Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 97: - Lạc Thanh vi chủ của Tiểu Xà

"Ai....."

Giessen thở dài bất đắc dĩ lắc đầu.

"Cốp" một tiếng, cửa bị đá văng.

"Người đâu!"

"Mang con sâu rượu này đi giùm tôi!"

Giản Niên vác Laura, tiến vào oán trách.

"Đại tiểu thư?" Giessen vội vàng đi tới, Lạc Thanh giật mình nhìn bóng người ở cửa.

"Giản tiểu thư để cho lão, phiền đến cháu rồi."

Giessen nhận lấy Laura, cẩn thận đỡ cô, đưa cô đến sô pha.

Hai mắt Laura nhắm nghiền, tiếng hít thở đều đặn, sắc mặt đỏ ửng, khắp người đều tràn đầy mùi rượu cồn.

Giản Niên vỗ lên người cô, dùng mũi ngửi ngửi, chân mày cau lại.

"Hôi chết!"

"Rắn thối ngâm trong hũ rượu!"

Khi chạm mắt Lạc Thanh đang ở bàn ăn, khóe miệng Giản Niên hơi câu lên.

"Lạc tiểu thư, chào ah~" Lạc Thanh gật đầu, đứng dậy đi về hướng sô pha.

"Đại tiểu thư, sao lại say đến nông nỗi này....." Giessen xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.

"Cô ta..." Lạc Thanh vừa mở miệng.

"Tối qua tôi ngẫu nhiên đi quầy rượu, nếu không phải tôi, cậu ta thế nào cũng bị mấy cô kia ăn sạch không chừa mảnh xương nào cho xem~" Giản Niên bĩu môi, ánh mắt ý vị sâu xa chuyển về hướng Lạc Thanh.

"Cô ta bị mấy cô kia?" Lạc Thanh vỗ nhẹ gò má Laura, không thể tưởng tượng nổi lắc đầu.

"Đúng nha, tôi vẫn là lần đầu nhìn thấy con rắn thúi này có bộ dạng bất khuất~"

"Trinh tiết liệt nữ~" Giản Niên trêu ghẹo nói.

Lạc Thanh há miệng, cuối cùng lại không nói gì.

"Giao cho cô~" Giản Niên ngáp một cái, cô giang hai cánh tay, duỗi người vươn thật dài.

Nghiêng cổ qua lại.

"Cùng cậu ta cả đêm, mệt chết tôi~" Giản Niên khoát khoát tay, đi ra cửa.

Nhìn người đang ngủ say trên sô pha, Lạc Thanh cắn môi, tâm trạng phức phạp đứng tại chỗ.

"Lạc tiểu thư, lão thấy để cho cháu chiếu cố đại tiểu thư sẽ thích hợp hơn."

Giessen đưa khăn lông cho cô.

"Lão đi chuẩn bị canh giải rượu cho đại tiểu thư, chỗ này kính nhờ cháu rồi."

Lạc Thanh muốn từ chối, nhưng Giessen đã đi xa.

Cô thở dài, cúi người, đầu tiên dùng khăn lông nóng xoa mặt cho người kia.

"Ưhm..." Laura kêu ra tiếng, khó chịu giật giật đầu.

"Đừng động."

Lạc Thanh xoa khăn lông lên trán cô, Laura lại nghe lời "ưhm" một tiếng. Lạc Thanh xém chút cho rằng cô ấy đã tỉnh, thế nhưng một hồi sau, cô ấy chẳng qua chỉ trở mình, liền không còn tiếng động nào. Khăn lông trên trán rơi xuống, Lạc Thanh có chút nhức đầu nhặt lên.

"Đáng đời!"

"Đúng là nên để mấy cô kia xxoo cô chết luôn đi!"

Lạc Thanh tức giận tự lẩm bẩm, vừa nghĩ tới hôm qua mấy hành động vô lại của người nọ, cô không khỏi cảm thấy nổi nóng.

"Ưhm....."

Ước chừng qua mấy phút, Laura dường như có chút khó chịu chuyển người.

"Đau....."

Trong miệng nói mớ, Lạc Thanh xít lại gần, muốn nghe rõ cô nói gì.

"Cô sao vậy?"

"Tiểu Thanh... bảo bối..."

Laura đột nhiên đưa hai tay ra ôm lấy cô.

"Nè! Buông ra! !"

Lạc Thanh vùng vẫy muốn thoát thân, không được đôi tay kia như có ma lực vậy, siết cô càng chặt.

"Tôi kêu cô buông ra a! Có nghe không! !"

"Xin lỗi......"

"Xin lỗi......"

Thanh âm Laura trở nên như đưa đám, biểu tình cũng biến thành đau khổ.

"Tiểu Thanh... xin lỗi."

Lạc Thanh ngưng giãy giụa, kinh ngạc nhìn người trước mặt. Khoảng cách cả hai chỉ vỏn vẹn vài xentimét, ngay cả hơi thở nóng bỏng mang theo mùi cồn rượu của Laura đều bị cô thật sâu hít vào.

"Thì ra là đang nằm mơ..." Lạc Thanh tự nhủ.

"Tiểu Thanh..... thật ra.... tôi thích em."

Laura càng ôm chặt cô hơn, đôi lông mày đẹp nhíu vào nhau thật chặt.

"Xin lỗi!"

Thanh âm Giessen cắt ngang dòng suy tư của Lạc Thanh.

"Không phải như ông đã thấy đâu..." Lạc Thanh vội vàng giải thích.

"Haha, có thể phiền đến Lạc tiểu thư đút cho đại tiểu thư chén canh giải rượu này không?" Giessen một mực cung kính đặt chén canh giải rượu bốc hơi lên bàn.

"Được..."

Trong lòng cô suy nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng, Lạc Thanh cảm thấy bản thân tối qua nhất định là không ngủ ngon, cho nên bây giờ mới suy nghĩ mơ mơ màng màng.

"Ấy... đúng rồi, còn con chó?" Lạc Thanh lập tức nói sang chuyện khác.

"Nó đang ăn sáng rồi, cháu yên tâm." Giessen gật đầu, liền lui xuống.

Thất vất vả mới tránh thoát được Laura ôm vào lòng, Lạc Thanh có chút nhức đầu nhìn chén canh trước mặt.

"Vẫn là đợi cô ta tỉnh lại đi."

"Nhưng mà lỡ như cô ta ngủ như chết vầy luôn, canh lạnh đi sẽ không còn tác dụng gì."

"Bây giờ gọi cô ta dậy?" Lạc Thanh ngồi trên sô pha, một mình lầm bầm lầu bầu.

Cuối cùng vẫn là quyết định trước thử đánh thức Laura.

"Nè!"

Cô nhẹ nhàng huơ huơ đối phương.

"Ưhm....."

Laura chẳng qua chỉ thoáng co giật cái mông, không có ý nào là sắp tỉnh lại.

"Hừ! Ngủ như chết cô!" Lạc Thanh đột nhiên nghĩ đến điều tồi tệ nhất dứt khoát không đi quản tên này nữa là xong chuyện.

Tên ác ma này trước kia làm nhiều chuyện xấu như vậy, bây giờ bị say rượu nhức đầu chính là báo ứng!

Nghĩ như vậy, Lạc Thanh chủ ý quyết định không để ý tới cô, chuẩn bị phủi mông một cái.

"Oái?!" Vừa mới nhoài người dậy, cánh tay liền bị kéo lại, rơi vào cái ôm trong ngực.

"Cô tỉnh rồi à? ! !" Lạc Thanh mở to hai mắt nghiêng đầu qua nhìn người nọ dưới thân.

"Đúng là một cô gái đầu óc xấu xa~"

Ánh mắt tuy trong trẻo lạnh lùng, nhưng giọng lại mang cưng chiều.

"Xì~!"

Lạc Thanh khinh thường xoay đầu đi.

"Tên lường gạt!"

Bất mãn nói một câu, Lạc Thanh muốn đứng dậy, nhưng hiển nhiên tên bá đạo nào đó sẽ không cho cô như ý.

"Tôi không lừa gạt em, vừa mới tỉnh lại thôi." Laura giải thích.

"Nói với tôi làm gì?"

"Có thể trước buông tôi ra không? Nằm như vậy rất không được thoải mái." Lạc Thanh nói đến phần sau, thanh âm ngày càng nhỏ.

Nhưng thật ra là do chỗ đầy đặn của tên Laura tà ác này một mực cứ dán sau lưng cô, khiến cô rất không được thoải mái thôi.

"Cô gái không ngoan~"

"Tối qua làm hại tôi thành ra như vậy, lẽ nào không nên thật tốt bồi thường cho tôi sao?"

Không biết là vô tình hay cố ý, Laura bên tai cô thổi một hơi nóng.

"Cô!" Cả người Lạc Thanh nhạy cảm run lên.

"Haha~"

Hai tay choàng trên eo không an phận hướng xuống, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn bên mép quần lót.

"Laura! Buông tôi ra!"

Cùi chõ Lạc Thanh thôi thẳng ra sau, Laura dường như sớm đã có phòng bị, nhẹ nhàng nắm chặt. Dùng sức kéo cánh tay qua, để cho thân người cô ấy xoay lại cùng cô đối mặt.

"Tôi bỗng cảm thấy trên sô pha cũng không phải là một nơi tồi~ ở đây bồi thường cho tôi cũng được."

Con ngươi Laura hài hước, lửa nóng nhìn chằm chằm Lạc Thanh.

"Biến thái! Ai muốn cùng cô ở đây....."

Kinh ngạc trước ý nghĩa trong lời nói của mình, Lạc Thanh muốn rút lại đã không còn kịp.

"Ý em là đổi chỗ khác thì liền có thể~" Khóe miệng Laura câu lên, cười xấu xa.

"Thần kinh....." Lạc Thanh vỗ lên ngực cô một cái.

"Ưhm ưhm..."

Ngoài dự liệu, nụ hôn nóng bỏng theo nhau tới, con rắn linh hoạt lẻn vào trong cái miệng, Lạc Thanh không ứng phó kịp.

Chỉ đành tức giận trợn to hai mắt, thẳng đến khi dưỡng khí không sai biệt lắm bị hút sạch, Laura mới buông cô ra.

"Đồ khốn kiếp! !" Lạc Thanh không chút suy nghĩ liền tát tai cô một cái, Laura không giận ngược lại lại cười.

Lạc Thanh thở phì phò xuống sô pha.

"Tự cô uống cạn chén canh này đi! !"

"Cộp cộp cộp" tựa như một làn gió, Lạc Thanh chạy về phòng trên lầu.

Laura sờ môi, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn chén canh trên bàn, cầm lên một hơi uống cạn.

Càng về sau. "Tình hình" Laura mỗi ngày một nghiêm trọng hơn, chỉ cần bắt thấy bóng dáng người nọ trong tầm mắt, dòng máu vốn có trong người sẽ liền không ngừng xao động thúc giục cô đem con mồi ăn sạch sẽ.

Sau ngày hôm đó, Lạc Thanh thế nhưng ngược lại lại phớt lờ Laura không hề để ý, đại đa số thời gian cô đều chung một chỗ với tiểu cẩu. Cho dù có lúc nhìn thấy Laura, thì cũng bị cô ấy xem thành không khí.

Đến nổi buổi tối, cô ấy cố ý khóa trái cả cửa phòng.

Đây đúng là khổ cho Laura, có thể nhìn mà không thể ăn, còn không thể đụng vào.

Xem như bản năng nhu cầu sinh lý của loài rắn không được thong thả, tiếp tục cùng cô ấy như vậy chỉ sợ cô bị bạo phát mà chết.

Nhưng nếu ra ngoài đánh dã thực, cô lại nửa điểm hứng thú cũng không nhấc lên được, huống hồ làm vậy để cho cô cảm thấy rất ư sỉ nhục, có một loại cảm giác phản bội người mình yêu.

Vì vậy đại tiểu thư Laura ăn khổ chỉ đành một lòng lao đầu vào công việc, để dời đi sự chú ý.

Gần đây công ty có một cô thiên kim đối tác bộ môn xí nghiệp hình như là muốn tới đây thị sát, nghe đâu là cô Liz của gia tộc Phil.

Đối với vị đại tiểu thư quý tộc Châu Âu này, Laura biết rõ mục đích tới đây của cổ chỉ có một, đó chính là cô.

Dù sao rất nhiều năm trước kia, các cô từng có một đoạn tình cảm. Được rồi, là tình một đêm.

Dù đối với Laura trước kia mà nói, thì chuyện này rất là bình thường.

Thế nhưng lúc này đâu còn giống với lúc đó, lỡ mà tin đồn bay tới chỗ Lạc Thanh, vậy những ngày gần đây thật vất vả mới tạo dựng được chút xíu hảo cảm nơi cô ấy cũng đều sẽ tan thành mây khói đi.

Vì vậy Laura cố ý căn dặn thư ký của mình, bảo là thời gian gần đây cô bị bệnh phải nằm nhà tĩnh dưỡng, nên sẽ không gặp bất kỳ ai.

Thế nhưng, Laura chỉ tính theo ý mình chung quy vẫn rơi vào khoảng không.

Đàn bà Châu Âu xưa nay nhiệt tình, họ lãng mạn uyển chuyển, đối với tình yêu cũng giống như với loài bướm đêm vậy.

Liz Phil tới quốc nội trước thời hạn, vừa xuống máy bay liền phi thẳng tới văn phòng cao ốc của Laura.

"Liz..."

Laura lúng túng mỉm cười, nhìn người nhào vào trong ngực mình.

Cả người đều bốc lên mùi nước hoa, xém chút để cho cô nghẹt thở. Vẫn là Tiểu Thanh nhà cô tốt hơn, chưa bao giờ Laura để ý những thứ này, trên người cô ấy có mùi thơm xà bông tắm dễ ngửi.

Vì để tới gặp Laura, Liz cố ý ăn mặc trang phục lộng lẫy một phen, trên mặt trang điểm cơ hồ có thể xé ra thành một lớp da mặt nữa luôn rồi.

"Laura thân ái~~~ lâu vậy không gặp, chị có nhớ em không vậy?"

"Từ sau đêm đó, em đối với chị nhớ nhung ngày nhớ đêm mong không ngừng nghỉ nha."

Đây là đang đọc thơ sao? Khóe miệng Laura co giật một cái.

"Liz, cô vừa xuống máy bay hẳn là nên nghỉ ngơi ở khách sạn cho khỏe."

"No! No! Em là người yêu nhiệt tình ah~~ lẽ nào không nên mời em tới nhà chị ngủ lại ư."

Khỏa ngực của Liz đập vào mắt, tựa như đang mời gọi Laura hãy lập tức lột trần cô, sau đó cả đêm quấn quýt lấy ga trải giường! !

Trong đầu Laura cảm thấy buồn nôn. Đùa cái gì vậy, để cho cô ở nhà tôi, chẳng phải dẫn sói vào nhà sao? ! Hay nên nói là một con sói động đực! ! !

"Laura~ chị không cảm thấy chỗ này của em có chút nóng sao?"

Vừa nói Liz vừa kéo cổ áo, huơ huơ hai ngọn núi ngạo nhân của mình.

"Khục... khục..."

Laura suýt nữa bị sặc, cái cô này là đói khát đến vậy sao? ! Là muốn tại phòng làm việc quất liền luôn à?

————————————————

Mình bệnh rồi, ráng làm cho xong chương này :'(

P/S: Mấy bạn xem vui ah~