SỚM ĐÃ CÓ BẢO BỐI

Chương 82: Hụt hẫng

Màn đêm cứ thế nhanh chóng qua đi, mặt trời chiếu rọi bốn phương trời, ánh nắng phủ mình trên mặt biển tạo thành những tia lấp lánh khiến vạn vật trở nên vô cùng sinh động.

Bên trong ngôi biệt thự cạnh biển trang hoàng vô cùng lộng lẫy, Triệu Đình Đình hơi nheo mắt lại.

Chết tiệt! Thứ rượu hôm qua cô uống rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, bây giờ đầu óc cứ quay mòng mòng không cả muốn mở mắt. Biết thế không thèm tức với Sở Minh Thành mà giận cá chém thớt, tự mình hại mình, đúng là cá không ăn muối cá ươn mà!

Triệu Đình Đình không ngừng lẩm bẩm, tay giơ lên giữa không trung gác lên cơ thể bên cạnh. Thậm chí cô không nhận ra điều gì khác lạ, mắt thì vẫn nhắm mà tay không ngừng sờ soạng đối phương.

Ấy! Một...một cái gì đó nhỏ nhỏ mềm mềm, nhưng lại cứng cứng, à không! Cái gì mà...quen quen. Triệu Đình Đình bắt đầu tối sầm mặt đưa tay sờ soạng toàn bộ cái thứ tay cô đang đặt lên. Mẹ ơi! Có...có cơ bụng...có ngực…

Từ từ mở mắt ra, Triệu Đình Đình lập tức bắt gặp nửa kia khuôn mặt rạng ngời đang chìm mình vào giấc ngủ, nước da trắng mịn này…

Sở, Sở Minh Thành!

“Áaaaaaaaaaaaa!”

Tiếng hét vang vọng cả một vùng biển của Triệu Đình Đình không khỏi khiến người khác giật mình. Chim đậu trên cành cũng phải hoảng loạn bay khắp không trung.

“Sở...Sở Minh Thành, anh làm gì trên giường tôi?” Cô ngồi bật dậy, miệng ngác ngứ, tay chỉ tứ phía.

Người đàn ông trước mặt cô vậy mà vẫn nhắm mắt hưởng thụ giấc ngủ bình yên, coi lời cô như không khí không thèm trả lời. Thậm chí còn làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, hắn giống như người vô tội vậy.

Triệu Đình Đình nuốt một ngụm nước bọt, mặt mày đỏ bừng lên, cô đình chuồn khỏi giường nhanh nhất có thể thì bị một bàn tay kéo lại phía sau. Cả người cô nằm gọn trong lòng Sở Minh Thành.

“Đi đâu?” Sở Minh Thành nhả giọng bình thản, khóe môi hơi nhếch lên, đến hơi thở cũng khiến người khác rùng mình.

“Anh, anh làm gì tôi? Anh làm gì tôi hả!” Triệu Đình Đình ngọ nguậy có ý muốn thoát ra, tay liên tục đẩy vào ngực Sở Minh Thành. Tên khốn chết tiệt này nhất định lợi dụng đêm qua cô say nên đã mò lên giường của cô. Nhất định vậy!

Hắn bóp chặt bả vai cô, dùng ánh mắt ưng vệ chiếu lên sự ngây thơ của Triệu Đình Đình, giọng nói cũng lạnh hẳn đi. “Câu này tôi phải hỏi cô mới đúng, tiểu thư đây không nhớ gì sao?”

Nhớ gì là nhớ gì chứ, sao cô nhớ nổi? Nhưng chắc chắn cô sẽ không làm gì hắn đâu, hắn lại nói dối. Một người như cô sao có thể, có thể…

“Này, anh đừng có mà nhiều lời, nhất định lợi dụng tôi uống rượu say nên anh đã...ưm.”

Nửa lời của Triệu Đình Đình đã bị Sở Minh Thành nuốt trọn bằng cánh môi mỏng nam tính, hắn làm cô đỏ mặt đến nỗi muốn nổ tung, hắn vậy mà dám chèn ép cô à?

“Hô! Đỏ mặt là có ý gì vậy?” Hắn đột nhiên cười, nụ cười tựa như có chút nhạo báng và thoải mái.

Đỏ...đỏ mặt? Triệu Đình đưa hai tay lên vỗ vỗ má mình lấy lại tỉnh táo, trời ơi...vì nụ hôn đó mà má cô nóng rực cả lên. Thật không thể tin nổi chỉ vì Sở Minh Thành hôn cô mà lại loạn như này.

Thấy đối phương từ cáo hóa thành thỏ, Sở Minh Thành có chút buồn cười, hắn dùng tay của mình ép sát thân thể của Triệu Đình Đình vào người hắn, mắt khép tà xấu xa.

Triệu Đình Đình cảm nhận được hai cơ thể đang cọ xát nhau liền trợn mắt vì bất ngờ. Cái gì vậy...tại, tại sao cô lại thấy chân thực vậy nhỉ. Người cô và hắn như không có lớp quần áo nào bao bọc vậy, vừa ấm vừa nóng.

Cô ngẩng mặt lên chớp chớp đôi mắt có thể hút người vào trong đó, môi hơi run lên, định nói mà cũng không định nói.

Sở Minh Thành liếc từ trên nhìn xuống, miệng cười u ám, hạ thân của hắn khẽ chếch thêm một chút để chạm vào Triệu Đình Đình, trêu nha đầu này đúng là thú vị.

“Cha mẹ ơi, quần áo!” Triệu Đình Đình giật nảy mình ngồi bật dậy, dùng chăn quấn kín người mình, chẳng trách cô lại cảm thấy bên trong chăn có hơi nóng lạ thường, thì ra là do thân nhiệt.

Hắn vẫn nằm đó, cơ thể không có lấy một mảnh vải che thân, từng múi bụng săn chắc lộ rõ trong mắt cô, ngực hắn vạm vỡ đến nỗi như một bức tượng tạc, đôi chân dài và thon gọn khiến người khác có cảm giác mạnh mẽ…

“Cái đó...cái đó.” Triệu Đình Đình lắp bắp chỉ tay vào bụng dưới Sở Minh Thành, cái đó của hắn to khủng khiếp! Nó, nó đang ‘lên’?

“Sao hả? Cô đã dùng nó cả đêm đấy.” Sở Minh Thành không những không xấu hổ, hắn còn nháy mắt với cô rồi liếc xuống hạ thân mình như đang khoe chiến công và bảo vật của mình.

“Chết tiệt! Sở Minh Thành, anh là cái đồ không biết xấu hổ, cái đồ chỉ biết lợi dụng người khác, cái, cái đồ…” Nói rồi bất giác Triệu Đình Đình lại vô tình hoặc cố tình lướt qua vật đó, cô cảm thân người mình sắp bốc hỏa rồi. “Bỏ đi!” Cô đưa tay lên đập vào trán mình rồi quấn chăn theo cơ thể chạy vào nhà tắm một mạch.

Cánh cửa phòng tắm đóng rầm lại một cách thô lỗ, bên trong thi thoảng lại có tiếng hét chói tai, chưa kể đến vài câu chửi rủa người đàn ông bên ngoài.

Sở Minh Thành thản nhiên nhắm mắt lại, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc, khác hẳn với đối phương, anh không cảm nhận được gì như xấu hổ hay ngại ngùng. Còn gì của cô ta mà anh chưa động chạm sao? Cô ta cũng đã hưởng thụ trọn vẹn cái thân thể ngàn vàng này rồi, có gì mà không thỏa mãn như kia?

Triệu Đình Đình đứng trước gương, tóc tai bù rù, mặt mũi tái đi mỗi khi soi gương từng vị trí. Cổ cô, ngực cô, thậm chí là eo và mông cô...Đều có dấu hôn chói mắt, thậm chí có vài nơi còn vương lại vết răng rõ ràng của Sở Minh Thành. Cơ thể của cô như bị đánh dấu chủ quyền vậy, hắn khác nào tuyên bố với cả thế giới cô đã thuộc về hắn chứ, như này làm sao cô dám ra đường, dù có mặc quần áo cũng không thể che đi tất cả những dấu yêu từ cuộc tình đêm qua.

Thật đúng là hết nói nổi, sao lại bị rượu điều khiển vậy chứ, vậy là cô với hắn...là ngủ với nhau thêm một lần nữa. Một lần mà cô hoàn toàn mất kiểm soát và không nhớ gì cả.

“Haizzz.” Cô thở dài, mặt mày chán nản. Chỉ trách cô quá sơ ý.

Chân vừa bước hai bước định đến bên vòi hoa sen đột nhiên thấy hạ thân đau buốt, theo phản xạ Triệu Đình Đình liền nhăn mặt hơi cúi xuống. Không nhịn được tức giận cô liền hét toáng lên.

“Sở Minh Thành, rốt cuộc đêm qua anh đã làm bao lâu hả?”

Đau chết cô rồi! Không thể đi nổi. Triệu Đình Đình muốn khóc mà không ra nước mắt, chỉ biết nghiến răng thầm rủa người đàn ông bên ngoài.

Từ bên ngoài cánh cửa phòng tắm vọng lại giọng của Sở Minh Thành, chất giọng vẫn lạnh như thế, có điều hình như hơi hưng phấn. “Là cô đòi ba tiếng liên tiếp. Hôm nay tôi mới được mở mang tầm mắt, Triệu tiểu thư đây đúng là còn trẻ sức khỏe!”

Cái, cái gì? Ba tiếng!

“Aaaaaa, biến thái!” Triệu Đình Đình rưng rưng hét lớn, sao lại khóc không nổi thế này, cô mà là người đòi ba tiếng sao, hắn nói dối! Triệu Đình Đình cô đây tuyệt đối không có khái niệm thèm đàn ông, chính xác hơn là Sở Minh Thành.

Sau khi tắm xong, Triệu Đình Đình quấn lớn khăn trắng lên cơ thể, nhìn xung quanh nhà tắm cô mới nhận ra mình chưa đem quần áo vào, mặt mũi cô cũng vì vậy mà biến sắc.

Cô đứng nép vào cánh cửa phòng tắm, giọng nói nhi nhí vọng ra. “Boss Sở, à boss lớn, tôi cần một bộ quần áo mới.”

“Ra ngoài mà lấy.”

Đáp trả lại cô là giọng nói lạnh lùng mang vài tia tùy ý của Sở Minh Thành.

Cánh cửa phòng tắm một lần nữa được mở ra, cô rụt rè bước ra ngoài, tay giữ chặt khăn trên ngực hòng không tuột ra, mắt chỉ chăm chú dưới đất không dám ngẩng lên.

Đối phương thấy bộ dạng này liền nhoẻn miệng cười, từ khi nào Sở Minh Thành đã mặc quần, hắn ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ sát đất, phía sau hắn là ánh nắng bình minh và đại dương xanh ngọc đang gợn sóng.

Triệu Đình Đình như người mất hồn nhìn hắn, hắn sao lại...đẹp trai như vậy, cảnh vật phía sau nhưng đang làm nền cho Sở Minh Thành. Giống như hắn đang phát sáng vậy, dáng ngồi vắt chân giống như một vị chúa tể, từng đường nét trên gương mặt kia cũng thật hoàn hảo.

“Nước miếng rớt ra trên miệng rồi, lau đi.”

“À hả?” Triệu Đình Đình giật mình đưa tay lên lau khóe miệng mới biết Sở Minh Thành chọc ghẹo mình, làm gì có nước miếng nào chứ.

Sở Minh Thành cong cong khóe miệng rồi đứng dậy đi qua cô, mỗi lần hắn đi qua hay đứng cạnh cô, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, hắn vừa cao lớn vừa đem lại cho người khác cảm giác thật an toàn.

Đi qua cô, mùi hương Anh Túc lại thoang thoảng, hắn từ tốn cất giọng. “Quần áo ở ghế.”

Theo lời hắn cô nhìn sang, một bộ quần áo mới đã được đặt ở đó, là một quần bò sooc đùi và áo trắng trễ vai, giống như một áng mây bồng bềnh kết hợp với bầu trời đen tối vậy. Rất hợp với phong cách và nước da trắng ngần của cô.

Hắn vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, có lẽ là đi tắm.

Lúc này cảnh tượng Sở Minh Thành cứ mãi hiện trong đầu cô, bộ ngực và phía cổ gần mang tai của hắn...đầu lựu nhỏ của hắn có một vết cắn mờ, sau mang tai của hắn cũng có.

Cô rùng mình đưa tay lên che miệng, là thành quả đêm qua của cô sao?

Chết tiệt, loại rượu đó đúng là đáng sợ!

Vậy...vậy là ban nãy lúc cô sờ được vào thứ mềm mềm...là là đầu lựu nhỏ...của hắn?

“Ôi thật muốn điên lên mà!”

Sở Minh Thành tắm xong liền cùng cô ra khỏi biệt thự đến một căn phòng nhỏ được xây đối diện với một khoảng biển, bên cạnh là bãi cát trắng và cây dừa. Đương nhiên những lúc như này vệ sĩ của hắn cũng đi theo.

Nhìn bọn họ mặt mũi đáng sợ, dáng người lại cao to, ai nấy bên hông đều mang theo một khẩu súng ngắn khiến Triệu Đình Đình tái mét mặt, bọn họ đứng xếp hàng xung quanh căn phòng riêng biệt đó, ai nấy đều đứng im như tượng.

Họ không ngại nguy hiểm để đi theo Sở Minh Thành sao? Nếu là cô, cô sẽ không vì vài đồng tiền mà bán rẻ sinh mạng như vậy. Nói thì nói thế...Sở Minh Thành nhiều tiền lại thông minh, hắn sẽ không trả ít tiền cho bọn họ đi theo để làm vệ sĩ cho mình, những người được chọn đi theo Sở Minh Thành nhất định đều là nhân tài.

Trợ lý của hắn cũng đi theo nhưng cũng tự giác đứng bên ngoài chứ không vào chung phòng với Triệu Đình Đình và hắn.

Bữa ăn diễn ra một cách bình thường hết sức có thể đối với Sở Minh Thành, vậy mà đối với cô đây như là giờ tra tấn tinh thần vậy, phải ngồi ăn trước mặt kẻ mình ghét, thật muốn quay lưng lại ăn một mình cho bõ.

“Tại...tại sao đêm qua…” Cô dùng đũa chọc chọc vào bát cơm, miệng mở ra rụt rè.

Hắn trả lời cô ngay lập tức trước khi cô hoàn thành câu hỏi của mình, hắn nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, giống hệt với ánh mắt mọi khi chứ không khác đi chút nào, dù chỉ là mềm dịu một chút cũng không có, từng lời hắn nói ra từ miệng mình khiến cô vừa có cảm giác hụt hẫng vừa có cảm giác mất mát đi thứ gì, trong lòng dâng lên một chuỗi chua chát. Những lời nói đó đều đang lặp đi lặp lại trong đầu cô.

“Con dâu nóng bỏng, quyến rũ như vậy. Ngủ cũng đã ngủ nhiều lần rồi, còn gì thắc mắc?”