[Bệ hạ, làm ơn … thần muốn nói điều này với ngài]
Ber truyền tin đến một cách đột ngột.
Điều gì đã xảy ra với chiến binh mạnh nhất đang lãnh đạo đội quân kiến và chiến đấu ở nơi xa nhất này?
“Có chuyện gì sao?”
Jin Woo trả lời câu hỏi của Ber. Sau đó, Ber cần thận xin phép anh ta.
[Thần có thể ăn xác quái vật không?]
Ber đang nói đến một con Boss hiện đã rời khỏi công vì hầm ngục bùng nổ. Và chính nó đã giết con Boss.
Trên thực tế, mặc dù có cùng cấp bậc, Greed không thê nổi loạn chống lại Ber, và thậm chí anh ta không thể nhìn thẳng vào mắt Ber.
Jin Woo nghĩ về lý do tại sao Ber muốn điều này trong một thời gian, và cuối cùng Jin Woo đã hiểu lý do tại sao.
“Tất nhiên chỉ có thể là…?’
‘Càng giết nhiều và ăn xác con mồi, nó sẽ càng mạnh mế!
‘Mình biết mà! Dự đoán là chắc chắn chính xác’
Đó là sự tăng trưởng để lên cấp bậc tiếp theo.
Sau khi gia nhập binh đoàn bóng tối, Ber luôn ở tiền tuyến và chiến đấu với nhiều kẻ thù hơn các chiến binh khác, cuối cùng đã mở ra cơ hội cho sự tiến hóa. Và nếu mình so sánh Ber với sức mạnh của Ygritte hoặc lron sau khi trải qua sự tiến hóa. Điều này có nghĩa là …
“Đây là một tin rất tốt”
Ber đang ở cấp bậc tướng quân, và đã đánh bại các thợ săn hạng S trước khi nó trở thành một lính bóng tối. Và nó là một trong hai lính bóng tối, có cấp bậc cao nhất.
“Vậy bây giờ ta có thể nhận được một sức mạnh mới từ ngươi, phải không?”
Jin Woo rất tò mò về những thay đổi của chỉ số thống kê sẽ xảy ra như thế nào nếu Ber tiến hóa đến cấp bậc tiếp theo.
Jin Woo sau đó nói với Ber, đang chờ đợi câu trả lời.
“Chắc chắn rồi”
[Cảm ơn bệ hạ. Thần sẽ gửi đội quân kiến trở lại vị trí của bệ hạ ngay bây giờ]
“Không cần”
Jin Woo cười.
Tất nhiên, Ber cách Jin Woo vài chục km không thể nhìn thấy nụ cười của anh ta.
“Binh đoàn bóng tối”
Jin Woo triệu tập 1.200 lính bóng tối của mình. Ygritte lãnh đạo đội quân Hiệp sĩ, Tusk lãnh đạo đội quân High Org, Six dẫn dắt những người khổng lồ, gấu băng do Iron chỉ huy, và sau đó là Greed, người tiếp quản tất cả những binh lính còn lại.
Tất cả bọn chúng đều đã nghe thấy mệnh lệnh của Jin Woo, đều tập trung chú ý vào mệnh lệnh và cảm thấy một chút phấn khích và căng thẳng.
Cảm thấy hài lòng vì nhận được nhiều sự chú ý, Jin Woo đã ra lệnh.
“Tất cả các đơn vị… trở về!”
Khi mệnh lệnh được đưa ra, toàn bộ binh đoàn Bóng tối bắt đầu di chuyển.
Những người lính dưới dạng bóng tối nhanh chóng tập trung từ mọi phía, hướng về lin Woo.
[Bệ hạ… Tại sao ngài lại triệu tập tất cả các đạo quân?]
Jin Woo cười và nói với Ber, đang vừa ngạc nhiên vừa bối rối.
“Từ giờ trở đi, chỉ hai chúng ta sẽ tiếp tục cuộc chơi”
Đây là lựa chọn tốt nhất để tăng tốc độ tăng trưởng cho Ber.
Giống như thường lệ, Jin Woo chiến đấu với Ber để tối đa hóa tốc độ tăng cấp của mình.
Có rất nhiều hầm ngục bùng nổ trong khu vực này, vì vậy nếu di chuyển cùng nhau, khả năng tăng trưởng của Ber sẽ được tăng tốc.
Vì diện tích rất lớn nên tốc độ dọn dẹp sẽ chậm hơn nếu chỉ được thực hiện bởi hai người, tuy nhiên Jin Woo vẫn coi trọng việc tăng trưởng cho Ber hơn.
[Bệ hạ … ]
Ber gần như không thể nói do cảm xúc trong giọng nói đầy phấn khích của nó.
Đây là kết quả khi nó được yêu cầu chăm sóc mẹ và Jin-ah để Jin Woo có thể yên tâm, nó đã phải xem rất nhiều chương trình truyền hình từ phía sau bóng tối và đã học hỏi thêm được nhiều cảm xúc của con người.
Khi quá trình trở lại của binh đoàn bóng tối gần như hoàn tất, Jin Woo nhận thấy có một người lính khác cũng sắp đến giới hạn tăng cấp.
“Ngươi không nghĩ rằng điều này sẽ dễ dàng sao?”
Tất nhiên, Jin Woo đã không nhận được câu trả lời. Sự tiến hóa tiếp theo này không dễ dàng, nhưng cần phải làm điều đó.
Yêu cầu duy nhất để tất cả các binh lính được thăng bậc là khi chúng đạt đến giới hạn của bậc hiện tại.
Seeeeerkl~
Một lính bóng tối khác xuất hiện bên cạnh Ber, kẻ đang chờ để bắt đầu cuộc đi săn.
Khuôn mặt Jin Woo bừng sáng khi nhìn thấy người lính, trái ngược với vẻ thất vọng trên khuôn mặt Ber.
Ygritte quỳ gối trịnh trọng như bình thường.
Trước đây, Jin Woo đã phải chịu gánh nặng về hình thức hơn mức cần thiết này, nhưng hôm nay anh lại cảm thấy dễ chịu, sau khi không nhìn thấy nó trong một thời gian dài.
Một phần thưởng nhỏ cho Ygritte. Đó cũng là điều Jin Woo đã hy vọng trước đó.
“Bắt đầu thôi”
Jin Woo gọi [Dao găm của Quỷ Vương] và mỉm cười. Cuộc săn bắt đầu rất điên rồ. Hoa đỏ cũng bắt đầu nở ra từ cơ thể của quái vật.
Kie ee eekl Kie eekl
Vẫn còn 40 hầm ngục đã bùng nổ còn lại
Và cả ba không thể lãng phí một giây phút nào.
———
Văn phòng của Hội Ahjin.
Tại văn phòng, nơi thoải mái hơn ở nhà của mình, Yoo Jin-ho đang tận hưởng từng phút từng giây.
Ánh mắt của Yoo Jin-ho nhìn đến chiếc đồng hồ trên tường.
4:10 chiều. Đã hơn hai giờ kể từ khi cậu ấy đến văn phòng.
Thịch!~
‘Không biết tiếng tim mình đập có quá lớn để ‘anh ấy’ nghe thấy không?!
Yu Jin-ho tiếp tục nhìn vào ‘anh ấy’, người đến thăm văn phòng mà không liên lạc trước.
“Anh ấy”, người đeo kính râm mỉm cười với Yoo Jin-ho.
Yoo Jin-ho nở một nụ cười gượng gạo và quay đầu. Mô hôi lạnh chảy dài trên trán cậu ta.
Jin-ho sau đó lấy điện thoại của mình và thử gọi cho đại ca, nhưng vô ích.
Bíp… Bíp… Bíp…
Đại ca đã biến mất trong hai ngày, và vẫn không nhận cuộc gọi hôm nay.
Yoo Jin-ho đặt điện thoại xuống bàn và thể hiện một khuôn mặt như sắp liều chết.
Áp dụng tương tự cho các thành viên khác. Những nhân viên Bang hội cũng bị choáng ngợp hơn bởi bầu không khí khó xử và im lặng như thể sẽ có cơn bão này.
Nhưng đó không phải là lỗi của họ.
Không! Bất cứ ai ở trong hoàn cảnh tương tự chắc chắn cũng sẽ có phản ứng giống như họ.
Nếu người đàn ông ngồi ở một góc của văn phòng là một trong những Thợ săn mạnh nhất thế giới, thì người đàn ông kế bên là một Thợ săn cấp quốc gia.
Và anh ta thậm chí còn bị ông chủ nơi này đánh đập đến mức phải nhập viện.
Ai có thể cười trước mặt một người như vậy? Thomas Andre.
Anh ấy là một trong những thợ săn mạnh nhất thế giới, và ngay bây giờ anh ấy đến trực tiếp Hội Ahjin để gặp Jin Woo.
Yoo Jin-ho, đại diện và cũng là hội phó của hội Ahjin, sẽ chào đón những vị khách đã đến mà không báo trước này, cậu ấy thực sự cảm thấy như muốn chết ngay lập tức.
Mình phải gọi đại ca thêm một lần nữa, cậu ấy nghĩ.
Tít!-
Cửa tự động của văn phòng mở ra. Tất cả nhân viên bang hội, bao gồm Yoo Jin-ho theo phản xạ quay lại cùng một lúc.
Và sau đó, đôi mắt của họ mở to. Yoo Jin-ho vội vã chạy ra với sự phấn khích, chào mừng người vừa đến.
“Đại caaaaaaaaa~!”
——
‘Ủa? Tưởng mọi người đồn là anh ấy vẫn chưa hồi phục …?’ Jin Woo nhìn Thomas và mỉm cười với anh.
Jin Woo tự hỏi tại sao Thomas lại ở nơi xa xôi này?
Nhưng Yoo Jin-ho chào đón Jin Woo còn nhiệt tình hơn Thomas.
“Đại cal Tại sao anh không liên lạc với em những ngày qua?”
“Anh rất bận, xin lỗi nhá”
“Quần áo của anh… ”
Yoo Jin-ho đột nhiên dừng lại. Quần áo của Jin Woo có dấu hiệu chiến đấu không thể tưởng được. Nó giống như khi Jin Woo thực hiện một cuộc săn lùng người khổng lồ ở Nhật Bản.
‘Vậy đây là lý do đại ca bận rộn và mình không thể liên lạc trong hai ngày …’‘Có bao nhiêu con trùm đã mất mạng vì con dao găm của đại ca?’‘Chà, mình nghĩ mình sẽ bị điên nếu biết về nó’ Sau đó Thomas từ từ đứng dậy, ở một khoảng cách ngắn. Bước chân của Thomas rộng đến mức anh không cần phải bước nhiều và ngay lập tức anh thu hẹp khoảng cách. Thomas đứng trước mặt Jin Woo.
Ực
“Họ sẽ không bắt đầu chiến đấu ở đây, phải không?”
Các nhân viên khác không biết được mối quan hệ hiện tại giữa hai người đàn ông. Vì thế, họ nghiến răng sợ hãi khi nhìn cả hai đối mặt với nhau.
Với chỉ số giác quan phi thường, Jinwoo nghe rõ nhịp tim của họ. Kết quả là Jin Woo bị đau tai.
“Thợ săn Sung”
Thomas đưa tay ra. Jin Woo cười và nắm lấy tay Thomas. Họ trao cho nhau một lời chào ngắn gọn.
Nhưng nụ cười ngay lập tức biến mất khỏi khuôn mặt của Thomas.
‘Làm sao có thể….?’ Thomas cảm thấy rằng Jin Woo khác với trước đây. Anh ấy đã gặp cùng một Jin Woo, nhưng đồng thời người này cũng khác với Jin Woo mà hôm trước.
‘Thế này là sao??’ Tất nhiên khi Thomas gặp lại Jin Woo trong bữa tiệc, Jin Woo đã không ăn mặc lôi thôi như thế này.
Nhưng những gì Thomas cảm thấy ngay bây giờ là không có từ gì để có thể diễn tả nó.
Mạnh mẽ. Thomas đã cảm thấy Jin Woo mạnh mẽ, nhưng bây giờ Thomas cảm thấy anh còn mạnh mẽ hơn nữa.
“Tại sao có thể như vậy …?’