâm Quốc Đống, chỉ thấy hắn cười nói: "Ba, xã hội bây giờ cởi mở. Phụ nữ cũng có thể có sự nghiệp của riêng mình, huống hồ có thể cưới được một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực như Nạp Lan, là con có phúc."

Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng liếc nhìn hắn,

"Bác trai, thứ cho cháu thật không thể tiếp nhận đề nghị này." Nạp Lan Chỉ Thủy đứng dậy,

"Nạp Lan!" Lâm Vĩ Hoa cau mày nói.

"Cháu còn có việc, liền không quấy rầy."

Nạp Lan Chỉ Thủy vốn định cứ vậy rời đi, bỗng nhiên, trước mắt cô chao đảo, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Sao có thể..."

Lời còn chưa dứt, cả người ngã về sau, Lâm Quốc Đống kịp thời đỡ lấy cô.

"Các người..."

"Anh xin lỗi, Nạp Lan."

Ánh mắt Lâm Quốc Đống yêu say đắm nhìn cô, mu bàn tay hắn nhẹ nhàng sờ lên gò má.

Nạp Lan Chỉ Thủy hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

"Quốc Đống, con nhất định phải làm như vậy?"

Lâm mẫu không đành lòng nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy, hỏi.

"Mẹ, con thật lòng yêu cô ấy. Đời này con chỉ cần một mình cô ấy thôi." Giọng Lâm Quốc Đống nặng nề trả lời.

"Phụ nữ luôn phải lập gia đình, Quốc Đống nhà ta có gì không tốt chứ. Nó có thể gả cho Quốc Đống nhà ta, là nó có phúc mới đúng!" Lâm Vĩ Hoa nói.

"Nhưng như vậy là cưỡng ép con gái nhà người ta, quả thực..."

"Đây chính là phạm pháp!" Lâm mẫu nói.

"Bà im mồm cho tôi! Đợi gạo nấu thành cơm, nó có thai máu mủ Lâm gia ta rồi, sẽ còn không gả cho Quốc Đống nhà ta?!"

————————————————

Á đù, bây giờ chơi trò gạo nấu thành cơm nữa cơ, mấy người này chơi bất chấp luôn ha. Giờ ai mà cứu được chỉ đây trời, ai biết mà cứu đây, ruột gan tui nóng quá... bớ ớ ớ ớ ớ Cảnh Langggggg con dâu sắp mất tờ rinh, bớt triền miên vs Khăn đỏ lại hiện về cứu con dâu đuy, húhúhú... *khóc tiếng máng*