Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 93: - Tổ chú

Trên lối đi mờ tối, có vài người vội vã đẩy một cái giường bệnh. Tình hình không giống như bệnh viện phổ thông, nằm trên giường là một loại động vật tương tự một con chó màu vàng, nó đang hôn mê.

"Tiểu Lang!" "Tiểu Lang!" Nạp Lan Chỉ Thủy một bên vội kêu lên,

"Nạp Lan, cô bình tĩnh chút đi!"

Mắt thấy Nạp Lan Chỉ Thủy muốn theo nhân viên y tế vào phòng cấp cứu, Nguyệt mạnh mẽ kéo cô lại.

"Em ấy sẽ không xảy ra chuyện gì!"

"Em ấy sẽ không có việc gì đâu đúng không? ! !"

Nạp Lan Chỉ Thủy vô hồn kéo Nguyệt, cầm hai vai cô, khẩn trương hỏi.

"Không biết." Nguyệt bình tĩnh trả lời.

"Đều là tôi không tốt."

Tiểu Vô Tà một mực ở bên cạnh chạy tới, níu lấy áo Nạp Lan Chỉ Thủy.

Nạp Lan Chỉ Thủy cúi người, bế bé con lên.

"Bảo bảo, mẹ con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?" Những lời này uyển chuyển mà nói là cô đang tự nói cho chính mình nghe.

"Chuyện này không thể trách cô được." Nguyệt ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ bả vai cô tỏ ý an ủi.

"Là tôi quá vô dụng."

"Tôi cứ đứng trơ mắt ra mà nhìn..."

"Tôi một chút cũng không giúp được..."

Nạp Lan Chỉ Thủy thống khổ cúi đầu,

"Mẹ ơi..." Tiểu Vô Tà sờ lên gương mặt cô.

Nạp Lan Chỉ Thủy bắt lấy cánh tay tiểu tử, nhẹ nhàng nhéo một cái.

"Cô ấy sẽ không dễ dàng có chuyện, tôi có thể bảo đảm với cô." Nguyệt lần nữa thận trọng nói.

"Thật ư?" Nạp Lan Chỉ Thủy từ từ ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt lại không có sức sống.

Trở lại một giờ trước.

"Cự Môn, buông tay đi, nói không chừng ta còn có thể tha ngươi một con đường sống."

Cảnh Tiểu Lang tứ chi cúi thấp, đôi con ngươi màu vàng ngưng lại nhìn vào ma thú chỉ còn bốn cái đầu.

"Ngươi thật sự sẽ tha ta?"

Thái độ Cự Môn đột nhiên khác thường, lấy tư thế cúi đầu nhún nhường.

"Chỉ cần ngươi bảo đảm sau này sẽ không tới quấy rầy chúng ta!"

Tiếng Cảnh Tiểu Lang như tiếng chuông lớn, vô cùng chấn động cùng mạnh mẽ.

"Ta đáp ứng ngươi!" Cự Môn từ từ xoay người, như có ý rời đi.

Hai mắt Cảnh Tiểu Lang chăm chú nhìn vào cô, rất sợ cô giở trò.

"Làm sao có thể? ! !"

"Hahahahaha!"

Bỗng nhiên, trảo phải Cự Môn bắn ra lưỡi đao sắc bén, nhưng là trực tiếp tới chỗ Nạp Lan Chỉ Thủy cùng Vô Tà.

"Ngao! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

Thân hình Cảnh Tiểu Lang thoắt cái, gầm thét chạy về hướng Nạp Lan Chỉ Thủy.

Nạp Lan Chỉ Thủy mắt thấy không thoát kịp, liền xoay người ôm tiểu tử vào lòng.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, rốt cuộc Cảnh Tiểu Lang cũng chạy tới trước cả hai, một vuốt làm lưỡi đao nát bấy.

"Là ta đã quá nhân từ với ngươi!" Giờ phút này, hai tròng mắt cô tràn đầy lửa giận.

"Tiểu Lang!" Nạp Lan Chỉ Thủy lo lắng gọi cô,

"Bớt giả mù sa mưa! !"

"Chịu chết đi! ! !"

Cự Môn nói xong, tung người lên, thân hình bay giữa không trung. Cũng trong lúc đó, Cảnh Tiểu Lang cũng nghênh kích.

Trảo phải đâm thẳng vào ngực ma thú.

"A! ! ! ! ! ! ! ! !" Cự Môn kêu rên một tiếng,

"Chết đi! ! ! ! !" Cảnh Tiểu Lang không chút thuơng hại, trảo phải dùng sức xuyên qua.

"Haha!"

Không ngờ bộ mặt vặn vẹo của Cự Môn đột nhiên cười quỷ dị, từ ngực cô phun ra chất lỏng màu đen thấm nhuộm trảo phải Cảnh Tiểu Lang.

Bọn chúng liền giống như có sinh mệnh vậy, nhanh chóng leo lên trước móng của Cảnh Tiểu Lang, tốc độ lan tràn cực nhanh, một giây sau thì đã bao trùm đến thân thể cô.

"Thứ quỷ quái gì? ! ! !"

Thân thể Cảnh Tiểu Lang lập tức không động đậy được, vô lực từ giữa không trung rơi xuống đất.

"Tiểu Lang! ! !"

Nạp Lan Chỉ Thủy trơ mắt nhìn thân thể Cảnh Tiểu Lang rơi xuống, bởi vì lực chấn động, mặt đất lõm xuống một cái lỗ to, nhất thời đất cát bay tứ tung.

"Mẹ! !"

Tiểu Vô Tà gào thét muốn nhảy khỏi ngực Nạp Lan Chỉ Thủy,

"Tiểu Lang! ! ! ! ! ! ! !"

Nạp Lan Chỉ Thủy bế tiểu tử nhanh chóng chạy tới bên cạnh Cảnh Tiểu Lang.

"Ô..."

Hình ảnh Cảnh Tiểu Lang hấp hối, khiến tim Nạp Lan Chỉ Thủy hoảng sợ.

Chất lỏng màu đen gần như đã bao phủ toàn thân cô, ngay cả gương mặt cũng không thể may mắn tránh khỏi tai ương.

"Hahahaha! ! ! Súc sinh, từ từ mà ca bài ca nguyền rủa từ địa ngục đi nhé! ! !" Cự Môn cười điên dại,

"Khục... khục..."

Thế nhưng, trong miệng cô cũng đang không ngừng phun ra chất lỏng màu đen.

Thân hình cô xiêu vẹo ngã xuống đất, chỗ vết thương cuồn cuộn chảy ra chất lỏng đen không ngừng, dần dần khuếch trương từ dưới thân mình của cô.

Ánh sáng trắng lóe qua, Cự Môn khôi phục về lại thân hình vốn có.

"Không đánh lại ngươi, ít nhất ta cũng không để cho các ngươi được tốt..." Cô yếu ớt nhắm hai mắt lại.

"Tiểu Lang, đừng dọa chị! !" Nạp Lan Chỉ Thủy buông Tiểu Vô Tà, muốn chạm vào thân thể Cảnh Tiểu Lang.

"Đừng động vào tôi! !" Cảnh Tiểu Lang dùng hết toàn lực hét lên, tay Nạp Lan Chỉ Thủy run một cái,

"Tiểu Lang?"

"Tôi sẽ không sao, Nạp Lan..."

Yếu ớt nói, ngay cả bản thân Cảnh Tiểu Lang cũng thấy chột dạ.

"Chị đi gọi người! !"

"Em đừng dọa chị! ! !"

"Bảo bối, em muôn vàn không thể xảy ra chuyện! !"

Nạp Lan Chỉ Thủy kinh hoảng thất thố lấy điện thoại trong túi, nhưng có lẽ vì do quá khẩn trương, nên điện thoại di động rơi xuống đất.

Cô lập tức nhặt lên, nước mắt trong mắt không ngừng chảy xuống.

"Ngốc nghếch...... khóc cái gì."

"Chỉ là không thể cử động thôi mà..."

Chất lỏng màu đen đã bao lấy toàn thân cô, chỉ còn sót lại một con mắt.

Con ngươi màu vàng cử động lên xuống,

"Tôi sẽ không sao..."

Thanh âm ngày càng yếu dần, Nạp Lan Chỉ Thủy lau mặt, khịt mũi, tận lực để tâm trạng mình khôi phục. Bây giờ cô phải tỉnh táo lại, cô phải cứu Cảnh Tiểu Lang!

Thời điểm Giản Niên cùng Nguyệt chạy tới, đã thấy Nạp Lan Chỉ Thủy đứng ngơ ngác một mình tại chỗ, Tiểu Vô Tà ở một bên khóc không ngừng.

Trên đất không thấy bóng người Cảnh Tiểu lang, chỉ có một cục thịt đen thui, bên ngoài thậm chí còn đang ngọ nguậy.

"Mau cứu em ấy..." Nước mắt Nạp Lan Chỉ Thủy chảy khô, thanh âm khàn khàn nói.

"Nạp Lan, cô nghe tôi. Cảnh Tiểu Lang là hậu duệ thần thú thượng cổ, thứ đồ như vậy sẽ không giết được cô ấy đâu!"

"Cô phải biết trong quá khứ ngay cả một vài vị thần của thiên giới cũng phải nể sợ cô ấy ba phần, cho nên bây giờ có thể xác định cô ấy tuyệt đối sẽ không chết."

Nạp Lan Chỉ Thủy ngơ ngác nghe, tiểu tử thì lanh lợi nằm trong ngực cô.

"Cô ấy là bị trúng phải tổ chú, chất lỏng màu đen trong thân thể Cự Môn là một loại ký sinh vật ma giới."

"Loại ký sinh vật này từ khi có ma giới đã bắt đầu tồn tại, dùng cách xâm chiếm máu tươi của sinh vật mà sống."

"Bất kể người, thần, ma hay yêu nó cũng đều có thể lấy bọn họ làm vật chủ."

"Cự Môn hẳn là tiến hành loại nghi thức này, để cho ký sinh vật sử dụng cô ta."

"Làm sao mới có thể cứu em ấy." Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu, mắt đỏ ửng nói.

"Dùng Vô Tà kiếm của cô cũng có thể trừ đi được."

"Bây giờ chúng ta chẳng qua chỉ có thể loại trừ ký sinh vật ở bên ngoài, nhưng chúng nó đã xâm nhập vào cơ thể cô ấy rồi."

"Nếu là Cảnh Tiểu Lang kiếp trước, những thứ này đều không thể tổn thương cô ấy."

"Chẳng qua lúc này đã trải qua chuyển thế, nên sức mạnh của cô ấy không còn như trước nữa."

"Cổ nhục thể này dù sao vẫn có phần nhân loại bên trong."

"Vô Tà kiếm... là kiếp trước của tôi..."

Nạp Lan Chỉ Thủy tự lẩm bẩm, ánh mắt trống rỗng nhìn tay phải trống trơn của mình.

-----

"Tôi có thể vào thăm em ấy chút không?"

Không sai biệt lắm trời đã tối, tình hình Cảnh Tiểu Lang cuối cùng cũng tạm thời ổn định. Tiểu Vô Tà thì đã ngủ trong ngực cô. Ban nãy, Nguyệt mua đồ ăn cho các cô, tiểu tử ăn được một chút, Nạp Lan Chỉ Thủy lại không ăn vô được chút nào.

Thấy Nguyệt lại tới, ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy mong đợi nhìn cô,

"Đi theo tôi." Nạp Lan Chỉ Thủy ôm tiểu tử, đi theo sau Nguyệt.

Các cô đi tới căn phòng ở tầng dưới cùng. Trên giường bệnh, Cảnh Tiểu Lang nằm ở đó, hô hấp đều đặn. Trên móng vuốt vẫn còn dính lấy một chút,

"Em ấy?" Nạp Lan Chỉ Thủy nghi ngờ nhìn Nguyệt,

"Loại ký sinh trùng này xâm chiếm linh lực của cô ấy, nên cô ấy không thể duy trì hình người." Nguyệt nhắm hai mắt, cuối cùng nói.

"Ưhm." Giờ phút này, tiểu tử cũng tỉnh dậy, nó xoa xoa con mắt lim dim buồn ngủ, nhìn về phía thân thể màu vàng trên giường.

"Mẹ bị bệnh sao?" Tiểu tử giương tay về hướng mép giường, Nạp Lan Chỉ Thủy bế nó đi tới.

"Bảo bảo, mẹ con chẳng qua chỉ mệt mỏi nên ngủ một lúc thôi." Ánh mắt Nạp Lan Chỉ Thủy đau xót,

"Con có thể ngủ chung với mẹ không?" Tiểu tử chớp mắt.

"Bảo bảo ngoan, mẹ con mệt cần phải nghỉ ngơi cho khỏe." Nạp Lan Chỉ Thủy ôm bé con ngồi lên giường, tay phải khẽ nhẹ vuốt ve bộ lông màu vàng trên người Cảnh Tiểu Lang.

"Con cũng có thể sờ thử không?" Tiểu tử khát vọng nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Mẹ như vậy, hình như trước đây con có từng thấy một lần."

Tiểu tử huơ đầu, dường như đang cố gắng lục tìm trong trí nhớ.

Nạp Lan Chỉ Thủy đặt nó lên giường,

"Bảo bảo ở cạnh ngoan, đừng quấy rầy làm mẹ con tỉnh nha." Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy mềm nhũn,

"Con nhất định sẽ ngoan." Tiểu tử gật đầu với Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Khi nào thì em ấy tỉnh lại?" Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi bên cạnh tiểu tử một hồi, nhìn Cảnh Tiểu Lang trên giường vẫn hôn mê như cũ, lo lắng hỏi.

"Chuyện này..." Nguyệt một bộ muốn nói lại thôi,

"Vô Tà kiếm đang ở đâu?" Nạp Lan Chỉ Thủy ngắt ngang lời cô,

"Ở trong tay Laura Carano, Giản Niên đã đi tìm cô ấy."

-----

Đoạn thời gian gần đây, Lạc Thanh có thể dùng hai từ để hình dung cuộc sống của mình.

Đó là ngủ, ngoại trừ ngủ thì vẫn là ngủ.

Laura nhốt cô trong căn nhà lớn, không cho phép cô ra ngoài, cũng không cho cô liên lạc với bất kỳ ai.

Vốn tưởng rằng cô sẽ lại trở lại cuộc sống nhẫn nhịn như trước, nhưng điều bất ngờ đó là, Laura không hề động vào cô.

Đúng vậy, một lần cũng không.

Không chỉ vậy, còn hầu hạ cô ăn uống đàng hoàng, ngoại trừ việc rời đi, bất luận là yêu cầu nào cô cũng sẽ được thỏa mãn.

Cũng chính là chỉ cần ở trong căn biệt thự, thì hành động của cô đều được tự do.

Nhưng Lạc Thanh cũng không mảy may để ý tới Laura, vì vậy cô chỉ đành cả ngày rãnh rỗi ngủ trong phòng.

Hiếm khi có được, lần này Laura cũng không ép buộc cô, mỗi ngày đều sẽ đúng hạn gọi cô ăn cơm.

So với bây giờ,

"Cơm chín rồi." Laura mở một góc cửa, hướng người nằm trên giường gọi một tiếng.

Lạc Thanh đang nhàm chán đọc tạp chí, nhìn cô một cái, cô đặt tạp chí qua một bên, chân trần xuống giường.

"Đợi đã." Laura kịp thời gọi cô lại, thời điểm chân trần của cô vừa muốn chạm đất.

"Ừ?"

Lạc Thanh không hiểu được nhìn cô, Laura tới trước người cô ấy, khom người cúi xuống, nâng một chân cô lên, giúp cô mang dép vào.