Sơn Hà Tướng Vọng

Chương 14

Khi hoa mai nở rộ cũng là lúc kết thúc một năm.

An quý phi phải sắp xếp yến tiệc cuối năm vào ba ngày sau, chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng.

Sau khi sảy ra sự việc của Lương phi, hoàng hậu nương nương đã tự nhốt mình trong cung Vị Ương, ngoại trừ Mai Uyển, thì không đi đâu cả.

Người bên chỗ thái hậu chỉ biết đến hỏi xem nàng ta chuẩn bị yến tiếc đến đâu rồi, chứ không hề nhắc nhở chút gì về những việc cần chú ý, nhưng ngược lại hoàng hậu nương nương lại cử cung nữ bên cạnh là A Kỳ đến giúp đỡ.

A Kỳ đã đi theo Hoàng thái hậu tổ chức nhiều yến tiệc trong cung, sắp xếp công việc đâu ra đấy, khiến cho An quý phi nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đến ban đêm không nhịn được khen ngợi với cung nữ thân thiết: "A Kỳ là một cô gái vừa thông minh vừa đáng yêu."

"Không phải sao, lớn lên cũng rất xinh đẹp, cũng không biết sau này hoàng hậu sẽ gả nàng ta cho ai." Hoa Nghị vừa giúp đỡ An Quý phi dỡ trang sức trên tóc xuống vừa nói.

Đôi tay đang thoa dầu thông của An Quý phi dừng một chút, nhìn xuyên qua hình ảnh trong gương cười với Hoa Nghị: "Chẳng lẽ ngươi có ý trung nhân, muốn xuất giá rồi nên mới nói đến chuyện kết hôn của a Kỳ."

Nhưng trong lòng lại đồng ý với những lời Hoa Nghị vừa nói.

A Kỳ càng lớn càng xinh đẹp, mỹ nhân nhường ý, nếu không phải là người của hoàng hậu nương nương, chỉ sợ đã bị nạp vào hậu cung, dù sao hoàng thượng cũng là người nổi tiếng háo sắc, chỉ là không dám trêu vào hoàng hậu mà thôi.

* * *

Vào đêm giao thừa, bên trên bàn tiệc năm mới.

Ta nhìn những vũ công đang múa bên dưới, chỉ thấy rất là hợp ý, những mỹ nhân đó nhảy múa khiến người ta rất hài lòng.

Kết thúc một khúc, tất cả vũ công lui ra ngoài.

Một người đàn ông mặc áo trắng mang mặt nạ che nửa mặt, trong sự chú ý của tất cả mọi người, đứng lên đi ra trước đại điện: "Vi thần thỉnh an thái hậu, hoàn thượng, hoàng hậu nương nương"

Giọng nói đó.

Giọng nói đó, dù đã ba năm không gặp, ta vẫn có thể nghe ra. Cho dù người đó không nói, ta vẫn có thể nhận ra. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên và khuôn hàm góc cạnh đã xuất hiện vô số lần trong những giấc mơ của ta.

Vào khoảnh khắc huynh ấy nói ra hai từ "vi thần", ta chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Người trước mặt mặc y phục trắng hơn tuyết, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng có thể sinh ra khí chất ôn nhu "quân tử như ngọc"

"Ái khanh không cần khách sáo." Hoàng đế có vẻ rất hài lòng với sự xuất hiện của người đó, điều này cho ta một linh cảm không tốt, "Trẫm giới thiệu một chút, đây là quốc sự mới được bổ nhiệm, Mục Gia Nghĩa."

Đại sảnh bỗng trở lên yên tĩnh, ta nhìn thấy Nhiếp chính vương đứng lên, chỉ cảm vô cùng lo lắng.

Gia Nghĩa sao huynh lại chọn hắn ta, hắn ta không phải là một lương chủ.

Nhưng ta không thể nói những điều này với người đó, ta thậm chí không dám nhận người đó.

Ta..

Ta hoàn toàn bất lực.

"Vậy thần xin chúc mừng bệ hạ có được lương thần, cũng chúc mừng Mục tiên sinh tìm được lương chủ, tạo nên giai thoại cùng chung tay xây dựng đại Ninh ta.

Nhiếp chính vương cũng không làm khó dễ gì, nói xong uống một hơi cạn ly rượu rồi rời đi, lúc rời đi cũng không quên liếc mắt nhìn hoàng hậu nương nương, trong mắt hiện lên một nụ cười nhẹ.

Mà ta, bình tĩnh lại, tay và trán toàn mồ hôi lạnh,

" A kỳ, sao em run vậy? "Giọng A Nhiễm vang lên bên tai ta.

Nghe vậy, hoàng hậu quay đầu lại, duỗi tay nắm lấy lòng bàn tay của ta, nhíu mày:" Lẽ nào vì bị nhiễm phong hàn mấy hôm trước vẫn chưa khỏi, sao tay lại lạnh như vậy "

Ta vốn muốn nói, Nương Nương, nô tỳ không sao.

Nhưng khi người đặt chiếc lò sưởi nhỏ vào tay ta, ta vẫn chưa nói ra được câu gì.

" A Kỳ, đừng lo lắng, ngươi phải tin rằng có một số người nếu không nắm chắc một trăm phần trăm thì sẽ không đi vào hoàng thành này"hoàng hậu nương nương mơ hồ nói ra những lơi này nhưng ta lại nghe hiểu.

Sau khi biết được những điều đó, người đã đi điều tra rất nhiều chuyện, ta luôn nghĩ rằng người chưa bao giờ hỏi về quá khứ của ta, chỉ là vì còn nhớ tình cảm mấy năm nay nhưng không ngờ người chưa từng trách ta đã giấu người những việc đó, hơn nữa còn an ủi ta.

Tâm trạng phập phồng bỗng nhiên bình tĩnh lại, ta bỗng thấy mắt cay cay.