Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 91: - Cô ấy là người phụ nữ của tôi

"Nạp Lan, cho tớ ôm con gái cậu chút đi~" Hai người trò chuyện một hồi, Sở Khiết bỗng đổi đề tài.

"Vậy cậu cũng phải xem con gái tớ có có vui hay không~" Nạp Lan Chỉ Thủy có chút rắm thối bảo bọc con gái nhà mình,

"Không nháo nữa~ cậu với Cảnh Tiểu Lang xem như có thể sinh ra đứa nhỏ này thật, tốc độ này cũng quá nhanh đi?" Sở Khiết khoát tay.

"Nó là con gái tớ, hàng giả bao đổi."

"Còn chân tướng sự tình, sau này có cơ hội tớ sẽ nói với cậu." Nạp Lan Chỉ Thủy dùng chóp mũi cọ lên gương mặt tiểu tử.

"Mẹ~ nhột~" Tiểu tử lèm bèm nói, thì ra sợi tóc Nạp Lan Chỉ Thủy cọ lên mặt tiểu tử, khiến nó thấy ngứa.

"Vậy tớ phải chúc mừng cậu~" Thấy Nạp Lan Chỉ Thủy không muốn nói, Sở Khiết liền không hỏi nhiều.

"Lão gia tử nhà cậu nếu nhìn thấy đứa cháu vô duyên vô cớ bỗng nhiên lòi ra này, ước chừng sẽ vui lắm đây~~" Sở Khiết trêu chọc nói.

"Ông không trước mang bảo bối nhà tớ áp giải tới bệnh viện làm giám định người thân là đã tốt lắm rồi." Nạp Lan Chỉ Thủy phun tào.

Một hồi, thư ký gõ cửa tiến vào, bưng bách bích quy sữa vào, ánh mắt thỉnhh thoảng dừng lại tiểu tử trong ngực Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Khụ, khụ." Nạp Lan Chỉ Thủy ho nhẹ hai tiếng, thư ký lập tức thu hồi ánh mắt, cười xin lỗi, liền xoay người ra ngoài.

"Tới đây, bảo bảo~" Nạp Lan Chỉ Thủy thả tiểu tử lên salon, Tiểu Vô Tà đưa tay nắm một miếng bánh bích quy liền bỏ vào miệng.

"Chậm thôi, bảo bảo, uống sữa nào~" Nạp Lan Chỉ Thủy đưa sữa đến bên miệng nó,

"Ưhm." Tiểu Vô Tà uống một hớp.

"Nạp Lan, lần đầu tiên tớ phát hiện thì ra cậu cũng có thể ôn nhu... như vậy."

Sở Khiết suy nghĩ rất lâu, nặn ra vài từ đơn như vậy.

"Nói như vậy cậu với Tiểu Lang Lang đã không sao rồi?" Sở Khiết nhún vai.

"Hừm hừ~"

"Đợi một hồi cậu nói tình huống trong công ty gần đây một chút cho tớ đó." Nạp Lan Chỉ Thủy thu xếp ổn thỏa cho Vô Tà xong, quay đầu khôi phục thần sắc thường ngày, khẩu khí trong công việc.

"Dô~ ngài đây là tình yêu đắc ý, sự nghiệp cũng chuẩn bị làm một trận lớn hửm~"

Sở Khiết tuy giọng chế nhạo, nhưng trên gương mặt lại không che được niềm vui. Nạp Lan Chỉ Thủy rốt cuộc cũng phấn chấn lại, khôi phục lại Nạp Lan Chỉ Thủy lúc xưa.

"Cứ suy sụp suốt, đám bô lão kia còn cho rằng tớ đã chết rồi!" Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy sắc bén,

"Thật đáng mừng~!"

"Đúng rồi, tình hình lão gia tử gần đây cũng không tồi lắm, ngày khác cậu dẫn tiểu manh manh theo đi, nói không chừng ông vui vẻ, cũng đồng ý cho chuyện hai cậu luôn."

"Chuyện sớm muộn thôi. Tớ còn một việc muốn giao cậu làm."

"Hửm?!" Sở Khiết tiến lên,

"Chuyện chuẩn bị hôn lễ thích hợp cho tớ và Tiểu Lang Lang, toàn bộ giao cho cậu. Tháng sau tớ muốn nhìn thấy thành phẩm."

"Haha! Nạp Lan, không ngờ ngay cả chuyện cầu hôn cậu cũng đã giải quyết~" Sở Khiết rất kinh ngạc,

"Con cũng lớn vậy rồi, đương nhiên phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng~"

Nạp Lan Chỉ Thủy nói hợp tình hợp lý, Sở Khiết tuy đối với lai lịch của đứa bé có hoài nghi, nhưng mắt thấy bạn thân hạnh phúc như vậy, cũng không hỏi thêm.

Tiểu Vô Tà sau khi ăn uống no nê, đùa giỡn trên salon một hồi, lại nằm ngủ ở đó. Nạp Lan Chỉ Thủy vốn một mực xử lý công việc phía sau bàn làm việc, chớp mắt liếc thấy tiểu tử không tiếng động, lập tức đứng dậy tới trước salon bế nó lên.

Đi tới sau phòng nghỉ ngơi, nhẹ nhàng đặt cô bé xuống giường, đắp chăn cho nó.

Hôn lên trán nó một cái, mới vừa tính rời đi, lại bị tiểu tử níu áo lại.

"Mẹ, đã nói là sẽ chơi với con." Tiểu tử nói mớ,

"Bảo bảo, ngủ trước một hồi, mẹ bận rộn xong sẽ tới chơi với con nhé."

"Không cho phép lại gạt con nga~" Tiểu tử cố chấp ngẩng đầu,

"Ừa~" Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu, lại hôn lên miệng cô bé.

Đóng cửa lại, Nạp Lan Chỉ Thủy tiếp tục trở lại bàn làm việc. Cô nghĩ đến nếu sau này bản thân vẫn còn làm tổng giám đốc xí nghiệp Nạp Lan, vậy nhất định sẽ bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở bên cạnh Cảnh Tiểu Lang và bảo bảo.

Cô đã nợ cả hai quá nhiều, có phải nên tìm một cơ hội để từ đi chiếc ghế tổng giám đốc. Nhưng ông nội đương nhiên sẽ không đồng ý, đối với nhà Nạp Lan dưỡng dục cô nhiều năm, cô cũng có phần trách nhiệm.

Càng nghĩ càng phiền táo, Nạp Lan Chỉ Thủy dứt khoát dừng suy nghĩ, vùi đầu tiếp tục vất vả. Xử lý xong công việc sớm chút nào, là có thể mang bảo bảo đi gặp Cảnh Tiểu Lang sớm chút đó.

Không biết Tiểu Lang Lang đang làm gì?

Hôm nay, lúc Cảnh Tiểu Lang tới tiệm, gặp được Hạ Tiểu Tiểu đã lâu không thấy. Chẳng qua sắc mặt cô ấy có chút kém, tinh thần uể oải không phấn chấn, hai con mắt cực kỳ thâm quần.

"Tiểu Tiểu."

Làm cho Hạ Tiểu Tiểu có chút giật mình, Cảnh Tiểu Lang lại chủ động chào hỏi cô, chẳng qua cô lại hoảng sợ như một nai con theo bản năng bị sợ mà lùi về sau một bước.

"Sau ngày hôm đó, cậu đã xảy ra chuyện gì sao?" Cảnh Tiểu Lang nhớ lại ngày Hạ Tiểu Tiểu đến bệnh viện cùng Dịch Dạ Ly.

"Không có..... không có gì....." Hạ Tiểu Tiểu kinh hoảng lẩm bẩm.

"Thật sự không có?"

"Nó là biểu muội của tôi, tính cách rất tệ hại. Nếu như nó có làm gì đến cậu, cậu nhất định phải nói cho tôi." Từ ánh mắt né tránh của Hạ Tiểu Tiểu, chuyện này mười phần không thoát khỏi có liên quan Dịch Dạ Ly.

"Thật sự không có... thì ra cô ấy với cậu là quan hệ thân thích." Hạ Tiểu Tiểu tự lẩm bẩm,

"Tiểu Tiểu, đừng gạt tôi."

"Nếu nó tổn thương cậu, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận."

Cảnh Tiểu Lang hướng Hạ Tiểu Tiểu tới gần một bước,

"Cảm ơn cậu, Tiểu Lang." Hạ Tiểu Tiểu cúi đầu, Cảnh Tiểu Lang lanh mắt thấy được vết bầm tím trên cổ cô.

Dịch Dạ Ly đứa mắc dịch này, quả nhiên đã xuống tay với Hạ Tiểu Tiểu sao?

Lúc xế chiều, gần trường cấp ba có vài học sinh bùng học chạy ra ngoài, đó là vài đứa nam sinh rất cao, có lối ăn mặc rất mốt.

Chúng nó vừa vào cửa, ánh mắt liền dừng trên người Cảnh Tiểu Lang, riêng ánh mắt đứa nam sinh cầm đầu tướng mạo thanh tú là lom lom nhìn chằm chằm Cảnh Tiểu Lang.

"Kiệt thiếu, tớ nói chính là cổ."

"Có phải dáng dấp rất được không, tuyệt đối là loại hình cậu ưa thích." Tên nam sinh được gọi Kiệt thiếu gật đầu.

Bọn chúng một nhóm bốn đứa, ồn ào ầm ĩ ngồi xuống. Cảnh Tiểu Lang vốn cũng không ưa ánh mắt quan sát của chúng nó, mà giờ phút này lại còn ồn ào, khiến cô không nhịn được muốn đi qua mời bọn chúng ra ngoài.

"Chào~" Kiệt thiếu đột nhiên tới trước mặt Cảnh Tiểu Lang,

"Cho tôi bốn phần bánh gấu."

Cảnh Tiểu Lang mặt không biểu cảm gọi đồ ăn.

"Tôi với bạn tôi muốn mời chị qua ngồi một lúc~" Kiệt thiếu lộ ra nụ cười tự cho là đẹp trai, nói.

Cảnh Tiểu Lang không hề để ý tới hắn, xoay người đi lấy bánh ngọt.

"Với bốn ly Latte..." Đối với giai nhân xem thường, Kiệt thiếu có chút tư vị không được.

Cuối cùng, hắn ảo não bước đi.

"Kiệt thiếu, cô ấy rõ ràng là phải lạc mềm buộc chặt rồi!"

"Kiệt thiếu của chúng ta anh tuấn mê người, làm sao có thể bị một cô gái xem thường được!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

"Làm sao sẽ có cô gái mà Kiệt thiếu không thể giải quyết được chứ!"

Ba người còn lại một mực nhao lên.

Kiệt thiếu cảm thấy nhục mặt không chịu được, đứng dậy đi về hướng quầy tính tiến, ngẫu nhiên gặp Cảnh Tiểu Lang đang đưa bánh ngọt với thức uống tới.

"Để cho tôi." Hắn tự thoại tự cầm lấy khay từ tay Cảnh Tiểu Lang, Cảnh Tiểu Lang cũng tỉnh bơ vui vẻ, vừa muốn rời đi, lại bị hắn kéo lại.

"Thả ra!" Cảnh Tiểu Lang tức giận nhìn hắn,

"Ngồi chung với chúng tôi đi."

"Muốn tìm đàn bà tới lầu xanh mà tìm!" Cảnh Tiểu Lang trợn mắt nhìn hắn một cái.

"Cô phục vụ mà nói chuyện vậy hả?!"

Một nam sinh ngồi một bên bỗng vỗ xuống bàn, tức giận hung hăng vọt tới trước mặt Cảnh Tiểu Lang.

"Diệp Minh, bỏ đi!" Kiệt thiếu ngăn trước người Cảnh Tiểu Lang,

"Cậu thế mà cũng nhịn được à?!"

"Kiệt thiếu, cậu có còn là đàn ông không!"

"Chẳng phải chỉ là phục vụ thôi à, nói dễ nghe một chút, loại con gái này mà đưa tiền đổi lấy tình một đêm, cũng đồng ý đấy!"

"Diệp Minh!" Kiệt thiếu cũng cảm thấy bạn mình nói chuyện có hơi quá đáng,

"Xin lỗi."

Hắn ngược lại nghiêng đầu xin lỗi Cảnh Tiểu lang, Cảnh Tiểu Lang cảm thấy cùng đám con nít ranh này sẽ chẳng có kiến thức hay ho gì, vừa muốn rời khỏi, lại bị tên nam sinh tên Diệp Minh kia kéo tay lại.

Cô không chút suy nghĩ một tát giáng xuống mặt hắn,

"Cô đánh tôi?!!"

"Cô dám đánh tôi?!!"

Cảnh Tiểu Lang một tát quả thực rất ác, nửa bên mặt hắn lập tức sưng lên. Diệp Minh bụm mặt,

"Đồ gái thối tha!!!" Hắn nhặt cái ly trên bàn liền muốn phang vào đầu Cảnh Tiểu Lang.

Cảnh Tiểu Lang chỉ cảm thấy bản thân bị kéo vào trong lồng ngực mềm mại,

"Nạp Lan?"

Ngẩng đầu liền nhìn thấy con ngươi Nạp Lan Chỉ Thủy tức giận.

"Bốp" một tiếng, ly thủy tinh rơi xuống đất, vỡ nát.

"Lại thêm một đứa thối tha! Đại gia tôi dạy dỗ cô ta, liên quan gì đến cô!!"

Diệp Minh tức giận, không để ý ba người còn lại ngăn cản hắn.

Liền muốn xông lên động thủ với các cô, Nạp Lan Chỉ Thủy một cước trực tiếp đá vào hạ thể hắn.

"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Diệp Minh té quỵ tại chỗ, hai tay che lấy hạ bộ, thống khổ gào khóc.

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi!"

"Ai dám động vào, tôi liền phế kẻ đó!"

Nạp Lan Chỉ Thủy đầu cũng đang nóng sẵn, thật vất vả làm xong công việc trong công ty, quyết định mang bảo bảo tới tiệm sớm một chút đợi Cảnh Tiểu Lang tan làm.

Không ngờ vừa vào cửa, liền gặp mấy đứa không biết trời cao đất dày lông tóc còn chưa mọc hết này lại động thủ Cảnh Tiểu Lang, cô có thể không nổi giận sao?

Diệp Minh nằm trên đất, ba người còn lại nghe thấy lời Nạp Lan Chỉ Thủy xong, không khỏi khiếp sợ.

Kiệt thiếu hồi thần trước nhất,

"Xin lỗi, là bạn tôi xúc động, động thủ trước."

"Cút nhanh cho tôi!" Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng nhìn hắn,

"Tôi phải tố cáo mấy người! !"

"Tôi tuyệt đối phải tố cáo mấy người! ! Cô có biết ba mẹ tôi là ai không hả?"

"Còn chưa cút?!" Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng nói, bọn họ lập tức dìu Diệp Minh rời đi.

Đứng ngoài trận náo loạn, cửa hàng trưởng lúc này mới lững thững bước tới.

"Cảnh Tiểu Lang, cô xem chuyện này nên làm sao bây giờ?" Ý nói, là muốn Cảnh Tiểu Lang toàn quyền chịu trách nhiệm.

Cảnh Tiểu Lang vừa định nói gì đó,

"Làm sao hả? Cô ấy hôm nay tới là để đưa đơn thôi việc. Chỗ các người rốt cuộc là tiệm bánh ngọt hay hộp đêm vậy?"

"Nhân viên bên dưới bị mấy đứa nhóc trêu đùa, ông cửa hàng trưởng lại ngồi nhìn mặc kệ?"

"Chờ thư luật sư của tôi đi!"

Trận ầm ĩ vừa xong, Nạp Lan Chỉ Thủy cường ngạnh xốc ngang Cảnh Tiểu Lang lên rời khỏi cửa tiệm.

"Nạp Lan, chị thả tôi xuống trước đi..." Mặt Cảnh Tiểu Lang hồng hồng,

"Thả làm gì? Em còn muốn quay lại?"

Nạp Lan Chỉ Thủy không vui nói, cô đang vô cùng bực bội,

"Vậy chị dù sao cũng phải để tôi thay quần áo đã..."

"Trực tiếp về nhà!" Nạp Lan Chỉ Thủy liều mạng nhét cô vào trong xe, bản thân ngồi vào ghế lái.