Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 76: - Cự Môn

"Kim Mao."

Cảnh Tiểu Lang giang hai tay, chăm chú nhìn cục lông nhỏ trong ngực Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Ô ô ô~~~"

Kim Mao kêu lên lộ ra cái đầu nhỏ, nó nhỏm người dậy, nhảy tới trên người Cảnh Tiểu Lang.

"Kim Mao!" Nạp Lan Chỉ Thủy rất sợ Kim Mao sẽ gây bất lợi cho Cảnh Tiểu Lang, vội vã kêu lên.

"Ngoan, bảo bối~~"

Nhưng hiếm khi có được, Kim Mao chẳng qua chỉ lanh lợi nằm trên đùi Cảnh Tiểu Lang, để mặc Cảnh Tiểu Lang sờ đầu, nó thậm chí còn híp mắt lại, thoải mái nỉ non kêu lên hai tiếng.

"Ô?"

Đầu tiên Nạp Lan Chỉ Thủy giật mình, ngay sau đó trên mặt lộ ra nét mặt vui mừng.

"Bảo bảo, ngoan~"

Ngón tay Cảnh Tiểu Lang nâng nhẹ cằm Kim Mao, ôn nhu nói. Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn Kim Mao cùng Cảnh Tiểu Lang, một loại cảm giác thân thiết nảy sinh rất tự nhiên.

"Nhìn bộ dạng tiểu tử là không bài xích em nữa rồi."

"Haha~ Nạp Lan, chị cũng tới rồi à~"

Cảnh Tiểu Lang bỗng ngẩng đầu nói, Nạp Lan Chỉ Thủy lấy làm kinh hãi. Vừa rồi Cảnh Tiểu Lang gọi cô là gì cơ? Nạp Lan ư?

Xưng hô xa lạ khiến Nạp Lan Chỉ Thủy nhất thời không nói nên lời, khiến cô như cảm thấy đã bỏ qua vài thứ quan trọng nào đó.

"Ừm."

Nhưng Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn là ngồi trên giường, nắm tay Cảnh Tiểu Lang.

"Nạp Lan, chị xem Kim Mao có phải rất đáng yêu không?"

"Ừm." Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu,

"Nó giống một đứa con nít vậy."

"Ong" lên một tiếng, Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ cảm thấy đầu giống như bị một loại kim khí đánh vào, kêu "vo ve" liên tục không ngừng.

"Tiểu Lang, nghĩa là sao..." Duy trì một tia tỉnh táo, Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi.

"Bảo bảo ngoan~~"

Cảnh Tiểu Lang lại chỉ tự mình ôm Kim Mao, dùng gò má thân mật cọ lên gương mặt xù lông của nó.

Nạp Lan Chỉ Thủy dùng sức lắc lắc đầu, đưa tay muốn chạm vào Cảnh Tiểu Lang, thân người lại bỗng dung hướng ngược ra phía sau.

"Tiểu Lang..."

Rốt cuộc lúc bóng tối bao trùm lấy toàn bộ ý thức trong đầu, cũng là lúc Nạp Lan Chỉ Thủy hoàn toàn nhắm mắt lại.

"Mình bị làm sao thế này?"

Lúc Nạp Lan Chỉ Thủy tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên giường, chăn thì đắp trên người. Trong căn phòng sớm đã không còn bóng dáng Cảnh Tiểu Lang.

"Tiểu Lang?"

Cô gọi tên Tiểu lang, cũng không có ai đáp lại.

Mãi cho đến khi xuống dưới lầu, từ đầu đến cuối cô đều không nhìn thấy bóng dáng Cảnh Tiểu Lang và Kim Mao đâu, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy dần dần trở nên nóng nảy.

"Tiểu Lang, em ở đâu?"

Nạp Lan Chỉ thủy sốt ruột, cô rốt cuộc nghĩ đến bấm số gọi di động Cảnh Tiểu Lang, nhưng vẫn không ai nghe máy, lại thất vọng phát hiện di động cô đưa Cảnh Tiểu Lang đang để ở nhà.

Cô bỗng bừng tỉnh, các loại biểu hiện từ sau khi Cảnh Tiểu Lang đeo băng lam chi lệ, trong nháy mắt xuất hiện trong đầu Nạp Lan Chỉ Thủy. Lúc đó, Cảnh Tiểu Lang đã biểu hiện dị thường rồi, bản thân cô thế nhưng lại không phát hiện thấy?!

Điều duy nhất cô có thể nghĩ tới chính là liên lạc Giản Niên, không ngờ Giản Niên lại đỡ Nguyệt đột ngột xông vào.

"Giản Niên, Tiểu Lang không thấy nữa rồi!" Nạp Lan Chỉ Thủy vội la lên.

"Kim Mao, tới đây nào!"

Cảnh Tiểu Lang vui sướng cất bước chạy trong công viên, Kim Mao theo sát phía sau.

"Ngao ô~~"

Cảnh Tiểu Lang bỗng dừng bước, Kim Mao đụng phải gót chân cô.

"Thấy vui không nè?" Cảnh Tiểu Lang cúi người, trêu chọc Kim Mao.

"Ngao ô~~"

Kim Mao phe phẩy cái đuôi dài, dường như đang bày tỏ bản thân rất vui vẻ.

"Bảo bối~ thật sự xin lỗi mi." Bỗng, trong con ngươi Cảnh Tiểu Lang hiện lên ưu thương,

"Ô ô~"

Kim Mao đưa ra cái lưỡi liếm lòng bàn tay Cảnh Tiểu Lang, lại hướng cô gọi lớn hai tiếng, giống như đang an ủi Cảnh Tiểu Lang vậy.

"Haha~ rốt cuộc cũng tìm được ngươi."

Tiếng giày da ma sát lên nền đất, một cô gái mái tóc ngắn có đôi mắt màu xanh lá cây đang cắm hai tay vào túi quần, miệng cười toe toét nói.

Bên tai trái là một cây bông tai thập tự giá màu bạc hết sức chói mắt,

"Tỷ tỷ, tôi không quen biết chị." Cảnh Tiểu Lang vô tội chớp mắt, ôm lấy Kim Mao lui về sau hai bước.

"Vậy thật xin lỗi, ký ức của ta về ngươi xem như ở trong mười tám tầng địa ngục cũng không thể nào quên đi được~"

"Có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm chứ, a nè nè~~ đừng câu đầu tiên là đem người khác "thật tâm" chặn ngoài cửa như vậy nha~"

Cô gái tóc ngắn nhướng mi.

Cảnh Tiểu Lang không nói chuyện, chẳng qua đôi con ngươi màu lam nhạt từ đầu đến cuối chỉ chú ý nhất cử nhất động của cô gái tóc ngắn.

"Có điều, súc sinh thì vẫn luôn sẽ chóng quên mà~"

"Súc sinh chung quy vẫn là súc sinh, ân đền oán trả gì đó mới là tương đối thích hợp với nó." Cô gái tóc ngắn ngoắc ngoắc khóe miệng.

"Im đi! !"

Cảnh Tiểu Lang tức giận quát lên. Một trận khí mãnh liệt phát ra quanh thân Cảnh Tiểu Lang, vài lọn tóc đen cuồng loạn lay động.

"Bây giờ đã nhớ ra rồi à."

Cô gái tóc ngắn vung tay phải lên, hai tiếng "vèo, vèo", cây ngân châm bay lượn trên không trung, hướng Cảnh Tiểu Lang đánh tới.

Cảnh Tiểu Lang buông Kim Mao xuống,

"Chạy mau!"

"Ô ô~~" Kim Mao quyến luyến không thôi đứng tại chỗ, ngân châm gắng gượng dừng lại trước mặt Cảnh Tiểu Lang, giống như bị một tấm chắn gió vô hình ngăn trở vậy.

"Chậc chậc~~"

"Vậy thì sao?"

Cô gái tóc ngắn tiến lên hai bước, trong nháy mắt xoay người lại, lại là hai cây ngân châm đánh về phía Cảnh Tiểu Lang.

"Ưm."

Cảnh Tiểu Lang lui về sau hai bước, mồ hôi lạnh toát trên trán. Băng lam chi lệ trên cổ toát lên một trận ánh sáng lam chói mắt.

"Quá yếu ớt~" Cô gái tóc ngắn khinh thường nói,

"Phải chăng bị tên đó "cưỡi" quá lâu, cho nên đã quên đi bản tính của mình rồi."

Ánh mắt cô gái tóc ngắn hài hước liếc nhìn về hướng Cảnh Tiểu Lang.

Cảnh Tiểu Lang cắn răng, gắt gao trợn mắt nhìn cô gái tóc ngắn, sát khí trên gương mặt không che giấu được.

Bỗng, cô dùng hết khí lực toàn thân, ngân châm đều bị văng ra.

"Khụ khụ..." Cảnh Tiểu Lang phun ra ngụm máu.

Cô một tay che ngực, vẻ mặt thống khổ trợn mắt nhìn cô gái tóc ngắn, hơi thở căm ghét vẫn không thuyên giảm.

"Thiệt nhàm chán." Cô gái tóc ngắn đá hòn đá nhỏ,

"Trạng thái ngươi như vậy, để cho ta làm sao cao hứng?"

"Mấy ngàn năm rồi, ta chịu đủ mọi loại đau khổ luyện ngục, tín niệm duy nhất để giúp ta chống đỡ được chính là hành hạ ngươi! !"

"Ta phải bắt ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong! !"

Đôi mắt cô gái tóc ngắn ửng đỏ, trong không khí đồng thời thoáng hiện lên mấy chục cây ngân châm, lấy sức không thể dừng được hướng tới Cảnh Tiểu Lang.

"Súc sinh, chịu chết đi! !"

Cô gái tóc ngắn thét lên, trong con ngươi lóe lên lệ khí, bắn mấy chục cây ngân châm tới Cảnh Tiểu Lang.

"Tiểu Lang! ! ! ! ! ! ! ! !"

Nạp Lan Chỉ Thủy không chút suy nghĩ định ngăn cản trước người Cảnh Tiểu lang,

"Không ! ! ! ! !"

Cả người Cảnh Tiểu Lang tuôn ra ánh sáng màu vàng.

"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Một con cự thú toàn thân màu vàng ngăn cản trước người Nạp Lan Chỉ Thủy, tất cả ngân châm đều đâm vào da thịt nó.

"Ngao ô ô! ! ! ! ! !"

Cự thú gào lên, thừa nhận đau đớn.

"Tiểu Lang! !"

Thoáng chốc, Nạp Lan Chỉ Thủy quên cả sợ hãi, hai tay cô hướng về phía cự thú.

"Cự Môn, ngươi tôn khốn kiếp! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Nguyệt vung tay lên, binh khí hình trăng lưỡi liềm tiến công cô gái tóc ngắn.

Sự chú ý cô gái tóc ngắn bị cắt ngang, lắc mình né tránh.

"Ta tưởng đâu là ai, hóa ra là tên quái thai tai nhọn này!"

Cô gái tóc ngắn chậm rãi hướng tới Nguyệt,

"Ôi chà, sắc mặt sao tái nhợt dữ vậy?"

Nguyệt há to miệng để thở, chỉ là vận dụng binh khí sáng, đã khiến cô hao phí hơn phân nửa linh lực,

"Cút ngay!"

Giản Niên ngăn trước mặt cô gái tóc ngắn, tức giận quát lên.

"A~ ngươi lại là thứ đồ chơi gì vậy?" Cô gái khinh miệt nhìn Giản Niên.

"Kẻ không biết lễ độ không xứng biết tên thật của ta."

Trong tay Giản Niên thoáng hiện lên ngọn lửa, nhanh chóng vọt đến cô gái tóc ngắn.

"Haha~ thú vị~~"

Cô gái tóc ngắn ung dung tránh thoát ngọn lửa cháy mạnh của Giản Niên,

"Cút!"

Trong con ngươi Giản Niên mơ hồ thoáng hiện lên đoàn lửa nhỏ.

"Người của Shura giới hử?" Cô gái tóc ngắn hừ lạnh,

"Hôm nay ta tạm cho qua, dù sao cũng chơi được tận hứng rồi~"

Cô gái tóc ngắn xoay người rời đi.

"Nguyệt, cô sao rồi?" Giản Niên phát hiện gương mặt Nguyệt trong suốt như một tờ giấy trắng, lo lắng không thôi.

"Không đáng lo ngại, đi xem tình hình các cậu ấy một chút." Nguyệt chỉ chỉ Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Tiểu Lang? Cô là Cảnh Tiểu Lang sao?"

Nạp Lan Chỉ Thủy không thể tin nhìn nhìn con vật khổng lồ trước mặt, bộ lông màu vàng rực rỡ, duy chỉ đôi con ngươi màu lam nhạt kia là có thể để cô hiểu rõ nó chính là Cảnh Tiểu Lang.

"Ngao ô! !"

Cảnh Tiểu Lang gào lên một tiếng, không để ý vết thương trên người còn chảy máu, lại nhảy khỏi chỗ Nạp Lan Chỉ Thủy. Quay đầu nhìn cô một cái, chỉ chớp mắt liền biến mất không thấy đâu.

Cùng trong lúc đó, Kim Mao cũng đuổi theo bóng người Cảnh Tiểu Lang rời đi.

"Tiểu Lang! Em muốn đi đâu?!!"

Nạp Lan Chỉ Thủy mất mát nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi,

"Cô ấy cần tỉnh táo lại."

Nguyệt đặt một tay lên bên vai Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Vừa rồi là Tiểu Lang???"

Kia tuyệt đối không phải thân phận thật sự của Lang tộc, Giản Niên có thể khẳng định trăm phần trăm.

Mà cô gái quanh thân tỏa ra linh lực nọ, sợ rằng cũng không phân được cao thấp với cô. Cô ta đến tột cùng là ai ? Nghe Nguyệt vừa rồi gọi cô ta là Cự Môn?

"Thất Sát, đến bây giờ cô vẫn chưa nhớ lại mọi chuyện sao?"

Nguyệt đứng yên trước mặt Nạp Lan Chỉ Thủy, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía cô.

"Thất Sát?"

"... Cái tên này quen thuộc lắm..." Nạp Lan Chỉ Thủy bắt đầu tự lẩm bẩm.

"Cô ta tên là Cự Môn, là một trong thập tứ tinh diệu. Trước kia ở thiên giới tính khí cũng đã chẳng tốt lành, tính tình chanh chua cay nghiệt, nhai tí tất báo*, ghen ghét đố kị. Người thiên giới đều không thích cô ta, cũng bởi cô ta không được coi trọng, cho nên đã đố kỵ với ba tước vị được thần là cô, Tham Lang còn có Phá Quân."

(*nhìn thôi cũng muốn trả đũa người khác, ý chỉ con người nhỏ nhen thù vặt)

"Cuộc chiến một ngàn năm trước, cô ta đã bị Cảnh... Tiểu Lang tru diệt. Vốn hồn phách cô ta đã bị tiêu tán vô dạng, nhưng vì chấp niệm hận thù, nên đã lưu lại, sau một mực trốn trong chỗ sâu nhất dưới địa ngục chịu đủ mọi hành hạ."

Khi Nguyệt nhắc tới Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy cùng Giản Niên vô cùng kinh ngạc.

"Tiểu Lang chị ấy..." Giản Niên hỏi,

"Cảnh Tiểu Lang là Cảnh Tiểu Lang, cũng có thể nói không phải Cảnh Tiểu Lang."

"Nạp Lan Chỉ Thủy, cô biết thân phận kiếp này của Cảnh Tiểu Lang không?"

"A?" Nạp Lan Chỉ Thủy lắc đầu,

"Cảnh Tiểu Lang là Lang tộc... cũng chính là yêu mà nhân giới hay gọi."

Sau khi cả ba về tới nhà, Nạp Lan Chỉ Thủy vẫn còn trong khiếp sợ. Cảnh Tiểu Lang là yêu? Tiểu Lang Lang của cô là một con lang yêu? Yêu sẽ không chết...cũng sẽ không già... mà loài người thì lại...

Cho dù là vậy, cũng không thể thay đổi sự thật cô yêu Cảnh Tiểu Lang. Bất kể thân phận chân thật của Cảnh Tiểu Lang là cái gì, Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không thèm để ý, cô đã đáp ứng muốn cả đời bên cạnh Cảnh Tiểu Lang, thì tuyệt đối sẽ không lại bỏ rơi cô ấy.

"Biết rõ Cảnh Tiểu Lang là yêu, cô liền chuẩn bị đánh đường lui hửm?" Giản Niên giễu cợt nói.

"Không."

Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy kiên định nhìn về phía Giản Niên.