“Ực”
Yoo Jinho thu hết can đảm rồi ngẩng đầu,
“Đại ca, mình đi thôi”.
“Ờ”
Jinwoo đưa tay lên, rồi rút điện thoại ra.
“À, chúng ta sẽ đón một người dọc đường…”.
“Huh? Ai cơ?”
Jinwoo phớt lờ cậu ta và nói vào điện thoại,
“Songyi đấy à, tôi đây. Bọn tôi sẽ đón cô rồi cùng đi đến Cổng”.
“Songyi? Là con bé Songyi đó?”
Khi Jinwoo cúp máy, Yoo Jinho hỏi,
“Đại ca, chúng ta sẽ đi đón con bé nữ sinh trung học trong nhóm mình hả?”
Jinwoo gật đầu. Vì cô bé sống ngay gần nhà cậu, nên Jinwoo định đón cô rồi đi cho tiện. Tuy nhiên, trước giờ Yoo Jinho vẫn nghĩ cậu là một kẻ lập di. Thế nên giờ đây Yoo Jinho đã hoàn toàn hiểu sai ý định của Jinwoo.
“Han Songyi… Cô bé tóc tém đó khá dễ thương.
Đạic ca biết số của cô ta và họ trò chuyện như kiểu đã thân quen. Lẽ nào giữa hai người đó…?”
Trong suy nghĩ của Yoo Jinho, đại ca của cậu là một người đàn ông tuyệt vời. Đặc biệt là khi cậu chứng kiến Jinwoo nhàn nhã dùng dao găm tiêu diệt những con ma thú khổng lồ.
“Có thể đại ca không hứng thú, nhưng biết đâu…. Ừm, biết đâu cô ấy đã phải lòng đại ca…” – Yoo Jinho gật đầu tự nhủ. Cậu quyết định mở lời:
“Đại ca, em có cần gọi cô Han Songyi là Đại tỷ từ bây giờ không?”
Cái quái gì thế Jinwoo không mở miệng, nhưng đôi mắt cậu ta như muốn nói thế. Ngay cả Yoo Jinho, vốn không phải là người tinh tế, cũng đọc được biểu cảm trên mặt Jinwoo.
“Có phải hai người đang hẹn hò không?”
“Cô ấy chỉ như em gái tôi thôi”.
“Oh. Oooooh”.
Ra vậy – Yoo Jinho tự nhủ. Nhớ lại rằng mình gần như đã gọi Songyi là chị dâu, Yoo Jinho đỏ bừng mặt ngượng ngùng.
Chẳng mấy chốc, Hang Songyi xuất hiện. So với những lần gặp trước, có vẻ như cô gái đã quan tâm hơn tới ngoại hình của mình.
Yoo Jinho mỉm cười,
“Như kiểu một thiếu nữ muốn thu hút sự chú ý của các đàn anh…”
Yoo Jinho, chuẩn bị tinh thần và chuẩn bị cất lời khen ngợi diện mạo của cô gái.
Tuy nhiên, Jinwoo đã cất lời
“Cô có ngủ được tí nào không?”
Yoo Jinho lặng người.
‘…”
Han Songyi khẽ mỉm cười và lắc đầu,
“Em không chợp mắt được chút nào cả”
“Có vẻ cô mệt rồi. Tranh thủ nhắm mắt trên xe đi.”
Những lời nói của cặp đôi khiến tâm trí Yoo Jinho ngày càng trở nên hỗn loạn.
‘Huh? Hữuuuuh?”
Han Songyi quay sang hỏi Jinwoo với giọng dịu dàng,
“Oppa, anh đã ngủ chưa?”
“Một chút. 4 giờ sáng tôi mới về đến nhà”.
“Ờ ha…”
Ngủ chưa? Mệt mỏi? 4 giờ sáng?
Sự nhầm lẫn của Yoo Jinho đã đạt đến cảnh giới mới. Jinwoo tiến về phía chiếc xe và quay lại,
“Đi được chưa?”
“Err… Đại ca?”
“…?”
“Han Songyi chưa đủ tuổi đâu đại ca ơi!”
Cái quái gì thế – Biểu cảm trên mặt Jinwoo. “Thế thì…?”
“À… Không, không sao đâu, đại ca!”
“Đúng như dự đoán, Đại ca là người đàn ông nam tính nhất”.
Yoo Jinho vốn rất ngưỡng mộ tính cách Jinwoo, một người không nề hà các quy tắc xã hội thông thường.
“Ừ đúng, anh ấy đâu phải một người đàn ông bình thường! Mình ngốc thật!”.
Yoo Jinho tự trách bản thân vì đã dùng luật pháp của người thường để trách móc đại ca.
—
Cùng lúc đó.
Phòng họp của Hội Bạch Hổ
“… Đó gần như là tất cả những gì tôi thấy”.
Park Heejin vừa thuật lại các sự kiện đã diễn ra trong Xích Môn. Trước đó, Baek Yoonho hỏi rằng cô có cần nghỉ ngơi một chút không, nhưng Park Heejin khẳng định rằng cô hoàn toàn bình thường. Theo lời Heejin, cô đã trải qua những ngày tương đối thoải mái trong Xích Môn.
Ăn …
Ngủ…
Ăn …
Hai quản lý cấp cao đã thực hiện cuộc phỏng vấn, Chủ Hội Baek Yoonho và Quản lý trưởng Ahn Sangmin, không nói nên lời. Người phụ trách đào tạo, Hyun Gicheol, đã được gửi đến Hiệp hội để báo cáo về vụ việc vừa xảy ra. Như vậy, chỉ có ba người trong phòng họp.
Ahn Sangmin phá vỡ sự im lặng,
“Những gì cô nói là sự thật???”
“Anh có thể liên hệ với Go Myunghwan và Yoon Gijoong. Họ sẽ kể cho anh câu chuyện tương tự”.
Hai người hạng C đã trở về nhà, họ nói rằng muốn gặp gia đình. Tuy nhiên, Park Heejin tự tin nói rằng lời khai của họ sẽ tương tự như cô..
“Tôi chỉ kể lại những gì tôi đã trải nghiệm…”
Thật vậy, cô ấy không nói gì về những tin đồn từ các đồng đội khác. Ví dụ như chuyện Jinwoo biến mất trong rừng và “hành hạ” những con gấu băng, hoặc chuyện cậu tập luyện chống đẩy trong khi những người khác đang ngủ. Park Heejin chỉ kể lại những gì cô ấy tận mặt chứng kiến.
“Huh…”
Ahn Sangmin không nói nên lời. Hạ gục một Thợ săn hạng A chỉ bằng một đòn. Tự do sử dụng ma thuật không gian. Điều khiển hàng chục ma thú triệu hồi. Mỗi người làm một việc đã khó, vậy mà Jinwoo lại làm tất cả những điều đó.
Nhưng sự thật gây sốc nhất là…
“Anh ta đã tử xử một Hầm ngục cấp cao”.
Baek Yoonho thốt lên sau một khoảng thời gian dài im lặng. Đối với một thợ săn hạng S như anh ta, đây vẫn là một chuyện đáng kinh ngạc.
Mặc dù Jinwoo đã chiến đấu cùng các ma thú triệu hồi, nhưng chúng đều là kỹ năng của cậu. Điều này cũng tương tự với việc cậu tự mình xử lý Hầm ngục.
“Một Thợ săn tài giỏi đến mấy cũng khó lòng tự xử một Hầm ngục cấp cao”.
Thậm chí còn là một Xích Môn.
Nếu Baek Yoonhoy ở đó thì sao? Anh ta có thể solo một Red Gate hạng B không?
Vậy mà Sung Jinwoo lại làm được chuyện đó. Quan trọng hơn, anh ta nắm giữ không chỉ một hoặc hai mà là hàng tá ma thú triệu hồi. Ahn Sangmin nói với vẻ kinh ngạc,
“Như vậy, anh ta là một kẻ Thức tỉnh với sức mạnh đặc biệt”.
Baek Yoonho đồng ý,
“Trong số các thợ săn, rất ít người có thể sử dụng kỹ năng triệu hồi. Một thợ săn có thể triệu hồi nhiều ma thú thì còn hiếm gặp hơn”.
Là một Thợ săn hạng S, Baek Yoonho đã gặp và trò chuyện với nhiều Thợ săn khác nhau. Nhưng chưa ai nói về một Thợ săn có thể triệu hồi nhiều ma thú.
“Thức tỉnh với một sức mạnh đặc biệt hơn nhiều so với những năng lực khác…”
Baek Yoonho vô cùng ngạc nhiên. Ahn Sangmin nghĩ về điều gì đó và hỏi,
“Nếu phải đặt một giá trị cho khả năng của Sung Jinwoo, liệu anh ấy đáng giá bao nhiêu, thưa Hội Trưởng?”
” …”
Baek Yoonho không thể dễ dàng trả lời. Nhưng có một điều chắc chắn là, giá trị của Sung Jinwoo sẽ nhân lên gấp vài lần khi anh ta kiểm tra lại năng lực. Bạch Hổ vừa mất một Thợ săn hạng A và nhiều Thợ săn hạng B. Nếu họ không thể có được một nhân vậy mạnh như Sung Jinwoo, thì tổn thất của họ từ sự cố này là quá lớn.
“Tôi tin tưởng bạn, Quản lý Ahn”.
Baek Yoonho nhin Ahn Sangmin với vẻ tin tưởng. Đáp lại, quản lý Ahn cũng gật đầu với vẻ mặt kiên quyết. Đột nhiên, hai người đàn ông quay về phía Park Heejin. Người phụ nữ đang giơ tay.
“Cô có điều gì muốn hỏi ư?”
Thấy hai người đàn ông quay lại, Park Heejin cất tiếng
“Xin vui lòng cho phép tôi giúp một tay…”
“Về chuyện gì??” Hai lãnh đạo Bạch Hổ cùng cất tiếng.
“Ý tôi là, về chuyện tuyển dụng Thợ săn Sung Jinwoo”.
Baek Yoonho và Ahn Sangmin nhìn nhau. Chuyên gia tuyển dụng Ahn Sangmin nghiêng đầu,
“Tại sao cô tự tin như vậy?”
“Trong nhóm tôi, tôi là người dành nhiều thời gian nhất bên cạnh Thợ săn Sung Jinwoo. Tôi tin rằng điều đó sẽ có ích.”
6 giờ bên ngoài, tức là gần một tuần bên Hầm ngục. Baek Yoonho và Ahn Sangmin trầm ngâm nghĩ về đề nghị của Park Heejin.
Trên hết, Thợ săn này là một người phụ nữ đẹp. Sự xuất hiện của cô ấy sẽ không gây trở ngại cho họ trong việc chèo kéo Sung Jinwoo. Nhận ra đề nghị của cô ấy đã làm lay động tâm trí của Hội trưởng và Quản lý Ahn, Park Heejin tiếp tục,
“Nhưng tôi có một điều kiện.”
Baek Yoonho hỏi,
“Là gì?”
“Khi Sung Jinwoo-nim vào Hội, hãy xếp tôi vào nhóm đột kích của anh ấy”.