Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 150: Nước Nhật lâm nạn

Màn đêm đã đổ xuống Thủ đô Seoul của Hàn Quốc. Ngay cả những đường phố sôi động nhất cũng chìm trong bóng tối.

Một người đàn ông đã đi vào một bệnh viện lớn.

Hắn liên tục ngó ngang liếc dọc. Đó là vì hắn đang cầm một can xăng.

Đôi mắt u tối của hắn giờ đang lóe lên vì phấn khích.

‘Chúng mày dám coi thường tao hả…’

Hắn đang muốn tự kết liễu đời mình.

Và sau rất nhiều năm tìm kiếm, hắn đã tìm được một nơi phù hợp.

Dừng lại trong hành lang vắng vẻ của bệnh viện, hắn bắt đầu đổ xăng khắp nơi, một cách chậm rãi và cẩn thận.

‘Chúng mày nghĩ tao sẽ chết một mình ư?’

Một tuần trước.

Trong cơn say rượu, hắn ta vô cớ cãi nhau với một người qua đường và bị đánh bầm dập.

Kết quả là hắn được chuyển thẳng đến bệnh viện.

Ngay sau khi hắn tỉnh lại, câu đầu tiên hắn nói với các bác sĩ là:

‘Tao đ** có tiền trả viện phí đâu, nên là, bố mày phắn đây’

Sau đó,

Hắn đã thấy.

Đôi mắt của vị bác sĩ, nhìn hắn ta như một kẻ rác rưởi.

Bây giờ, hắn không thể nhớ rõ khuôn mặt của vị bác sĩ ấy, nhưng dù nhiều ngày đã trôi qua, hắn cũng không thể quên được ánh mắt kia..

Thế là, hắn thề sẽ trả thù.

Đó là lý do tại sao hắn ta trở lại bệnh viện đó.

Dù sao thì, hắn cũng không tiếc cái mạng này.

Sau khi đổ xăng khắp bệnh viện, hắn ta trút nốt chỗ xăng còn lại lên đầu.

‘Giờ thì, tất cả chúng ta sẽ cùng nhau xuống địa ngục’.

Giọng hắn trầm mặc và độc ác.

Tất nhiên, đó là một bệnh viện khổng lồ, vì vậy chỉ một can xăng không thể đốt cháy toàn bộ nơi này.

Nhưng hắn vẫn có thể kéo vài người chết chung. Hắn hy vọng sẽ có vài bác sĩ trong số thương vong đó, nếu không hắn sẽ tiếc nuối lắm.

Nếu không thể sống một cách huy hoàng, thì ít nhất, hắn cũng muốn chết một cách hoành tráng.

Hắn ta ném cái can rỗng trên sàn và rút một cái bật lửa ra khỏi túi.

Chỉ cần xoay bánh xe bật lửa, và cuộc đời chó má này sẽ kết thúc.

‘…’

Hắn giơ ngón tay cái với khuôn mặt vô cảm.

Nhưng sau đó.

Một cơn gió mát thổi qua.

Gió?

Gã vô lại nhìn xung quanh với ánh mắt ngạc nhiên.

Sao lại có gióthổi trong một hành lang kín mít?

‘Cái quái gì vậy?’

Hắn nhìn quanh và ngó xuống. Bàn tay hắn đột nhiên trống rỗng.

Cái bật lửa hắn đang cầm bỗng dưng biến mất.

‘…!’

‘Quỷ tha ma bắt…’

Hắn ta nhìn xuống sàn để xem mình có đánh rơi nó trong vô thức hay không, nhưng vô ích.

‘Khốn nạn thật, đâu mất rồi nhỉ?’

Hắn ngạc nhiên ngước lên, và thấy một thứ gì đó to lớn và đen ngòm đang đứng bằng hai chân.

Đó là một con côn trùng có cả tay và chân.

Ngay trước khi gã đàn ông khốn khổ kịp hét lên, con côn trùng đã đua tay ra và bịt miệng hắn lại.

“Ư!”

Con côn trùng giơ ngón trỏ bàn tay trái lên, và áp nó vào miệng của người đàn ông.

“Suỵt-”

“Thằng điên này, đừng có làm ồn.”

“Trong căn phòng gần đây có một người phụ nữ mà Đức vua yêu cầu ta bảo vệ.”

Gã đàn ông vùng vẫy, nhưng hắn không thể di chuyển được, dù là một ngón tay.

“Eup, uh!”

Khi hắn ta trợn mắt nhìn con côn trùng, Ber bắt đầu há cái miệng kinh khủng của nó ra.

* * *

‘Tại lại là cấp 101?

Trên đường về nhà, Jin-Woo băn khoăn nhớ lại những kỹ năng đột nhiên tăng cấp ngày hôm nay.

Vừa suy nghĩ, tay anh vừa nhẹ nhàng đánh lái để điều khiển chiếc xe.

‘Thậm chí còn vượt cả cấp 100…’

Theo lẽ thường, Jinwoo nghĩ rằng sẽ có một sự thay đổi khi anh lên cấp 100.

Nhưng phán đoán của anh đã trật lất.

Tất cả các kỹ năng đặc thù nghề nghiệp của anh đã được nâng cấp lên một cấp, khi anh lên cấp 101.

Có nhiều giả thuyết, nhưng hai khả năng hợp lý nhất bao gồn:.

Thứ nhất là vì ý nghĩa của số 1.

1 có nghĩa là sự khởi đầu.

‘Vậy khi cấp của của mình tăng lên mốc 101, các hạn chế về cấp độ kỹ năng được dỡ bỏ và chúng có thể tăng cấp? ‘

‘Nếu không thì…’

Khuôn mặt của Jin-Woo cứng lại.

‘Mình đã nhận được chức nghiệp ở cấp 51 … Và tận 50 cấp sau, các kỹ năng của mình mới được cải thiện’.

Nếu vậy, Jinwoo sẽ phải chờ 50 cấp nữa, tức là cấp 151, để được tăng cấp kỹ năng nghề nghiệp.

…Không.’

Cá nhân anh hy vọng giả thuyết thứ 2 là sai.

Xem xét tốc độ lên cấp gần đây, anh hy vọng giả thuyết thứ 2 chỉ là một giả thuyết mà thôi.

Chẳng mấy chốc tòa nhà Văn phòng Bang hội hiện ra.

Jin-Woo lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Chiếc xe của anh là chiếc xe duy nhất tại Hội Ahjin.

Yoo Jin-ho nói rằng, “Em sẽ lo liệu lại mọi thứ ở đây và quay lại sau”. Sau đó, cậu ta đã ở lại cổng ngục tối.

Cuộc đột kích đã kết thúc, nhưng người đại diện của Hội cần phải trao lại những chiến lợi phẩm thu được từ Hầm ngục cho người môi giới.

Dường như Jinho muốn chịu trách nhiệm toàn bộ các vấn đề liên quan đến chuyệngiao dịch.

“Để đó em lo, đại ca!”

Giọng nói đầy tự tin của Yoo Jin-ho vẫn văng vẳng bên tai anh.

‘Cậu ta có làm được không nhỉ?’

Có một phó chủ tịch nhiệt tình thì cũng tốt, nhưng thuê một nhân viên chuyên trách thì sẽ chuyên nghiệp hơn.

Jin-Woo vừa rời khỏi bãi đậu xe, vừa nghĩ ngợi về chuyện thuê thêm nhân công.

Nhưng…

‘Huh’

Anh có thể nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang tiến vào tòa nhà từ xa.

Khuôn mặt quen thuộc kia cũng nhanh chóng nhận ra Jin-Woo.

“À …”

Cô ấy đã dừng lại.

Cha Hae-in từ từ lùi lại, ngạc nhiên, rồi quay lại và bắt đầu bỏ chạy.

‘Huh?’

Jin-Woo hoàn toàn choáng váng.

Nhìn thấy một người và bỏ chạy. Điều đó chỉ xảy ra khi bạn chơi trốn tìm.

“Cô ấy nghĩ rằng có thể trốn khỏi mình sao?”

‘Cô ta nghĩ mình là ai kia chứ?’

Jin-Woo, người vừa nhảy khỏi xe, nhảy về phía trước bằng kỹ năng Tăng tốc của mình. Thời gian xung quanh dường như chậm lại, và khoảng cách giữa anh với Cha Hae-in nhanh chóng giảm xuống.

‘Hmm… Nếu mình bắt hoặc va vào cô ấy từ phía sau, cô ấy có thể bị đau…’

Jin-Woo phóng lên không trung, rồi đáp xuống trước mặt Cha Hae-in.

‘…!’

Cha Hae-in tròn mắt nhìn Jinwoo. Cô đã bị anh bắt kịp, và hai bên không có lối rẽ nào cả.

“Huh!”

Và như vậy, cuộc rượt đuổi giữa hai thợ săn hạng S đã chấm dứt.

Cô bị Jin-Woo tóm gọn và luống cuống né tránh ánh mắt của anh.

Jin-Woo nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, rồi bình tĩnh hỏi.

“Sao tự nhiên nhìn người ta rồi bỏ chạy vậy?!”

“…”

Không, cái này là bị bắt gặp nên bỏ trốn mới đúng!

“Nếu không muốn gặp thì đến văn phòng của chúng tôi làm gì?”

Nếu cô ấy muốn tránh chúng tôi, cô ấy đã không ở đâu gần đó.

Khi Jin-Woo hỏi, Cha Hae-in nói với giọng lí nhí, như tiếng muỗi vo ve:

“Xe…Xe hơi trong bãi đậu xe”.

Oh.

Ra là chiếc xe đó.

Ngày hôm ấy.

Khi anh đưa cô đến phòng tập của Hiệp hội.

Anh đã dịch chuyển thẳng đến phòng tập mà không xuống hầm để cô lấy xe.

‘Hóa ra cô ấy chờ đến lúc bang hội của mình tiến hành đột kích, để lẻn vào tòa nhà lấy xe…’

Tuy nhiên, cô không ngờ rằng Jinwoo đã quét sạch Hầm ngục hạng A chỉ sau hai giờ.

Kết quả là, họ gặp nhau. Cô đã cố gắng trốn thoát, nhưng bị bắt.

‘… ‘

Jin-Woo im lặng nhìn chằm chằm vào Cha Hae-in, trong khi cô lặng lẽ cúi đầu.

Jin-Woo thở dài, nói nhẹ như hơi thở

“Đâu cần phải chạy như thế”.

Jin-Woo mỉm cười và nói thêm:

“Chuyện gì cũng thay đổi được mà”

Nếu đã không muốn quan tâm, thì chỉ cần không quan tâm. Tránh mặt nhau cũng đâu vui vẻ gì.

‘ …’

Nhưng Cha Hae-in không trả lời và cũng không ngẩng đầu lên.

Cô ấy không muốn nói chuyện ư?’

Có lẽ cô ấy khó chịu vì bị tóm gọn như thế này.

“Tốt thôi….”

Jin-Woo chào tạm biệt và quay đi.

Không, là anh cố gắng quay đi.

Tuy nhiên, ngay trước khi Jin-woo xoay người bỏ đi, Cha Hae-in đã nhanh chóng nắm ống tay áo của anh.

“Khoan…”

“…”

Khi Cha Haein nhìn thấy vẻ mặt của Jin-woo, cô cảm giác như anh đang có một dấu hỏi to tướng trên đầu. Cô ngập ngừng và mím môi.

“Có thể cho tôi một phút được không?”

‘Đầu tiên, cô ấy chạy trốn, sau đó cô ấy im lặng, và giờ cô ấy lại muốn nói chuyện với mình?’

Cha Hae-in biết rằng Jin-Woo đang cảm thấy bối rối, nên cô nói nhanh.

“Thật ra… Min Byunggu muốn nhờ tôi nói với anh vài điều”.

Biểu cảm của Jin-Woo đột ngột thay đổi khi nghe thấy cái tên đó.

“Với tôi?”

Cha Hae-in lặng lẽ gật đầu.

“Có vài thứ cần phải nói về khả năng của Thợ săn Sung …”

Không đời nào.

Jin-Woo chưa từng liên hệ với Hunter Min Byung-gu.

Khi còn sống, Min Byunggu cũng chưa từng nhìn thấy kỹ năng của Jinwoo.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên và cuối cùng giữa hai người, là khi Jinwoo đưa anh ta trở lại cõi đời và biến anh ta thành một người lính bóng tối.

Anh ấy đã hoàn thành nhiệm vụ một cách đáng ngưỡng mộ và cứu mạng Cha Hae-in.

Nhờ anh mà bây giờ họ có thể nói chuyện trực tiếp với nhau.

‘Thế thì, họ đã nói chuyện với nhau khi nào?’

Thấy Jin-Woo tỏ vẻ khó tin, Cha chậm rãi nói.

“Sức mạnh của Thợ săn Sung Jin-Woo …”

Jin-Woo ngăn cô lại.

“Đợi tí.”

Cho dù câu chuyện là thật hay giả, thì họ cũng không nên đứng nói giữa đường như thế này.

Jin-Woo vừa nói vừa nhìn xung quanh:

“Hãy đi đâu đó yên tĩnh rồi nói chuyện.”

* * *

Chủ tịch Yoo Myung-Han cầm lấy tập tài liệu từ tay trợ lý Kim.

“Cái này là?”

“Đây là những dữ liệu mà tôi thu thập được tại Bệnh viện Ilshin ở Seoul.”

Bệnh viện nơi mẹ của Thợ săn Sung Jin-Woo điều trị.

Ánh mắt của Yoo Myung-Han thay đổi rõ rệt.

Ông lặng lẽ đọc tập tài liệu, không nói một lười nào.

‘Khi y tá ghé bệnh viện vào buổi sáng, họ thấy bà ta đã đã tỉnh dậy. Nhưng Thợ săn Sung Jin-Woo cũng ở đó sao?’

Còn một điều kỳ lạ khác.

Mặc dù bệnh viện đề nghị kiểm tra kỹ lưỡng về tình trạng của bệnh nhân, nhưng Sung Jin-Woo kiên quyết yêu cầu cho mẹ anh ta xuất viện.

Chủ tịch Yoo Myung-Han lắc đầu trong vô thức.

‘Không giống anh ta chút nào … ‘

Thợ săn Sung hiếu thảo tới mức sẵn sàng liều mạng để kiếm tiền chi trả viện phí của mẹ.

Nhưng.

Anh ta lại nằng nặc đòi xuất viện mà không quan tâm đến tình trạng của mẹ mình?

Chắc chắn là có lý do khác.

Điều này có nghĩa là, anh ta hoàn toàn tin tưởng vào tình trạng của mẹ mình.

Nhưng bằng cách nào?

Những nếp nhăn ngày càng dày thêm trên khuôn mặt của Yoo Myung-han.

Mọi thứ về Thợ săn Sung Jin-Woo đều bí ẩn.

‘Tai nạn trong Hầm ngục kép, sự tái thức tỉnh, sự hồi phục của mẹ anh ta. Và khả năng bí ẩn có thể tạo ra vô số triệu hồi …’

Nếu cứ như vậy, có lẽ Thợ săn Sung sẽ cho mọi người thấy thêm nhiều điều bất ngờ nữa.

Chắc chắn là thế.

Linh tính sắc bén của ông ta mách bảo như vậy.

Yoo Myung-Han đã quyết định.

“Tôi sẽ gặp anh ấy.”

“Tôi sẽ cử người đi mời anh ta ngay hôm nay.”

“Không cần thiết.”

Kim ngạc nhiên hỏi.

“Nghĩa là ngài định trực tiếp đi gặp anh ta sao?”

“Anh quên rằng anh ta là ai à??”

“….”

Nghe vậy, Kim cúi đầu im lặng.

Sau đó.

Bzzzzzt-

Điện thoại di động của Kim rung lên.

Chủ tịch Yoo Myung-Han quay lại với các tài liệu và nói:

“Không sao đâu.”

Được sự đồng ý của Chủ tịch, Kim nhanh chóng kiểm tra điện thoại di động. Đó là một văn bản chứa thông tin nóng.

“Chủ tịch. ”

Chủ tịch Yoo Myung-Han ngẩng đầu lên.

“Ngài có muốn xem những tin tức nóng hổi từ Nhật Bản không? ”

Kim không phải là một người cầu kỳ.

Vì vậy, khi anh ấy nói, “Ngài có muốn xem tin tức này không”, thì câu đó nghĩa là “Ngài phải xem tin tức này”.

Yoo Myung-Han gật đầu, và Kim nhanh nhẹn bật chiếc TV lớn trên tường lên..

“Vâng, tôi là phóng viên đặc biệt Park Sung Woo. Trước mắt các bạn là…”

Sau đó, hình ảnh của khu vực trung tâm thành phố nổi tiếng nhất Nhật Bản xuất hiện trực tiếp trên

màn hình.

* * *

Nhật Bản, Tokyo, Shinjuku.

Đây không phải là một câu cường điệu.

Thực tế là ô tô, xe đạp, người đi bộ, tất cả đều dừng lại và nhìn chằm chằm vào nó.

Phịch

Một người đàn ông dừng xe và bước xuống.

Con đường bị chặn lại, nhưng không ai bấm còi.

Như thể họ bị thôi miên.

Đôi mắt của mỗi người đều tập trung vào duy nhất một thứ.

“Chúa ơi…”

“Lạy Chúa.”

Một cánh cổng lớn đến mức đủ để che khuất bầu trời.

Mọi người đã bị sốc khi nhìn thấy một cánh cổng khổng lồ, có kích thước ngang với một tòa nhà chọc trời.

” …”

“…”

Đường phố chật cứng người, và họ dần bị bao phủ bởi sự im lặng ghê rợn.

* * *

Không khí trong dinh thủ tướng Nhật Bản cũng không bình thường chút nào.

Bang!

Thủ tướng không thể che giấu sự tức giận của mình, đã ném chiếc điều khiển từ xa vào chiếc TV đang báo tin dữ.

“T… Thủ tướng!”

Các trợ lý nhảy dựng lên, nhưng lại ngồi xuống. Ánh mắt sắc bén của Thủ tướng khiến họ câm nín.

“Tại sao Hiệp hội Thợ săn vẫn im lặng?

Shigeo Matsumoto, chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Nhật Bản, người đã vội vàng đến thăm Hàn Quốc mấy ngày trước, giờ đang gục đầu bất lực.

Khuôn mặt của vị Thủ tướng cứng lại.

‘Khốn nạn’

“Thứ đó xuất hiện ở trung tâm Tokyo, và những người chịu trách nhiệm lại chỉ biết im lặng thôi sao?”

Một cổng hạng S hiện lên giữa trung tâm thành phố Tokyo, và Hiệp hội dường như không có hành động nào.

Thủ tướng gầm lên vì giận dữ. Nhưng vô ích.

Ai nấy im lặng như thể họ đã thỏa thuận trước.

Thủ tướng cau mày và đau buồn như thể ông ta đang phải tự mình gánh chịu tất cả nỗi thống khổ của thế giới. Ông thả người ngồi xuống ghế.

“Chủ tịch Hiệp hội, hãy cho tôi biết sự thật”.

Ngón tay ông chỉ vào màn hình TV bị nứt.

“Chuyện gì xảy ra nếu Hầm ngục kia bùng nổ?”

“… Tiêu đời nhà ma”.

“Ôi chúa ơi”.

Thủ tướng ôm đầu và lẩm bẩm:

“Vậy là thủ đô của chúng ta sẽ tiêu đời ư?”

“Không, thưa ngài.”

“…”

Khi thủ tướng ngẩng đầu lên, ông Matsumoto, người đứng đầu hiệp hội, nói với giọng vô cảm.

“Ý tôi là, nước Nhật sẽ tiêu đời”.

Trans: Moon

Edit: Linye