Giờ ăn trưa.
Đội khai thác đã hoàn thành công việc buổi sáng của họ. Giờ thì cả đội đang thoải mái ngồi bên nhau và ăn trưa. Họ chỉ là những người khai thác, và công việc của họ chưa bao giờ dẫn đến bất kỳ tai nạn hay vấn đề nào, thế nên tâm trạng của họ rất vô tư và vui vẻ.
Nhiều Thợ săn cắm mặt vào đĩa thức ăn đầy ắp, vài người thì mải mê bấm điện thoại. Một số Thợ săn thậm chí còn nhắm rượu cùng vài món ăn vặt.
“Huh?”
Một Thợ săn đang bấm điện thoại đột nhiên giật bắn lên vì ngạc nhiên.
“Đây không phải là cậu Sung sao?”
Lee Sunggu dỏng tai lên
“Đúng rồi!”
“Cậu Sung xuất hiện trên bản tin này!”
Anh ta tập trung thính giác và lắng nghe những tiếng ồn,
“Tôi biết mà!”
Với khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, Lee Sunggu nhanh chóng chạy đến chỗ các đồng đội. Anh ta vừa đi vừa không ngừng lải nhải,
“Tôi biết điều đó ngay từ khi nhìn thấy đôi mắt khốn kiếp của hắn mà! Để xem nào! Xem tên khốn đó phạm phải tội ác gì nào!”
Giọng nói ồn ào của Lee Sunggu khiến mọi người chú ý.
“Cậu Sung?”
“Cậu Sung phạm tội khi nào?”
Cả Trưởng nhóm Bae lẫn các Thợ săn còn lại trong đội khai thác đã tập trung lại. Người thợ săn nọ giơ màn hình điện thoại ra cho mọi người thấy. Khuôn mặt Jinwoo xuất hiện trên đó, và bên dưới khuôn mặt anh, là một dòng chú thích:
[… Tiếp theo Hwang Dongseok và Cha Haein, Sung Jinwoo là Thợ săn hạng thứ 10 của Hàn Quốc…]
“HẢ Ả Ả Ả!!!!!!!”
Lee Sunggu lăn ra ngất xỉu.
—-
Phòng Chủ tịch Tập đoàn Xây dựng Yoojin.
Đứng trước cửa, Yoo Jinho khẽ thở dài,
“Whew-”
cạch
Bên kia cánh cửa đang mở, cha anh thậm chí không ngẩng đầu lên. Ông vẫn chăm chú nhìn vào những tập tài liệu.
“Mời vào.”
Ngay cả khi cho phép con trai vào phòng, Yoo Myunghan vẫn tiếp tục ký các tài liệu trên bàn. Yoo Jinho tiến lại gần cha mình.
Vị Chủ tịch nhanh chóng nhìn vào khuôn mặt con trai của mình sau đó quay lại với tài liệu của mình.
‘Ông ấy chẳng thay đổi gì cả. Đúng là cha mình…’.
Trong quá khứ, Yoo Jinho sẽ bị ức chế khi thấy cảnh tượng này và có lẽ đã chạy đi mà không nói năng gì cả. Nhưng giờ thì khác…
“Con muốn nói chuyện này”
“Về Thợ săn Sung Jinwoo?
“Vâng thưa Chủ tịch.”
Yoo Myunghan cuối cùng cũng ngẩng đầu lên,
“Rồi, thế tình hình…”
Đột nhiên, điện thoại của Yoo Myunghan vang lên.
ring ~
“Chờ chút.”
Yoo Myunghan giơ tay ra hiệu cho Yoo Jinho im lặng.
Nhìn vào tin nhắn trên điện thoại, chủ tịch hơi nhăn mặt.
‘Whoa, thứ gì có thể khiến cha thực sự ngạc nhiên như vậy?’.Yoo Jinho nghiêng đầu.
“Ta nghĩ có lẽ con cần xem cái này”
“Dạ??”
Thay vì giải thích, Yoo Myunghan cầm lấy chiếc điều khiển từ xa và bật chiếc TV lớn trên tường. Chương trình thời sự đang phát trên TV.
[Vâng, chúng tôi đã xác nhận được thông tin. Thợ săn hạng S được tiết lộ ngày hôm nay là một người Tái thức tỉnh. Nghe nói anh ta từng làm việc như một Thợ săn hạng E thuộc Hiệp hội. Tên anh ấy là Sung Jinwoo.]
Giọng nói của phóng viên đã cho thấy anh ta đang rất phấn khởi. Yoo Jinho đã bình tĩnh lắng nghe cho đến khi cái tên “Sung Jinwoo” được nói ra. Chàng trai suýt nữa nhảy chồm lên:
‘Gì cơ?!’
Hình ảnh trên màn hình đã thay đổi. Một khuôn mặt rất, rất quen thuộc đang nhìn xung quanh với vẻ vô cảm.
‘Đó là đại ca!”‘Mình biết biểu hiện đó. Đại ca đang rất bực mình’Trải qua một thời gian dài bên cạnh Jinwoo, giờ đây Jinho có thể đọc được tâm trạng của đại ca mình.
‘Đợi đã, bỏ qua chuyện đó… Họ vừa nói là anh ấy thuộc hạng S?!’ Jinho luôn đánh giá cao sức mạnh của JInwoo, nhưng giờ đâu cậu nhận ra rằng đại ca thậm chí còn vĩ đại hơn nhiều.
‘Anh ấy mạnh như thế, nhưng vẫn rèn luyện trong Hầm ngục mỗi ngày?’
Sự tôn trọng và kinh sợ tràn ngập tâm hồn Yoo Jinho.
Trong lúc người MC tiếp tục công bố các thông tin về Jinwoo, một cảm giác tự hào mãnh liệt trào dâng trong tim chàng trai trẻ. Bỗng nhiên-
Bíp-
TV vụt tắt và khuôn mặt Jinwoo biến mất. Yoo Jinho lộ rõ vẻ thất vọng.
“Tiếp tục.”
Cha cậu đang muốn nghe những gì cậu định nói. Yoo Jinho cúi đầu và nói những lời cậu đã chuẩn bị,
“Xin lỗi cha. Con đã không thể thuyết phục được đại ca”.
Mặt Yoo Myunghan tối sầm lại,
“Vậy, thợ săn Sung Jinwoo đó đã nói gì?”
“Đại ca nói”
Do dự một chút, Yoo Jinho ngẩng đầu lên và tiếp tục,
“Đại ca nói anh ấy sẽ lập Bang Hội riêng. Và nếu con muốn trở thành Phó chủ tịch, hãy ghé qua Hội đó…”
…
Jinho đoán rằng cha mình sẽ tức giận. Tuy nhiên, thay vào đó, khuôn mặt người đàn ông cứng đơ trong giây lát.
Và sau đó.
Yoo Myunghan lặng lẽ mỉm cười. Người đàn ông được biết đến với cái tên “Poker face” (Khuôn mặt không cảm xúc của các tay chơi bài Poker), bất ngờ bày tỏ cảm xúc trước mặt con trai mình.
‘Tại sao ông ấy lại…?’ Yoo Jinho không dám hỏi lý do. Yoo Myunghan nín cười và hỏi,
“Con có biết tại sao ta muốn thành lập Bang hội riêng của Yoojin không?”
“Không phải vì các thương vụ liên quan tới thợ săn đều mang lại rất nhiều tiền sao?”
“Không”
Yoo Myunghan trả lời với giọng kiên quyết,
“Nếu là vì tiền, chúng ta có quá nhiều tiền, đủ để giàu có suốt hàng chục thế hệ. Con nghĩ rằng ta sẽ bước vào cuộc chiến Bang hội chỉ để kiếm thêm một chút tiền ư?”
“Không phải vì tiền?” – Yoo Jinho nhìn chằm chằm vào cha mình với đôi mắt ngạc nhiên.
“Thế thì…?”
Yoo Myunghan lặng lẽ đặt cây bút lên bàn.
“Là để bảo vệ chúng ta”.
Thấy cha nghiêm túc, Yoo Jinho nuốt nước bọt.
“Sức mạnh của Thợ săn đang tăng lên mỗi ngày. Thậm chí có những người sở hữu sức mạnh ngang tầm với một quốc gia”.
Đó là những Thợ săn quốc gia – những sinh vật mạnh nhất trên thế giới. Yoo Myunghan đang nói về những tồn tại như vậy.
“Ngay bây giờ, có những Thợ săn đang trở thành những vị vua ở một số quốc gia chậm tiến. Trong một thế giới như thế này, con nghĩ xã hội và luật pháp có thể bảo vệ chúng ta trong bao lâu?”
Giọng nói của Yoo Myunghan rất nặng nề. Tuy nhiên, nghe lời giải thích của cha, Yoo Jinho nhận ra mình đang hạnh phúc một cách kỳ lạ.
‘
Ah…’ Chàng trai trẻ nhận ra rằng anh ta cũng được tính trong cụm từ “chúng ta”. Lần đầu tiên trong đời, Jinho nhận ra được tình yêu của cha dành cho mình. Chàng trai trẻ cảm thấy một niềm vui nho nhỏ. Yoo Myunghan tiếp tục giải thích,
“Ta muốn xây dựng một Bang hội và thu thập những Thợ săn đáng kính. Không phải vì tiền hay vì quan hệ kinh doanh, mà để kết nối những thợ săn đáng tin cậy xung quanh chúng ta”.
Một nụ cười nhạt nhòa xuất hiện trên khuôn mặt chủ tịch một lần nữa,
“Có vẻ như con đã tìm thấy một người đàn ông như vậy”.
“Vâng.”
Yoo Jinho trả lời không do dự. Cậu chưa hoàn toàn hiểu được mẫu người đàn ông mà cha đang nói đến, nhưng từ tận đáy lòng, Jinho tin rằng đại ca của cậu là người đáng tin cậy.
Yoo Myunghan gật đầu,
“Rất tốt.”
“Cha?”
“Con đạt rồi.”
Đạt cái gì? Yoo Jinho ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“TA sẽ giao lại Hội Yoojin cho con”.
“Cha?”
“Hãy trân trọng và nuôi dưỡng Hội Yoojin. Mang những thợ săn tử tế, đáng tin cậy và mạnh mẽ đến bên con. Đó sẽ là kho báu quý giá hơn bất kỳ khoản tiền nào trong tương lai”.
Yoo Myunghan nói với giọng đầy tự tin. Nghe thấy giọng nói đó, Jinho rất phấn khởi. Đây có thể là lần đầu tiên trong đời, cậu được cha mình thừa nhận,
“Cảm ơn cha!”
Với nụ cười rạng rỡ, Yoo Jinho cúi người theo góc 90 độ. Yoo Myunghan nhìn cậu đầy tự hào.
Tuy nhiên, những lời Yoo Jinho nói tiếp theo đã khiến Chủ tịch cứng họng,
“Nhưng con nghĩ rằng con không thể làm được điều đó”.
“Hmm?”
Lông mày Yoo Myunghan giật giật. Với sự hậu thuẫn của Tập đoàn xây dựng Yoojin Construction,, Hội Yoojin có tiềm năng trở thành một trong những Bang hội hàng đầu của quốc gia. Công ty đã liên hệ với nhiều Thợ săn hạng S tiềm năng để chiêu mộ họ. Con trai ông nên nhận thức được Hội sẽ tuyệt vời như thế nào trong tương lai.
“Không phải nó đã nói rằng nó muốn vị trí Chủ Hội sao?”
Vị Chủ tịch không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Phải chăng Jinho sợ hãi và trốn tránh trách nhiệm? Yoo Myunghan kìm nén sự thất vọng và tức giận của mình, cố gắng cất lời,
“…Tại sao?”
Yoo Jinho ngẩng mặt vui vẻ và trả lời không chút hối hận,
“Con sẽ gia nhập Hội của Đại ca”!