SỚM ĐÃ CÓ BẢO BỐI

Chương 66: Châm hoa nạm ngọc

Đầu dây bên kia là tiếng rè rè không rõ ràng, vì đang gọi quốc tế nên sóng chập chờn, không biết Trần Hy Nhi bên đó có nghe thấy gì không.

Triệu Đình Đình nắm chặt trong tay chiếc tai nghe của điện thoại, mi tâm nhíu lại cố gắng lắng nghe đối phương bên kia nói gì.

"Ai?"

Âm thanh bực bội bên đó đã cất lên sau vài giây im lặng, có lẽ đến giờ phút này bên đó mới nghe được tiếng nói của cô, nghe điệu bộ đó là Triệu Đình Đình đoán ra được cô bạn thân đang bận rộn cỡ nào, có điều không nhận ra giọng của cô thì đúng là không cam tâm rồi!

“Là mình.” Cô hắng giọng một cái, lưỡi đau nên giọng nói cũng thay đổi theo, cô tự nghe giọng mình còn thấy ái nam ái nữ.

"Mình nào ở đây? Này này, mấy cái chiêu trò này xưa rồi, muốn tán gái thì đổi cách theo đuổi đi tiểu sư huynh."

Vừa ký kết thông qua bản báo cáo vừa kẹp điện thoại ở vai ngán ngẩm nói, Trần Hy Nhi hơi bĩu môi. Biết bao nhiêu người đã thực hiện cái trò này rồi, đa số đều là muốn cưa cẩm, tán đổ cô, tuy là gặp nhiều trường hợp tương tự rồi nhưng Trần Hy Nhi cũng có chút ngạc nhiên, cái giọng này thật là giống phụ nữ, có khi nào tên đang gọi điện cho cô là bị đồng bóng?

Chết thật, Trần Hy Nhi cô đây dù đàn ông có trôi ra biển hết một lũ cũng không yêu người đồng tính nhé!

Triệu Đình Đình vừa cầm điện thoại vừa giật giật khóe miệng, thật hết nói nổi Trần Hy Nhi, ngay cả đến giọng cô cũng nhầm sang đàn ông được, lẽ nào đây là một trong những triệu chứng của việc độc thân quá lâu?

“Là Triệu Đình Đình đây. Hy Nhi, cậu hay lắm, đến giọng mình cũng không nhận ra!”

"Ơ…"

Trần Hy Nhi giật mình rút điện thoại ra khỏi vai rồi nhìn vào dòng số hiển thị trên màn hình cho chắc chắn, nhìn đi nhìn lại đến mấy lần cũng không thấy giống số di động của Triệu Đình Đình. Đây là số quốc tế thì phải.

"Là cậu à Đình Đình? Cậu dùng số di động của ai thế?"

Trần Hy Nhi gác lại công việc rồi tập trung vào tiếng nói của đầu dây bên kia, nhưng vì tiếng ồn của các đồng nghiệp trong văn phòng mà cô không nghe thấy Triệu Đình Đình nói gì hết.

“Im miệng mấy cái người này, không biết tôi đang nói có cuộc gọi quan trọng à?” Trần Hy Nhi đứng bật dậy chỉ tay tứ phía nhắc nhở khiến ai nấy đều há hốc miệng kinh ngạc rồi trở về vị trí của mình, kéo ghế và làm tiếp công việc còn dang dở. Văn phòng yên ắng hẳn, lúc này Trần Hy nhi mới nghe điện thoại ôn nhu nói. “Sao thế, mình nghe đây, cậu vừa nói gì?”

Triệu Đình Đình còn chưa hoàn hồn bởi tiếng hét của Trần Hy Nhi qua điện thoại, mỗi lần bạn thân cô tức giận thì đúng là xứng với danh sư tử hà đông. Gào lên như vậy đám người gần cô ấy không sợ mới lạ.

“A...Hy Nhi, tòa soạn chỗ cậu có nhiều tin tức liên quan đến người phụ nữ nào tên Giai Nghi không?”

"Giai Nghi? Cô ta thuộc lĩnh vực nào?"

Lĩnh vực nào? Triệu Đình Đình cứng miệng không biết trả lời ra sao, cô mới chỉ nghe boss lớn gọi tên khi ngủ chứ đâu biết cô ấy là ai?

“Cô ấy hình như có liên quan đến Sở Minh Thành.” Cô đưa tay lên cằm xoa xoa suy nghĩ.

"Gọi anh ấy là boss, đừng gọi cả họ tên như vậy không hay cho lắm."

Trần Hy Nhi nheo mày nói nhỏ vào điện thoại.

Quả nhiên Trần Hy Nhi sẽ bênh vực tên khốn đó, cô đã nghĩ không sai. Triệu Đình Đình thở dài trong lòng, đưa tay lên đập vào trán một cái ra vẻ bất lực. Không biết kiếp trước bạn thân cô có tình ý gì với Sở Minh Thành hay không mà ngay cả cô còn không thèm bênh vực. “Được được, theo ý cậu.”

"Đình Đình, giọng cậu bị sao thế? Mình còn tưởng lão nào nháy số tán tỉnh cơ đấy."

“A…” Có nên nói với Trần Hy Nhi rằng vì tên khốn chết tiệt đó mà cô cắn lưỡi tự tử bất thành không? Cô ấy sẽ tin lời cô chứ? Không, không được. Dẫu sao trong mắt Trần Hy Nhi thì tên boss khốn nạn đó vẫn là một ‘vị đấng tối cao’ đẹp trai, phóng khoáng nhất, huống hồ cô ấy vẫn luôn nghĩ cô và hắn có một mối quan hệ tốt đẹp, tựa như bố chồng con dâu yêu thương nhau mà không ai có thể sánh bằng. Cái quan trọng, Trần Hy Nhi luôn muốn cô sống tốt, được gả vào Sở gia như này chính là phúc của cô bây giờ, nếu biết vì cô ấy mà cô bị đẩy đến chảo sôi nước bỏng thì chắc cô ấy sẽ cảm thấy có lỗi suốt quãng đời còn lại mất.

"Đâu rồi? Cậu còn ở đó chứ?"

Thấy Triệu Đình Đình không có động tĩnh, Trần Hy Nhi sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay rồi lên tiếng trước.

Triệu Đình Đình ngước mắt lên trời hít sâu một cái, cô lắc lắc đầu trong vô vọng. “Mình đây. Cậu ấy, cậu tưởng cậu là siêu sao điện ảnh à mà cứ nghĩ đàn ông gọi tán tỉnh vậy? Mình bị cảm xoàng thôi, không có gì đáng lo ngại.”

"Lại ốm, cậu thật biết cách làm người khác lo lắng, chồng cậu đã giúp cậu tìm bác sĩ chưa hay phải đợi mình đến tận nơi chăm sóc đây?"

Lại cái điệu bộ cụ non của cô ấy! Mở miệng ra là chồng với con, tên ngốc đó nào chăm sóc được cô bao giờ, hay đều do một tay cô lo cho cậu ta từng cái ăn đến sức khỏe? Cứ nghĩ đến cậu ta là ấm ức vô cùng, cô đã hi vọng vào cuộc trốn thoát này biết bao nhiêu, vậy mà cứ tưởng cậu ta chết nên đã cảm thấy có lỗi, lương tâm cắn rứt vì nghĩ chính cô đã giết hắn, tuy hắn là tên ngốc nhưng cũng không đáng bị chết oan uổng ở tuổi đôi mươi. Nghĩ một hồi càng thêm nhức óc, Triệu Đình Đình hỏi lại một lần nữa. “Rốt cuộc cậu có thể giúp mình hay không?”

- Đừng tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe đấy. Đợi mình chút.

Trần Hy Nhi biết cô thật sự tức giận liền hạ giọng nịnh nọt khiến cô hài lòng hơn một chút.

- À mà cậu nhờ cái gì?

Câu hỏi tiếp theo của cô bạn thân tài giỏi này làm cho Triệu Đình Đình suýt độn thổ, lẽ nào làm việc cật lực quá khiến Trần Hy Nhi bị ảnh hưởng đến trí não?

“Chuyện là mình có nghe ai đó nhắc đến cái tên Giai Nghi...có vẻ rất thân thiết với boss Sở. Mình tò mò…” Phải biện ra một cái cớ hợp lý để Trần Hy Nhi không nghi ngờ, Triệu Đình Đình ấp úng mãi.

Trần Hy Nhi nghe xong hơi vuốt vuốt mi tâm, đáy mắt xuất hiện vài tia khó hiểu.

“Hy Nhi, chúng ta có một cuộc họp gấp, chuẩn bị đi.”

Đúng lúc này xông vào văn phòng làm việc của Trần Hy Nhi là một cô gái, tay cầm chồng tài liệu, khuôn mặt có phần gấp gáp. Trần Hy Nhi cũng vội buông điện thoại gật đầu một cái. “Giai Nghi gì đó mình chưa từng nghe, Đình Đình, mình bận rồi, sau này nói chuyện.”

Công việc đến cũng thật đúng lúc, cô còn chưa nhận được câu trả lời theo ý muốn của mình cơ mà…

Triệu Đình Đình cũng không nhiều lời thêm, cô cũng chuẩn bị cúp máy. “Ừm. Làm việc nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Lấp ló ở phía xa, ngay sau bức tường lạnh. Diệp Linh úp lưng vào tường, đầu hơi hướng về phía Triệu Đình Đình nghe ngóng toàn bộ câu truyện, miệng nâng lên nụ cười gian xảo.

Không biết từ đâu mà Triệu Đình Đình biết đến cái tên Giai Nghi, nhưng xem ra Triệu Đình Đình chưa biết cái tên này là cái tên cấm thì phải? Bất cứ ai nhắc đến cái tên này đều khiến Sở Minh Thành tức giận, nếu tâm trạng của boss sẵn không tốt còn có thể giết người không chớp mắt. Nếu không vì cái tên này đã in sâu trong lòng anh thì sao Diệp Linh dám nói rằng công ty mà cô ta từng đóng góp công sức sắp sụp đổ chứ, boss dù lạnh lùng đến đâu, tàn khốc đến đâu cũng không bỏ mặc công ty này sụp đổ một cách vô nghĩa, người báo tin này cho anh nhất định sẽ được anh chú ý, và đó chỉ có thể là cô ta, Diệp Linh.

Lặng lẽ nhìn Triệu Đình Đình xoay người đi ngược lại về phía phòng của mình, có lẽ là muốn dạo quanh căn biệt thự. Diệp Linh cẩn trọng nép sát người vào để Triệu Đình Đình không biết còn có một người đang ở biệt thự này, sau khi chắc chắn Triệu Đình Đình đã đi xa, Diệp Linh đặt chân ra khỏi chỗ ẩn nấp, mặt hơi hất lên kiêu ngạo.

Triệu Đình Đình luôn lên mặt vì được boss chú ý, để xem lần này cô ta sẽ xử lý chuyện này ra sao, cùng lắm là biến mất mãi mãi khỏi boss lớn, cố lên nào Diệp Linh, đây là thời cơ đánh úp của mày!

Rút từ trong túi ra một vài dài lóe sáng những vệt lấp lánh, Diệp Linh nắm chắc chiếc châm hoa trong tay như cổ vũ tinh thần, lần này nếu thanh công thì mọi chuyện có khả năng tiến triển, nếu bị bắt gặp tính mạng này sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng thà thử một lần để tiến lên còn hơn đứng sau bóng tối nhìn người mình yêu bị ả đàn bà khác quấn lấy.

Cô ta lén lút nhìn xung quanh, thậm chí còn tháo cả giày cao gót để chân không phát ra tiếng động. Sau khi mở cửa đột nhập vào phòng Triệu Đình Đình thành công, Diệp Linh dáo dác khắp căn phòng như tìm kiếm thứ gì đó.

Căn phòng không có bất cứ thứ gì liên quan đến Triệu Đình Đình thì biết đút nó vào đâu đây? Chắc chắn khi được boss đem đến đây cô ta đã không cần chuẩn bị thứ gì, đúng thôi, được anh bao nuôi thì việc gì phải mang theo quần áo hay túi xách ngoài tấm thân mẩy thịt đó chứ.

Đột nhiên Diệp Linh cười mỉm nhìn chiếc gối trắng ở đầu giường, chiếc gối diện diện với cửa ra vào thuận lợi nhất cho việc nhìn ra thứ gì đó bị giấu đi. Đưa tay lên nhìn đồng hồ nạm bạc trên tay, cô ta bắt đầu rối rít hơn vì sợ Triệu Đình Đình quay trở lại. Thời gian không còn nhiều, Diệp Linh chạy đến bên đầu giường, lật gối lên và đặt chiếc châm hoa xuống, chiếc châm hoa nạm ngọc đỏ giản mạc nhưng lưu trữ nhiều cảm xúc của ai đó…

Cô ta cố tình để lộ ra dây tua rua bên ngoài gối, chuẩn bị xong xuôi cô ta phủi tay nhìn vào nó, có một sự tiếc nuối không ít.

Công cuộc đưa thỏ vào hang cọp đã xong, bây giờ phải giữ chân thỏ cho đến khi cọp về chuồng!

“Triệu Đình Đình, tôi không tin lần này cô sẽ an toàn sống quá đêm. Ha ha!”