Sớm Sớm Chiều Chiều Đều Là Anh

Chương 52

Editor: Vô Ngôn Team

Trực khoa đến tận nửa đêm mới về cùng đồng nghiệp, Tùy Hi lại tiến vào một ngày bận rộn, mãi cho đến buổi chiều mới có thể ăn một chút.

“Tùy Hi,” Đồng nghiệp đang xới cơm, nghe thấy tiếng cũng không quay đầu lại, “Di động cậu mới vang lên đó, tớ vừa định giúp cậu bắt máy thì đã cúp rồi.”

Tùy Hi đi đến mép giường, buổi sáng đi hơi gấp, di động nhét trong túi áo khoác còn chưa lấy ra.

Màn hình sáng lên, tên cuộc gọi nhỡ hiện ra.

Cô kinh ngạc rồi vui sướng, quay đầu chạy lên thang lầu. Đồng nghiệp ở phía sau gọi: “Ớ Tùy Hi cậu đi đâu thế? Mau ăn cơm đi chứ nguội bây giờ……”

“Cậu ăn trước đi, tớ xuống ngay.”

Trở tay khép cửa lại, Tùy Hi dựa vào tường, gọi lại cho cái tên đã lâu không thấy kia, tiếng "Tút tút" vang một hồi mới dừng, ánh mắt cô sáng ngời.

“Hiểu Đình.”

“Tớ đây, gần đây khỏe không?”

“Khá tốt, cậu thì sao?” 

“Tớ à, cũng khỏe lắm, gọi điện cho cậu là có một tin tức tốt muốn nói cho cậu.”

Bỗng nhiên, nụ cười của Tùy Hi cứng lại: “Gì thế?”

“Tớ sắp kết hôn, vào ngày hai mươi sáu tháng này luôn.”

“Kết hôn?!” Tùy Hi không thể tin được.

Trình Hiểu Đình cười: “Đúng vậy, thiệp mời mail chút nữa tớ gửi cho cậu, nhất định nhất định phải tới, biết chưa?”

Tùy Hi: “Sao lại đột ngột như thế?” Trước giờ đều không nghe nói cậu ấy có bạn trai, không ngờ lại sắp kết hôn rồi!

“Cũng không có, thật ra thì chuyện cũng đã lâu rồi, kết hôn chỉ là chuyện nước chảy thành sông thôi.” Trình Hiểu Đình dừng một chút, giọng nói mềm xuống, “Đúng rồi, tớ cũng mời Quý Luật, lúc đó sắp xếp cho các cậu ở một bàn.”

Quý Luật……

Tùy Hi im lặng không nói gì, nhẹ nhàng đồng ý.

Ngày đó Tùy Hi xin nghỉ nửa ngày, về nhà thu dọn một chút rồi đi khách sạn, chưa vào cửa, ở phía sau lưng có ai gọi cô.

“Hi Hi, vừa lúc quá,” Ánh mắt trên dưới băn khoăn, Quý Luật mỉm cười, “Cùng nhau đi vào chứ?”

Tùy Hi chỉ ngoài ý muốn một lát, thấy vẻ mặt Quý Luật không có gì khác thường, lòng bất an bình tĩnh không ít.

Hai người được xếp ở một bàn, vừa nói chuyện phiếm, vừa chờ đợi hôn lễ mở màn.

“Bây giờ cậu đang thực tập ở bệnh viện trung tâm sao?” Quý Luật chủ động tìm đề tài: “Nói thật khi biết nguyện vọng thi đại học của cậu đều là y học, tớ rất bất ngờ đó.”

“Sao lại bất ngờ?” Tùy Hi tò mò.

“Bởi vì không nghĩ tới cậu sẽ phát triển theo phương hướng này, khi đó ngoại ngữ rất được ưa chuộng, cậu lại học giỏi tiếng Anh, tớ cho rằng cậu sẽ báo nguyện vọng thi vào trường ngoại ngữ.”

Tùy Hi cười cười, không giải thích thật ra từ lúc còn rất nhỏ, cô đã muốn trở thành nhân viên y tế.

Đèn trong lễ đường tối xuống, cùng với âm nhạc ấm áp nhẹ nhàng, và lời giới thiệu trịnh trọng, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Trình Hiểu Đình trong chiếc áo cưới trắng tinh được ba Trình dắt tiến vào, giao cho chú rễ dưới đài, hai người cầm tay nhau, đi qua thảm đỏ, đến chính giữa đài.

Ngay sau đó là cô dâu chú rễ tuyên thệ và trao đổi nhẫn, lúc chú rễ hôn cô dâu, Tùy Hi ghé mắt thấy Quý Luật cũng đang vỗ tay, trên mặt hàm chứa sự chúc phúc chân thành tha thiết.

Trình Hiểu Đình bắt đầu kính rượu, Quý Luật thu hồi ánh mắt, chuyên chú vào rượu và thức ăn trước mặt, ăn ăn, bỗng dưng dừng lại.

“Hi Hi.”

Tùy Hi nghiêng đầu: “Sao thế?”

“Cậu và chú út tớ, ở bên nhau đúng không?”

Tùy Hi dừng đũa lại.

“Ngày hôm qua mẹ tớ bảo tớ đưa canh đi bệnh viện cho chút út, vừa vặn thấy hai ngươi đang nhắn tin,” Quý Luật nói, “Tớ không đoán sai, đúng không?”

“…… Ừ.”

Quý Luật làm cái mặt “Biết ngay mà”, nhấp một ngụm rượu. Tùy Hi thấp thỏm lén nhìn cậu, vẫn là không nhịn được hỏi: “Kinh ngạc lắm sao?”

Quý Luật lắc đầu, lại gật đầu: “Một chút đi, thật ra trước kia tớ đã có chút ngờ ngợ rồi, nhưng khi đó tuổi mọi người đều không lớn, tớ cũng không nghĩ sâu về phương diện này.”

“Vậy……”

“Tớ có phản đối đâu, cậu khẩn trương cái gì?” Quý Luật mừng rỡ còn không được.

Tùy Hi che lỗ tai nóng lên, nghe cậu nói: “Ngạc nhiên thì đúng là có, ngẫm lại hai đứa mình cũng xem như thanh mai trúc mã đúng không? Cậu còn nhỏ hơn tớ nữa, gả lại đây tớ phải gọi cậu là cô, bạn tốt em gái biến thành cô, tớ không thể đau đầu chút sao?”

“……”

“Cơ mà đau đầu thì đau đầu, chúc phúc vẫn phải làm, ở bên nhau không dễ dàng, phải quý trọng.”

“Cảm ơn cậu.”

Khi nói chuyện, cô dâu chú rể lại đây kính rượu, Tùy Hi đứng lên theo Quý Luật.

“Chúc mừng.” Quý Luật chạm cốc với hai người.

Trình Hiểu Đình cười nói cảm ơn: “Cũng chúc cậu sớm ngày tìm được một nửa kia, đến lúc đó hôn lễ nhớ mời tớ nhé.”

“Nhất định rồi.”

Sau khi kết thúc Tùy Hi cùng Quý Luật cùng nhau đi ra ngoài, Quý Luật sắp đi sân bay, Tùy Hi đơn giản không có việc gì, liền tiễn cậu đi.

Trên tàu điện ngầm có chút chen chúc, hai người mặt đối mặt đứng ở trong góc, Tùy Hi thỉnh thoảng ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, Quý Luật cảm thấy.

“Có chuyện muốn nói à?”

Tùy Hi chần chờ một hồi, vẫn là hỏi ra miệng: “Cậu…… Có từng hối hận không?”

Quý Luật cứng đờ, tuy bình thường lại rất nhanh nhưng vẫn bị Tùy Hi phát hiện, cậu rũ mắt, thật lâu sau đầu lưỡi chống lại hàm trên cười một cái, thẳng thắn thành khẩn: “Có.”

“Vào cái năm mới vừa chia tay, tớ đã nghĩ tới việc theo đuổi lại cậu ấy vô số lần, cũng đã đến trường của cậu ấy,” Quý Luật nhàn nhạt nói, “Nhưng nói sao nhỉ, cậu thấy bọn tớ bây giờ không ở bên nhau liền biết tớ bất lực quay lại rồi, lúc đó cậu ấy nói, tớ có lí tưởng của tớ, cậu ấy cũng có, nếu đã phát hiện vấn đề không thể lảng tránh này rồi, sớm tách ra đều tốt cho cả hai bên.”

Nói đến đây, Quý Luật nhìn về phía Tùy Hi.

“Tớ và cậu ấy, lẫn nhau đều không phải thích hợp nhất, cũng đều đã có sinh hoạt mới, tớ hy vọng cậu ấy sống tốt, đây là kết cục.”

……

Kiểm tra vé xong, Quý Luật tính toán tiếng vào cửa kiểm soát.

“Cậu về đi, tớ cũng sắp về trường rồi.”

Cổ họng cứng ngắc, vô số lời nói cuối cùng biến thành bốn chữ: “Thuận buồm xuôi gió.”

“Ừ, tới rồi tớ nhắn tin cho cậu,” Quý Luật lùi ra sau hai bước, không quên trêu chọc, “Đúng rồi, mong là lần sau tớ trở về, là tham gia hôn lễ của cậu và chú út đó nhá.”

“…… Tớ chờ tin nhắn của cậu.”

Quý Luật cười ra tiếng, vò đầu Tùy Hi: “Được, lần này đi thật đây, gặp lại sau.”

“Tạm biệt.”

Nhìn theo Quý Luật phóng khoáng rời đi, Tùy Hi ngẩn người, trong đầu lập tức nhớ tới rất nhiều việc thời học sinh.

Từ lúc mới quen Trình Hiểu Đình, đến khi ba người chơi thân, đến khi bọn họ ở bên nhau, lại tách ra……

Thật ra mỗi người đều thay đổi, hoặc là nói không thay đổi, chỉ là ai cũng có con đường phải đi.

Nguyện lẫn nhau mạnh khỏe, không hề quấy rầy, có lẽ cũng là lời chúc phúc tốt nhất.

*** ***

Kết thúc bài kiểm tra hết khoá khoa phổ ngoại, Tùy Hi cùng Tạ San thay phiên trực khoa đến ICU, một người quản bốn người bệnh, mỗi ngày bận đến nỗi chân không chạm đất.

Trong đó có một ông lão bị ung thư não, cũng bị viêm phổi nghiêm trọng, lúc tỉnh táo có thể đếm được trên đầu ngón tay. Người bạn già của ông lão mỗi ngày đều sẽ tới thăm hỏi, lúc này vừa vặn bốn giờ chiều, bà lão xuất hiện đúng giờ, Tùy Hi để bà thay đồ vô khuẩn.

“Cháu giống cháu gái bà quá,” Bà lão híp mắt, cười ha hả nói, “Cảm ơn cháu chăm sóc ông già nhà bà.”

Khóe môi che bên dưới khẩu trang của Tùy Hi cong lên: “Bà mặc xong rồi ạ? Tranh thủ thời gian vào thôi!”

Là phòng chăm sóc đặc biệt ICU, người nhà thăm hỏi cũng phải tuân theo quy định vô cùng khắc khe, Tùy Hi sợ tốn một giây làm bà lão lãng phí một giây, liền thúc giục bà đi vào.

Bà lão đồng ý.

Tình huống của ông lão trước mắt còn khá ổn định, nhưng bà lão vẫn không yên tâm, bắt lấy tay Tùy Hi lải nhải dặn dò, Tùy Hi kiên nhẫn nghe, trấn an bà rằng ông lão nhất định sẽ khỏe lên.

Bà lão nước mắt tràn mi: “Hy vọng trời cao phù hộ.”

Nhưng lời cầu nguyện của bà ông trời không nghe thấy, bốn giờ rạng sáng, máy giám sát hô hấp của ông lão đột nhiên vang lên tiếng báo nguy, miệng của ông sùi bọt mép, độ bão hòa lượng oxy trong máu kịch liệt giảm xuống ——

Nguy trong sớm tối!

Bà lão chạy tới rất nhanh, mắt rưng rưng nhìn ông lão nhà bà lại một lần nữa mạng sống căng thành một đường, đây là lần cấp cứu thứ tư trong tuần rồi, mắt thấy sắp không được……

“Y tá, y tá!” Bà lão chợt khóc lớn ra tiếng, người đã bảy mươi tám mươi tuổi, khóc như một đứa trẻ, nước mắt lạch cạch rơi xuống đất, “Từ bỏ đi, bảo bác sĩ đừng cứu nữa, đừng cứu nữa……”

“Không có lỗi, ông à, chúng ta không có lỗi gì cả,” Bà lão ôm ngực, cực kỳ bi thương, “Đừng cứu nữa, để ông ấy an tâm đi thôi, đừng cứu……”

Cuối cùng ông lão vẫn không qua được.

Trên di thể được đắp lên miếng vải trắng, đẩy về phía nhà xác, Tùy Hi trơ mắt nhìn bà lão thất hồn lạc phách rời đi, muốn làm gì đó, lại phát hiện mình cái gì cũng đều làm không được.

Thân là y tá, thật ra phải sớm nên tập thành thói quen đối với những chuyện như vậy, nhưng tâm lý vẫn giống như cục bông gòn ướt đẫm nước, khổ sở không thôi.

Cảm xúc suy sụp ấy vẫn liên tục đến khi trực ban vào buổi sáng xong cũng không kết thúc, Tùy Hi trầm mặc lên xe Quý Cảnh Thâm, không nói một lời mà ôm ba lô ngẩn người.

Quý Cảnh Thâm phát hiện cô khác thường, không hỏi ngay, nhưng khi chiếc xe chạy qua một phố buôn bán, mắt sắc phát hiện một thức, anh dừng xe ở bên cạnh, nhanh chóng đi mua trở về, đưa vào tay cô.

Có mùi hương ngọt ngào tiến vào chóp mũi, Tùy Hi ngơ ngác giương mắt, thấy Quý Cảnh Thâm giơ kẹo bông gòn, cô kéo kéo môi, nhận lấy: “Sao lại mua cái này thế?”

“Lần đó dẫn em đi sở thú, em rất thích ăn.”

Lúc ấy tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên ăn đồ ngọt ngào thế này, quả thật yêu thích không buông tay được, một hơi ăn hết toàn bộ.

Tùy Hi dùng ngón tay nắm lấy cục tiếp theo nhét vào trong miệng, rất ngọt, hòa tan chút cay đắng trong lòng cô, cô chớp mắt dịch lại gần, cái trán chạm vào vai anh.

Quý Cảnh Thâm một lần nữa chạy xe, xuyên qua mấy giao lộ phức tạp, dừng lại ở một nơi gần như hoang vắng.

Tùy Hi vừa lúc ăn xong, dùng túi bao lại cây que, thấy xe ngừng lại, xung quanh vẫn có vẻ xa lạ, cô nghi hoặc nhìn anh, lấy ánh mắt dò hỏi sao vậy.

Quý Cảnh Thâm im lặng không lên tiếng, lấy đi cây que trong tay cô rồi xuống xe ném xuống, lúc trở lại chỉnh ghế mình dựa ra sau, sau đó tháo đai an toàn của cô, hai tay nắm lấy eo cô, nâng lên, lướt qua ở giữa mà ôm cô lên đùi.