Adam White.
Jinwoo nhìn thẳng vào mắt người đàn ông Hoa Kỳ – người vừa tự giới thiệu mình là chuyên viên của Cục Quản lý Thợ săn liên bang Hoa Kỳ (FBH).
‘…’
Chỉ cần nhìn vào mắt anh ta, Jinwoo có thể đoán rằng người đàn ông bí ẩn kia có mục địch thân thiện. Trên thực tế, Jinwoo đã dự đoán lý do khiến người ông này xuất hiện ở đây. Ai cũng biết, Hoa Kỳ thường chi rất nhiều tiền của để thu hút Thợ săn từ khắp nơi trên thế giới. Đất nước này không hề che giấu chuyện đó.
Vì vậy, khi Thợ săn người Mỹ giới thiệu xong, Jinwoo đoán rằng cậu sẽ nhận được lời mời nhập tịch sang Hoa Kỳ.
Nhưng những lời tiếp theo của Adam đã khiến Thợ săn hạng S của Hàn Quốc bất ngờ.
“Tôi có một số thông tin muốn chia sẻ với ngài Sung Jinwoo”
“Thông tin…?”
“Loại thông tin mà không quốc gia hay tổ chức nào trên Trái đất này biết được. Tất nhiên là ngoại trừ chúng tôi”.
Jinwoo nghiêng đầu. Nếu đó là một vấn đề tuyệt mật, tại sao họ lại chia sẻ nó với một người hoàn toàn xa lạ? Thậm chí là chia sẻ cho một Thợ săn nước ngoài?
“Tại sao anh lại chia sẻ điều đó với tôi?”
Trước câu hỏi của Jinwoo, Adam cười thầm,
“Quan điểm làm việc của chúng tôi là, chúng tôi chỉ chia sẻ thông tin với một số người được chọn, những người có thể mang lại lợi ích cho chúng tôi”.
“Một số người?”
Có lý. Điều này có nghĩa là Jinwoo nằm trong số những “người được chọn” đó. Sự tò mò đã bủa vây Thợ săn hạng S.
“Ok. Nghe thử xem sao.”
“Tôi chỉ được phép chia sẻ lời đề nghị với ngài Thợ săn. Ngài Cục phó đây sẽ trực tiếp đảm nhận việc này”.
Phó Giám đốc FBH Hoa Kỳ. Một quan chức nắm quyền lực tương đương với thủ tướng của một quốc gia bình thường. Và ông ấy đã đến tận Hàn Quốc?
‘Đây không thể là một điều bình thường…’.
Nhìn vào khuôn mặt Jinwoo, Adam thấy rằng anh ta đã thu hút được sự chú ý của người thợ săn. Anh quyết định không lãng phí thời gian:
“Xe của tôi đang đậu gần đó. Ngài có muốn gặp Cục phó của chúng tôi không?”
Thợ săn hạng S Hàn Quốc cân nhắc các lựa chọn của mình.
‘Thông tin…’ Trong tất cả các khả năng, thông tin này có thể là thứ gì đó mang lại lợi ích cho anh, hoặc một lời cảnh báo rằng ai đang muốn đe dọa mạng sống của anh. Tuy nhiên, Jinwoo không cảm thấy đặc biệt hứng thú với FBH, bất kể họ có thông tin gì. Mối quan tâm duy nhất của anh ta lúc này là chiếc chìa khóa đen.
Giờ đây, anh có thể sống mà chẳng cần bất kỳ lợi lộc nào từ FBH, và tự có thể giành chiến thắng trước bất cứ kẻ nào muốn mưu sát anh ta.
Và, trên hết,
‘Chẳng có gì đảm bảo là mình có thể tin tưởng vào thông tin của họ…’ Thậm chí có thể người này Mỹ đang nói dối về việc họ có thông tin gì đó.
Anh không biết liệu mình có cần cái thông tin của họ không, thậm chí không biết là thông tin đó có tồn tại hay không. Thế thì tại sao anh ta phải chấp nhận yêu cầu của họ? Jinwoo đưa ra quyết định một cách nhanh chóng.
“Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này và liên lạc với anh sau”.
“…!”
Khuôn mặt của Adam cứng đờ vì cú sốc, anh không thể tin vào tai mình.
“Mình vừa nói với anh ấy rằng chính phó giám đốc FBH, đã đến đây để nói chuyện … vậy mà anh ta vẫn phớt lờ sao?”
Nhưng Thợ săn Hàn Quốc hoàn toàn không nói đùa. Jinwoo đã mở cửa xe.
Cảm thấy cơ hội tuột khỏi tay mình, Adam White toát mồ hôi lạnh. Nếu Thợ săn Sung Jinwoo rời đi như thế này, liệu họ có còn cơ hội khác để nói chuyện với nhau không? Thậm chí liệu Jinwoo có thực sự muốn gặp lại họ hay không? Adam không dám chắc. Vì thế, anh ta sững người vì sốc.
“Vậy, tôi đi đây”
Adam nghiến răng khi Jinwoo bước vào ghế tài xế. Trong hoảng loạn, nhân viên FBH hét lên,
“Chờ đã!”
Jinwoo ngồi xuống, thờ ơ liếc mắt sang Adam. Trong một nỗ lực tuyệt vọng để duy trì sự chú ý của Thợ săn Hàn Quốc, chuyên viên người Mỹ vội nói:
“Nâng cấp…”
“Nâng cấp?”
Adam đành ngửa bài. Anh ta cúi đầu để che giấu cái nhìn thất bại trên khuôn mặt, và chầm chậm giải thích.
“…Một người nâng cấp. Một người đã thức tỉnh, có thể tăng cường khả năng của một người thức tỉnh khác”.
“Anh nên nói ra điều đó ngay từ đầu thì hơn”.
Jinwoo nhận ra rằng thông tin mà Adam đang nắm giữ bởi Adam, hay chính xác hơn, Cục phó của FBH nắm giữ, không chỉ là thông tin bình thường.
‘Một người đã thức tỉnh, có thể tăng cường khả năng của một người thức tỉnh khác’ Jinwoo cuối cùng đã bị thuyết phục. Anh bước ra khỏi ghế tài xế và đóng cửa xe. Adam thở phào nhẹ nhõm.
‘Phew-‘ Khi người Mỹ ngẩng đầu lên Jinwoo đã xuất hiện trước mặt anh ta trong nháy mắt.
‘Chúa ơi!’ Khi Adam lùi lại một bước vì ngạc nhiên, Jinwoo hỏi với giọng sốt ruột,
“Thế thì, tôi phải đi đâu đây?
—
Chiếc xe màu đen của họ rít lên dừng lại trước một khách sạn nổi tiếng.
“Chính là đây.”
Jinwoo nhận ra rằng trong tờ giấy hôm trước, Yoo Jinho đã ghi địa chỉ của khách sạn này.
‘Vậy ra, những người nước ngoài đang tìm mình … chính là họ?’ Sau khi bước ra khỏi xe, Jinwoo đi Adam White đến căn phòng, nơi Cục phó đang đợi.
Khi Cục phó FBH Michael Connor nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đằng sau Adam White, ông ta không thể che giấu nổi sự phấn khích.
‘Yes!‘
Một trong những phần khó nhất của một cuộc đàm phán, là đưa đối tác đến bàn đàm phán.
Bây giờ họ đã làm được điều đó, trong tâm trí Connor, ông đã giành được 50% phần thắng.
Với một nụ cười rạng rỡ, Cục phó đưa tay phải ra cho Jinwoo.
‘Tôi là Cục phó Cục Thợ Săn Liên bang, Michael Connor’.
Người đàn ông tự giới thiệu bằng tiếng Anh, và Adam khéo léo dịch lời của ông ta sang tiếng Hàn. Jinwoo bắt tay Cục phó.
“Tôi là Thợ săn Sung Jinwoo”.
Sau phần giới thiệu ngắn gọn, hai người đàn ông ngồi xuống một bàn đối diện nhau. Adam, thay vì ngồi xuống, đứng sau một chiếc ghế bên cạnh Cục phó.
“Ngài đã từng gặp một quan chức Thợ săn nào đó từ quốc gia khác chưa?”
Cục phó bắt đầu câu chuyện.
“Chưa từng.”
Khi nghe phản hồi như mong đợi, Cục phó mỉm cười hài lòng.
‘Tất nhiên. Không có quốc gia nào hành động nhanh hơn Hoa Kỳ…’ Người ta thường nói, trâu chậm uống nước đục, chim nhanh bắt được sâu. Cục phó không có ý định lãng phí cơ hội này, họ đã đánh bại tất cả các quốc gia khác để gặp được Jinwoo, một Thợ săn mà họ phải tuyển dụng bằng mọi giá.
Connor phải làm theo lệnh của sếp, ông không có thời gian để lãng phí cho những cuộc nói chuyện phiếm.
“Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, thưa ngài Thợ săn Sung Jinwoo”.
Với vẻ mặt kiên quyết, phó giám đốc đẩy một xấp tài liệu trước mặt về phía Jinwoo.
“Hợp chúng quốc Hoa Kỳ muốn có ngài Thợ săn Sung Jinwoo”.
“Đó là…?”
“Giấy tờ nhập quốc tịch Hoa Kỳ. Thông thường, xử lý tất cả điều này sẽ mất một hoặc hai năm. Nhưng, tất nhiên, chúng tôi có thể tạo một ngoại lệ cho ngài Sung Jinwoo đây”.
Phó giám đốc mạnh mẽ giơ ngón trỏ lên.
“Chỉ một giây duy nhất”.
Ông tuyên bố với giọng tự tin,
“Nếu ngài đồng ý, ngài có thể trở thành công dân Mỹ chỉ trong một giây. Tất nhiên, ngài sẽ không chỉ là một công dân bình thường. Cùng với những người có thứ hạng cao nhất khác trong quốc gia chúng tôi, ngài sẽ nhận được những đãi ngộ hoàn toàn khác biệt”.
“…”
Jinwoo đã biết đến tất cả những điều này. Nhưng không thứ nào khiến anh quan tâm – thứ anh cần nghe là thông tin về một “người nâng cấp”.
Jinwoo đưa ánh mắt sang Adam, người đang nao núng và nhìn đi chỗ khác. Quay lại phía vị Cục phó, Jinwoo trả lời,
“Tôi đến đây chỉ vì Adam nói với tôi rằng, các vị có một số thông tin hữu ích”.
Cục Phó cười khổ
“À… Điều đó không phải không liên quan đến lời đề nghị của tôi”.
“Ý ông là gì?”
“Nếu ngài Thợ săn đây hứa sẽ trở thành công dân Hoa Kỳ, chúng tôi sẽ nâng khả năng của ngài lên một cấp độ hoàn toàn mới”.
Người nâng cấp.
Dường như thực sự có một người thức tỉnh mang danh hiệu đó. Tuy nhiên, dù đã nghe lời cam đoan của vị Cục phó, Jinwoo vẫn nghi ngờ.
‘Một người thức tỉnh như vậy có thực sự tồn tại không?’ Anh muốn chắc chắn điều đó.
“Nâng cao khả năng của một người khác… Chuyện đó thực sự có thể xảy ra sao?”
Sự quan tâm của Jinwoo khiến Cục phó phấn khích. Ông hào hứng trả lời,
“Phải, tất nhiên! Trên thực tế, bà ấy đã ở đây”.
Jinwoo đã biết rằng có một người khác ở gần đó, bởi vì anh ta cảm thấy sức mạnh ma thuật phát ra từ đàng sau cánh cửa đang đóng kín. Anh chỉ không chắc chắn về danh tính của người đó. Đó không phải là một vệ sĩ cho một người đàn ông quan trọng như Connor – sức mạnh ma thuật kia không đủ cho điều đó.
Nhưng không ngờ, còn hơn thế…
Phó giám đốc ra lệnh:
“Hãy mang Quý bà Selner đến đây”.
Khi mệnh lệnh được đưa ra, cánh cửa phía sau mở ra và hai nhân viên hộ tống một phụ nữ Mỹ gốc Phi trung niên ra ngoài. Jinwoo nheo mắt trước sự hiện diện kỳ dị phát ra từ người phụ nữ.
‘…’
Thật vậy, sự hiện diện của bà hoàn toàn khác biệt so với một người thức tỉnh bình thường.
Khi người phụ nữ bước tới chiếc bàn, một nhân viên kéo ghế ra cho cô. Người phụ nữ từ từ ngồi xuống và nhìn quanh bàn. Bà nhận ra Jinwoo trong nháy mắt.
‘Vậy, anh ta là người đàn ông trong video đó…’ Vì các nhân viên đã mô tả ngắn gọn cho người phụ nữ về Sung Jinwoo, Cục phó chỉ cần giới thiệu cho anh.
“Đây là Quý bà Norma Selner. Bà ấy là một người thức tỉnh, và là một tồn tại duy nhất trên toàn thế giới: bà ấy có thể nâng cấp sức mạnh của những người thức tỉnh khác”.
Khi vị Cục phó giới thiệu xong, Lady Selner chào Jinwoo bằng một cái cúi đầu nhẹ. Jinwoo đáp lại lời chào.
“Quý bà Selner, hãy giải thích bsơ qua khả năng của bà cho Thợ săn Sung Jinwoo đây”.
Trước ánh mắt nghi ngờ của Jinwoo, bà Selner tỏ ra thích thú. Người phụ nữ này nở một nụ cười tinh nghịch,
“Ban đầu, mọi người luôn cho tôi thấy một khuôn mặt giống cậu, chàng Thợ săn trẻ tuổi. Tuy nhiên,”
Người phụ nữ nghiêng người về phía Jinwoo và thì thầm,
“Sau khi nếm thử một lần, họ luôn luôn bám lấy tôi để đòi hỏi thêm”.
“Thưa bà…”
Cục Phó nhíu mày. Quý bà Selner mỉm cười và vẫy tay,
“Tôi biết, tôi biết, Cục phó. Anh ta là một người quan trọng”.
Bà ta vẫn cười và tiếp tục lời giải thích của mình,
“Thợ săn Jin… Jinoooo phải không nhỉ? Như cậu biết, mỗi người thức tỉnh đều sở hữu một giới hạn. Một giới hạn mà không ai trong số họ có thể vượt qua”.
Một cựu hạng E như Jinwoo biết rất rõ thực tế cay đắng. Nếu không được tái thức tỉnh, sức mạnh của họ gần như không bao giờ thay đổi.
“Và bà có thể giúp…?”
Nhưng trước khi Jinwoo kết thúc câu hỏi của mình, Lady Selner đã trả lời anh ta với một biểu cảm thích thú, giống như một đứa trẻ sắp cắn vào miếng kẹo yêu thích của mình:
“Phải.”
Jinwoo nhíu mày.
“Tôi có thể nâng giới hạn đó qua ba giai đoạn phát triển riêng biệt. Dù tôi không chắc là tôiđã cưỡng ép sức mạnh của người đó bộc lộ, hay là gọi ra khả năng tiềm ẩn của họ nữa”.
Thật là một sức mạnh đáng kinh ngạc!
Kỹ năng của bà ta có thể khiến toàn bộ các Thợ săn ngồi trên đống lửa. Đó là thứ vượt qua mọi kiến thức về cấp bậc và giới hạn. Ánh mắt Jinwoo, quay sang Cục phó. Người đàn ông gật đầu,
“Tất cả đều là sự thật. Hạn chế duy nhất là bà ấy phải nghỉ ngơi một lúc lâu sau khi sử dụng sức mạnh của mình. Trong một năm, chúng tôi chỉ có thể nhờ bà ấy “trao quà” cho khoảng 5 người”.ột bàn tay.
“Quá trình đó hiệu quả ra sao?”
“Khi ba giai đoạn hoàn tất, hiệu ứng có hơi khác biệt giữa người này và người khác. Mức tăng thấp nhất được ghi nhận là 20%, trong khi mức cao nhất là 30%”.
Tăng sức mạnh từ 20% đến 30%!
Hiện tại, chỉ số của Jinwoo trung bình khoảng 250. Với khả năng cùa Selner, bà ta có thể dễ dàng tăng chúng lên khoảng 300. Nếu Cục Thợ săn Liên bang không nói dối anh ta, rõ ràng kỹ năng của bà ta rất đáng kinh ngạc.
“Đó có phải là một buff tăng tất cả các chỉ số? Hoặc một cái gì đó tăng ngưỡng giới hạn sức mạnh lên?”
Bất kể hiệu ứng thực tế của nó là gì, Thợ săn nào cũng có thể thấy giá trị khôn lường của kỹ năng đó. Và không chỉ có vậy, sẽ có những Thợ săn sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được người phụ nữ này “trao quà”.
“Nếu một thông tin như thế này bị rò rỉ ra thế giới…”
Cục phó gật đầu,
“Và đó là lý do tại sao người phụ nữ này ở đây cùng chúng tôi”.
Quý bà Selner biết rất rõ mối quan tâm của Jinwoo. Cô đã tự nguyện đặt mình dưới sự chăm sóc của FBH, nơi cô có thể sử dụng khả năng của mình một cách an toàn và tự do.
Cục phó Connor tiếp tục,
“Chúng tôi nhận trách nhiệm bảo vệ người phụ nữ này, đồng thời đãi ngộ cho bà ấy một cách thích hợp. Đổi lại, bà ấy nâng cao khả năng của Thợ săn mà chúng tôi lựa chọn. Chúng tôi đã hợp tác như thế này khá lâu”.
Bây giờ, đã đến lúc đạt đến mấu chốt của cuộc đàm phán.
“Sức mạnh của Quý bà Selner. Đây là món quà mà chúng tôi dành cho ngài Thợ săn đây”.
“Một món quà sao?”
Có món quà nào tuyệt vời hơn cho các Thợ săn không?
“Một khi ngài trở thành công dân Mỹ, ngài sẽ là ưu tiên số 1 để nhận được sự giúp đỡ của bà ấy. Ngoài ra, chúng tôi sẽ giúp ngài gia nhập bất kỳ Bang hội nào ngài muốn, với các hợp đồng tốt nhất hiện có”.
Từ góc nhìn của một Thợ săn, lời đề nghị của vị Cục phó gần như không thể từ chối. Jinwoo nhận ra vì sao Hwang Dongsoo có thể quyết tâm chuyển đến Hoa Kỳ, bất chấp việc anh ta bị người dân đất nước mình căm ghét. Số tiền đáng kinh ngạc mà Hoa Kỳ cung cấp, chỉ là phần nổi để che giấu lý do thực sự trong câu chuyện này.
Một Thợ săn bình thường đã thèm chảy dãi khi có cơ hội rồi, huống chi một Thợ săn cấp cao?
Nghĩ đi nghĩ lại, ai có thể từ chối lời đề nghị đó?
Tuy nhiên…
“Làm thế nào để tôi biết rằng ông đang nói sự thật?”
Cho đến thời điểm này, phía FBH đã không cung cấp bất kỳ bằng chứng nào. Đáp lại lời buộc tội của Jinwoo, người phụ nữ lên tiếng,
“Ngay bây giờ thôi. Đừng quá vội vàng. Tôi ở đây để hoàn thành bước đầu tiên đó”.
Jinwoo nhớ lại những lời người phụ nữ này vừa nói.
‘Sau khi nếm thử một lần, họ luôn luôn bám lấy tôi để đòi hỏi thêm’.
Ra là thế sao?
Trước giờ bà luôn thành công 100%. Bất kỳ ai từng trải nghiệm sức mạnh của bà ta đều quyết định đến Hoa Kỳ để được nâng cấp them một lần nữa. Sự thành công này đã dẫn đến sự tự tin không lay chuyển của bà ấy.
Cục phó lên tiếng,
“Đúng như bà ấy nói. Thế, ngài có muốn vượt qua giới hạn của mình không?”
“Tôi chưa đồng ý với điều kiện của ông đâu”.
“Hãy coi đó là một món quà miễn phí, cậu Thợ săn”.
Quý bà Selner nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Jinwoo. Khi anh quay mặt về phía bà ta, bà nở một nụ cười ấm áp và ra hiệu cho anh đến gần hơn,
“Nhìn kỹ vào mắt tôi. Đó là bước đầu tiên”.
Bà ấy có nói sự thật không? Để xác nhận lời đề nghị của FBH, Jinwoo quyết định thử một lần. Cục phó khoanh tay với vẻ hài lòng, và ngồi vào ghế.
‘Tốt! Anh ấy đã thuộc về chúng ta!’ Trong suy nghĩ của ông ta, mọi chuyện đã xong. Thợ săn Sung Jinwoo đang duy trì biểu cảm lạnh lùng, nhưng chuyện đó không có gì lạ. Nhiều người đã từng biểu hiện giống anh ta, nhưng khi được Lady Selner xóa bỏ giới hạn, họ sẽ chủ động liên hệ với FBH. Thợ săn Sung Jinwoo chắc cũng không ngoại lệ. Không … nếu anh ta là một người đàn ông thiếu kiên nhẫn, có khi anh ta sẽ quỳ xuống xin chuyển quốc tịch ở đây và ngay bây giờ!
Sung sướng với kế hoạch trong đầu, phó giám đốc bắt đầu tự hỏi,
‘Hmm… Không biết giới hạn của anh ta là cỡ nào?’ Phó giám đốc Connor dang tay ra và xoa cằm, nhìn chằm chằm vào Jinwoo.
Nhưng đột nhiên,
“Hộc! Hộc!”
Quý bà Selner hít một hơi thật mạnh, và bắt đầu run rẩy.
Trans: MoonEdit: Linye